class=”Apple-interchange-newline” />Vẫn chưa nguôi giận, tôi đi đến phòng chơi của Jami, vừa đi vừa lo lắng cho cả tôi lẫn thằng bé.Nếu giọng nói đanh ác của Frédérique vọng tới khắp hành lang và nếu tất cả các cửa đều mở cả thì tôi có thể đoán được Jami sẽ cảm thấy thế nào khi nghe được những gì liên quan đến nó. May mắn là trong phòng lớn nơi tôi đã đứng ở trước đó khi Frédérique đến chỉ có Nana. Cho dù cô ấy có nghe thấy tiếng của Frédérique thì cô ấy cũng không hiểu được lời nào của người đàn bà nói tiếng Pháp ấy. tuy nhiên qua giọng nói của Frédérique, Nana có thể đoán được cuộc nói chuyện của chúng tôi không có gì là dễ chịu cả. Thấy tôi bước vào phòng, Nana quay ra hỏi vẻ băn khoăn: – Lisa! Trông chị lo lắng quá. người phụ nữ ấy đã nói gì với chị? Nghe giọng Nana tôi biết cô ấy không ưa gì Frédérique.Tôi trả lời: – Cố ấy bực vì tôi không nhờ cô ấy trang trí biệt thự Nana ạ – Tại sao cô ấy có thể xử sự như vậy chứ? Đó là nhà của chị chứ có phải của cô ấy đâu. Chắc cô ấy nghĩ khiếu thẩm mỹ của chị không giống của cô ấy,nhưng tất nhiên, Nana thở dài Frédérique luôn thích theo ý mình và nếu cô ấy thích cái gì, cô ấy phải đạt được nó. Cô ấy là một cô gái không thích mình bị đứng thứ hai đâu. Đó là lý do tại sao chẳng bao giờ cô ấy dám thi trượt tuyết với Marguerite.Nana them vào một câu đềy ẩn ý. – Cô ấy là một kẻ thất bại xấu tính. Một kẻ thất bại xấu tính. Tôi cố không rùng mình. Ngày hôm ấy Frédérique đã thể hiện rõ cái tính xấu của cô ta trước mặt tôi. Tuy nhiên tôi không cho phép mình để cô ta làm cho buồn rầu lo lắng. Mặc cô ta muốn lồng lộn thế nào là việc của cô ta. Tôi phải tống khứ cuộc cãi lộn đáng ghét ấy ra khỏi đầu. Tôi phải quên đi tất cả những lời đe dọa ngông cuồng,những lời bóng gió sâu xa của người đàn bà ấy. Lấy lại giọng vui ẻ, tôi hỏi Nana: – Jami đâu? Chúng tôi vẫn còn đủ thời gian để đi đến Cécile, tôi đã hứa với thằng bé rùi. Nana đáp: – Em đã bảo nó đi rửa tay và chuẩn bị để đi với chị. Ồ đây rồi, Jami đây. Nana nhìn ra cửa mỉm cười với Jami lúc ấy đang đi vào phòng với khuôn mặt hồng hào vừa mới được rửa, được ôm khít trong chiếc mũ len xinh xắn. Vì hôm đó Jami được nghỉ học và vì được tôi cho đi chơi như một sự ưu tiên đặc biệt, nên thằng bé tỏ ra rất vui. Trong khi tôi lái xe qua những đoạn đường khúc khuỷu, Jami cứ líu lo suốt khiến cho tôi không thể nghĩ tới chuyện bực mình lúc trước được. Tuy nhiên sau những phút mua đồ vui vẻ, chúng tôi ngồi uống chocola nóng trong một quán càfê nhỏ,tâm trí tôi lại bị hành hạ bởi những lời của Frédérique. Tôi hiểu rằng người đàn bà ấy muốn rắp tâm gieo vào đầu tôi mầm mống của sự nghi ngờ. Nghĩ lại, tôi chợt nhớ ra Frédérique có thể chính là người mà Marguerite hay nói tới. Chắc Frédérique đã bỏ Luke giữ kì nghỉ, để mặc anh xoay xở với Jami và chính vì thế cô ta đã cho Lucke thấy cô ta ghét có Jami bên cạnh như thế nào; Chính Frédérique đã tự cho phép mình hy vọng rằng Luke sẽ chiều theo cô ta và đẩy trách nhiệm bảo hộ Jami cho Edouard và Marguerite. Tôi đăm chiêu nhìn xuống ly chocola mà nâu sẫm. Nhớ lại chuyện hồi sáng, nhớ lại những lời đầy tức tối của Frédérique, tôi bỗng tự hỏi không biết liệu những gì cô ta nói có phải là sự thật hay không. Chẳng lẽ tôi đã để tình yêu lấn áp lý chí, đến nỗi phải chộp vội lấy cơ hội cướp người đàn ông tôi yêu ư? Tôi đã sống trong mơ ư? Chẳng lẽ cuộc hôn nhân của chúng tôi chẳng có nghĩa gì hơn là giải quyết tình cảnh khó xử cho chị em Luke ư? Luke đối với tôi rất tình cảm. Trong ngày cưới của chúng tôi, anh ấy đã hứa sẽ yêu thương tôi. Từ ngày đó mỗi khi ân ái anh ấy rất nồng nàn và âu yếm. Tuy nhiên anh ấy chưa bao giờ nói với tôi ba tiếng” Anh yêu em”. Tai sao ư? Vì anh ấy quá ư trung thực? Vì anh ấy không thể nói những lời âu yếm với tôi, trong khi anh ấy yêu người đàn bà khác? Frederique đáng ghét đã làm tôi luôn bị dày vò vì những ý nghĩ ấy. Tôi khuấy chocola trong cốc mạnh đến nỗi chocola trào cả rất ngoài. người đàn bà thâm hiểm ấy đã rắp tâm gieo mối nghi ngờ trong tôi. Tôi nhìn sang Jami đang ăn bánh ngon lành, vừa ăn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm đọc nhãn hiệu của những chiếc ôtô chạy qua,rồi bỗng nhiên nó rướn người lên chỉ cho tôi thấy chiếc Merccedes của bà Giselle vừa lướt qua. Tôi nhìn đồng hồ bảo Jami: – Chúng ta phải về nhà thôi, nếu không chúng ta sẽ muộn bữa cơm trưa mất. Nếu chúng ta về muộn Nana sẽ trách cô. Nhưng Nana không có sức để lo lắng cho chúng tôi. vừa về đến cửa Marguerite đã ngăn chúng tôi không cho đi gặp Nana. Chị ấy bảo Nana bị cúm và Jami không nên đến chỗ cô ấy để tránh bị lây. Marguerite nói: – Cô ấy bị sốt cao lắm, Lisa ạ. Bác sĩ Vingy nói cô ấy phải nằm nghỉ ba, bốn ngày cơ. Nana không phải là người duy nhất bị cúm. đến nửa đêm Marguerite cũng bị sốt cao, vì vậy những ngày sau đó tôi rất bận bịu. Tôi phải trông nom Nana và Marguerite. Hết mang thuốc lại dọn giường, rồi mang những đồ ăn nhẹ do tôi tự nấu cho họ, lại còn phải để mắt đến Jami không cho nó chơi một mình quá lâu. Đến lúc bữa tối dọn lên thì tôi đã mệt nhừ chỉ muốn đi ngủ Những ngày đ1o tôi gặp Luke rất ít. Anh ấy quá bận. có một số vướng mắc liên quan đến việc bán nhà máy giấy. Một trong những người sở hữu mới người Canada hiện đang ở Vancouver đang đàm phán về việc bán nhà máy và vì múi giờ ở Vancouver chênh với giờ ở Grenoble vàl tiếng, nên Luke thường phải nán văn phòng để chờ diện thoại. Thường khi anh ấy trở về nhà tôi đã ngủ rồi. Vào ngày đầu tiên mang Marguerite dậy được, tôi đang mang trà đến cho chị thì Luke đột ngột về nhà. Chúng tôi chào nhau qua quýt, rồi anh ấy vội vã đi vào phòng ngồi xuống bàn giấy lục tìm gì đó trong đống tài liệu. – Lisa! Anh ấy quay ra gọi tôi vẻ nóng nảy: Em để bức thư cho anh sáng nay ở đâu? Anh đã bảo em bao nhiêu lần là đừng có đụng vào thư từ của anh kia mà. Không để ý đến giọng nói của Luke, tôi đáp: – Nó ở chỗ mà sáng nay trước lúc đi anh đã để ấy. ở bên cạnh giường. Tôi chưa nói hết thì Luke đã vội vã đi qua tôi ra khỏi phòng. Tôi suýt bật cười vì vài phút sau Luke quay lại phòng khách cầm bức thư trên tay và nhìn tôi lúng túng: – Anh xin lỗi, Lisa.Anh không nên nói với em như thế. Chỉ vì anh đang có nhiều chuyện để lo lắng. Anh không thể nhớ là anh đã để bức thư ở đâu nữa.Anh cứ nghĩ anh mang nó đến văn phòng sáng nay, đến đó anh tìm mãi mà chẳng thấy, rồi anh chẳng thấy nó ở trên bàn và... chỉ vì anh rối trí thôi mà. – Bức thư ấy rất quan trọng đúng không? Tôi hỏi. – Ừ! Nó làm thay đổi cả chương trình của anh. Đáng lẽ anh định tuần tới đi Cannes, nhưng tối nay anh phải đến đó. Cả ngày nay anh bận vì các cuộc gặp. – Tối nay anh sẽ đi Cannes ư? Tôi nhìn Luke hỏi. – Ừ! Anh phải đi! Bức thư này là của một người bạn thân của anh. Anh ấy đáng lẽ sẽ là chủ trì một cuộc họp quan trọng, nhưng không may phải nằm viện nên anh ấy đề nghị anh thay anh ấy. Không may thư lại đến chậm do có đình công của nghành bưu điện, nếu không anh đã có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị. – Đáng lẽ bạn anh nên gọi điện. – Anh ấy không biết sẽ có đình công. Anh ấy viết thư vì muốn gửi cho anh những thông tin cần thiết về vấn đề đã được thảo luận. Đó là lý do anh lo lắng tưởng mất bức thư đó. – Bây giờ tìm thấy nó rồi, vậy anh có thể yên tâm chứ? Tôi hôn Luke để anh ấy biết rằng tôi đã tha thứ vì thái độ vừa rồi của anh. Anh dùng một tách trà nhé. Uống trà xong em sẽ chuẩn bị hành lý cho chúng ta. – Của chúng ta? Luke nhăn nhó – Vâng, em sẽ đi cùng anh. – Không! Luke lắc đầu: – Không phải lần này Lisa ạ.Anh quá bận nên không có thời gian dành cho em đâu. – Nhưng... – Không! Anh ấy cương quyết. Biết em lanh quanh trong khách sạn một mình anh sẽ không yên tâm đâu, anh không thể phân tán tư tưởng được. Đừng ỉu xìu như thế chứ cưng. Anh vội vàng nói thêm: – Cuối tháng này anh rảnh rỗi. Anh sẽ đưa em đến Nice để xem tuần lễ Carnival. Chắc là em sẽ thích. – Luke. Tôi hờn dỗi: Anh không thể cứ bận suốt được, thế còn những buổi tối thì sao? – Tối nay bọn anh đã có một cuộc nói chuyện rồi. Sau đó anh sẽ bận suốt các tối vì phải xem xét những công việc phải làm. Không, Lisa. Lần này em ở nhà đi! Em trông Jami cho anh, Nana còn yếu mà. – Jami! Tôi nhìn thẳng vào Luke, anh ấy nhắc đến Jami - Mối quan tâm của anh ấy khiến tôi nhớ đến những lời của Frederique? – Anh đã nhiều lần khiến em băn khoăn rằng anh lấy em chì vì muốn có một người làm mẹ của thằng bé chứ không muốn em làm vợ. Tôi khóc tức tưởi, chạy ra khỏi phòng và suýt va phải Marguerite ở ngoài hành lang.Chị ấy đang định nói gì đó với tôi, nhưng nhìn thấy tôi khóc nên chị ấy không nói gì nữa mà cứ đứng yên nhìn tôi chạy vào phòng tắm, nơi duy nhất trong lâu đài tôi có thể ở một mình mà không sợ bị ai quấy rầy. Khoảng mười phút sau tôi ra khỏi đó. Mặt vẫn còn đẫm nước mặt. Luke ở trong phòng ngủ, đang xếp hành lý vào va ly, thấy tôi bèn bỏ mọi thứ đang cầm trên tay xuống giường, chạy đến ôm choàng lấy tôi: – Em yêu! Anh xin lỗi! Anh hôn lên má tôi: – Anh biết em buồn vì không được đi cùng anh, hãy tin anh, anh muốn có em ở bên cạnh anh lắm, nhưng lần này thì không thể được. Anh có quá nhiều chuyện phải lo, có qúa nhiều cuộc gặp dồn lại chỉ trong mấy ngày, anh thậm chí không có lấy một phút dành cho chính mình. – Luke! Em đã hiểu rồi. Em thật ích kỷ, chẳng chịu suy nghĩ gì, em bực tức nh7 thế chẳng ra sao cả, nhưng... Tôi thở dài: – Tuần vừa rồi chúng ta có thật ít thời gian ở bên nhau, em thấy buồn vì suốt một ngày không kịp mỉm cười với anh ở bàn ăn sáng. Tôi kiễng chân hôn lên môi Luke thật lâu: – Em không muốn xa anh. – Em yêu! Anh cũng không muốn xa em chút nào, môi anh mơn trớn trên môi tôi. Nhưng tin anh đi, nếu em cùng đi với anh lần này, anh phải lo nhiều việc quá sẽ gắt gỏng với em suốt và em sẽ hối tiếc nếu lấy anh. Tôi kêu lên nồng nhiệt: – Em sẽ không bao giờ hối tiếc đâu, không bao giờ. Chiều hôm đó, tôi tiễn Luke ra xe và hôn tạm biệt anh trước khi anh lên đường đi Cannes. Marguerite cũng ra tiễn Luke với tôi. Chị ấy ôm ngang lưng tôi an ủi: – Đừng có ỉu xìu như thế Lisa... Luke có đi đến tận cùng thế giới đâu mà cô lo. Cậu ấy sẽ về vào thứ bảy mà cũng có thể là sớm hơn. Chị ấy dẫn tôi vào nhà. Cậu ấy không muốn để mất một kỳ trượt tuyết nữa đâu. À! lại nói đến trượt tuyết, tôi có ý này. Ngày mai, sau khi ăn trưa, chúng ta sẽ đi mua sắm ở khu trung tâm trượt tuyết. Luke chưa có thời gian đưa cô đến đó trượt tuyết, vậy chúng ta sẽ đi. Còn Jami? Mai thằng bé được nghỉ học. Em hứa ngày mai đưa nó đi xe trượt tuyết rồi. – Không sao, Marguerite quyết định.- Nó biết nhiều thanh niên ở trung tâm. Nó sẽ đi xe trượt với họ trong lúc chúng ta đi sắm sửa. Tôi sẽ hỏi Yves là hướng dẫn viên trượt tuyết. Tôi sẽ nhờ anh ấy để mắt đến Jami. Yves thường giúp Luke việc đó mỗi khi Luke đưa Jami đến trung tâm, Jami rất tôn sùng Yves nên mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chị ấy đã nói đúng. Jami không phàn nàn gì về kế hoạch mới của chúng tôi. Đến trưa hôm sau, chúng tôi để thằng bé vui vẻ tán gẫn với Yves cùng với một nhóm thanh niên mà nó quen, còn tôi và Marguerite đi mua sắm. Là một trung tâm trượt tuyết nổi tiếng, cái cửa hàng thể thao ở đó dường như chỉ dành cho những đối tượng thích có những cái mác độc quyền trên quần áo họ. Giá cả làm tôi phát hoảng. Mặc dầu có vài bộ tôi ưng, những tôi vẫn nói với Marguerite rằng chúng quá đắt và tôi sẽ đợi đồ trượt tuyết được gửi cùng với đồ đạc ở nhà bố mẹ đẻ. Chị ấy nghe nói thề bèn lắc đầu cười và bảo: – Tối hôm nọ cô đã lừa bọn tôi phải không? Cô làm cho chúng tôi nghĩ là cô không hề biết trượt tuyết. Vừa rồi nghe cô trao đổi với người bán hàng về các loại cáp trượt tuyết, tôi đoán cô không phải là người mới biết trượt. Tôi đoán thế có đúng không? – Em là thành viên của đội trượt tuyết ở trường đại học, nhưng từ nhiều năm về trước. Từ đó đến nay em không luyện môn này nhiều. Về Scotland thì không thể vì ở đấy không có nhiều tuyết. Cũng đã bốn mùa đông qua rồi, em chắc chẳng còn thạo đâu. Tôi nhìn những ngọn núi tuyết trắng xoá ở phía sau. Những đường trượt em quen không dài và dốc như ở đây.Khả năng của em chắc là thua xa chị. – Đừng khiêm tốn kiểu Anh như vậy, Marguerite lắc đầu. Tôi chắc cô chỉ luyện tập ít hôm là sẽ trở thành đối thủ đáng gờm nhất của tôi. Ồ! Tôi đã nói gì với cô nhỉ. Tôi đã nói sau khi cô mua những đồ mà cô thích chúng ta sẽ đi gặp Yves. Tôi chắc anh ấy sẽ sắp xếp cho cô một khoá tái huấn luyện trong tuần này, đằng nào tuần này Luke cũng đi vắng và khi cậu ấy trở về vàoo cuối tuần, cô sẽ làm cậu ấy phải ngạc nhiên cho mà xem. Chị ấy ra hiệu cho cô bán hàng vẻ hách dịch: – Bà Fletcher đây muốn thử bộ này, bộ này và cả bộ này nữa.Chị ấy chỉ một lô những thứ lúc trước chị để ý thấy tôi có vẻ thích. – Marguerite, đừng! Tôi há hốc miệng: – Em không thể trả nổi với cái giá đắt như thế đâu. – Luke có thể. Chị ấy cười nhìn tôi: – Tôi đã nói với cô rằng, cậu ấy có một tài khoản ở đây. Là vợ cậu ấy, cô cũng phải hợp thời trang chứ, đúng không? Tôi lắc đầu: – Nhưng tiêu nhiều tiền như vậy vào quần áo... em không thể đâu. – Cô có thể và cô phải như vậy. Marguerite cương quyết. Rồi chị ấy nhìn tôi vẻ hài lòng: – Cô biết là cô vừa chứng minh cho tôi thấy điều ấy. – Một trong những phụ nữ bị thất vọng của Luke đã kể rằng cô là một kẻ đào mỏ, một phụ nữ lấy Luke chỉ vì tiền. – Điều đó thật vớ vẩn. Khi anh ấy hỏi cưới em, em không biết anh ấy có giàu có hay không. Em vẫn lấy anh ấy cho dù anh ấy không có một xu dính túi. Em cưới Luke vì em yêu anh ấy, giống như chị yêu Edouard. Khi gặp Luke, em biết rằng: Không có ai khác dành cho em ngoài anh ấy. – Lisa yêu quý! Cô không cần phải nói với tôi điều đó. Tôi đã thấy ánh mắt cô nhìn Luke. Tôi cũng thấy Luke khi ở bên cô. Chưa bao giờ cậu ấy hạnh phúc bên người nào hơn thế. Tôi phải thú nhận lúc đầu tôi đã lo lắng, nhưng cô và Luke đúng là để dành cho nhau. Tình yêu của hai người là tình yêu sét đánh, chuyện khá bất ngờ đối với Luke. Marguerite tiếp tục: – Thực ra chúng tôi cứ nghĩ khi nào Luke lập gia đình, cậu ấy sẽ cưới một cô gái vùng này. Nhưng cũng giống như mọi chuyện, cậu ấy không bao giờ nghe theo chúng tôi. Marguerite nói rồi đi vào trong tấm rèm để thử một bộ đồ mà chị ấy chọn. Còn tôi thì đứng ngẫm nghĩ những gì chị nói. Thế rồi tôi quyết định chọn hai bộ đồ đồng phục trượt tuyết mà tôi thích. Sau đó chúng tôi quay về quán cà phê – cái quán nhìn ra đường trượt nơi Jami đang đi xe trượt tuyết. Marguerite quen một vài phụ nữ đang ngồi tán gẫu trong quán và một nhóm đã vẫy chị ấy đến ngồi cùng. Tôi đang ngồi nhấm nháp ly cà phê của mình thì đột nhiên mấy người đàn bà đan tán ngẫu chuyện bỗng ngừng bặt. Họ hướng mắt về phía cửa ra vào và tôi cũng quay lưng lại nhìn ra đó. Người vừa bước vào quán cà phê không phải ai khác, mà chính là Frederique. Tất cả dây thần kinh trong đầu tôi đều căng lên khi giọng Frederique vang lên ngay phía sau: – Chị ở đây à Marguerite? Nana nói với em là mọi người đã đến đây.Thế Luke đâu? Cô ta tiếc khắp quán một lượt rồi kéo một chiếc ghế từ một bàn khác snag ngồi giữa Marguerite và Arlettcher, người đã có mặt ở quán trước khi tôi và Marguerite tới. –Anh ấy đã mệt mỏi vì phải trông cô xoay sở vụng về những đường trượt đầu tiên rồi sao? Lisa, anh ấy đã bỏ đi để lo cho chức vô địch của anh ấy đúng không? Cô ta ra hiệu cho người phục vụ mang cà phê tới và tiếp tục nói không đợi tôi trả lời: – Khi tôi uống cà phê xong, tôi sẽ đi trượt với anh ấy, cô không phiền chứ? Giọng cô ta đầy thách thức. Arletther cười khúc khích: – Chị sẽ phải mệt lắm mới đuổi kịp Luke đấy, Frederique thân mến. – Cô muốn nói gì? – Anh ấy hôm nay không có ở đây. Anh ấy đi Cannes để lo công chuyện rồi. Sau một giây im lặng, Frederique ném về phía tôi một cái nhìn xảo quyệt rồi nói: – Đó chẳng phải là ngẫu nhiên sao? Mai tôi cũng đi Cannes để lo công việc mà. Marguerite gắt lên: – Frederique, cô không thể. Cô biết là tôi đã sắp xếp cho cô gặp nhà Rousseaus ở Grenoble vào ngày mai còn gì? Frederique nhún vai: – Chị làm cho các cuộc gặp của em cứ rối tinh lên. Trước khi em xem sổ ghi lịch gặp khách hàng của chị, em đã thu xếp xem biệt thự của Giselle rồi. – Cô không hỏi ý kiến tôi trước khi quyết định gì cả. Marguerite tức tối: – Cô biết nhà Rousseaus là những khách hàng quan trọng, tạo cho chúng ta nhiều việc làm. Cô đáng lẽ phải huỷ cuộc hẹn với Giselle đi. Đằng nào thì bà ấy cũng đã chờ đợi để chuyến đến Cannes. Gặp vào hôm khác thì có vấn đề gì đâu. – Luke lại không nhìn nhận vấn đề như thế. Frederique liếc xéo sang tôi: – Hôm qua khi tâm sự với Luke anh ấy đã tâm sự với em anh ấy lo lắng như thế nào vì bà Giselle chưa hề có kế hoạch chuyển đến Cannes. Để làm Luke vui lòng, em đã đến nói chuyện với bà Giselle và bà ấy nhờ em đến xem xét ngôi biệt thự xem có phải cần sửa sang gì không và em đã quyết định nhận việc ấy. Bà Giselle nói em giúp bà ấy sơn lại màu từ tầng gác đến tầng hầm, nếu em thấy phù hợp mà không phải e dè về chi phí. Cô ta lại nhìn tôi như muốn nuốt sống tôi, rồi quay sang Marguerite tiếp tục nói: – Em nghĩ rằng, em sẽ ở lại Cannes cho đến hết tuần này và xem xét mọi thứ. Nếu chị muốn liên lạc với em thì hãy gọi đến Reserve cho em. – Reserve? Arletther nhướn mày: – Ôi! thế thì chị sẽ phải trả nhiều tiền lắm đây. Frederique nhún vai: – Khi nào đến Cannes tôi đều ở Reserve. Tôi và Luke thường như vậy đúng không Marguerite? Cô ta đã cố gắng đâm vào tim to nên thay vì phải ngồi yên nghe cô ta châm chọc, tôi đặt ly cà phê xuống và bảo Marguerite: – Marguerite, em nghĩ đã đến lúc chúng ta phải đưa Jami về rồi. Chắc bây giờ thằng bé đang đói và mệt. – Cô đi tìm Jami đi Lisa. Tôi muốn ở lại bàn với Frederique về chuyến đi Cannes. Rồi Marguerite nhăn nhó: – Đưa nó về đây uống Chocola. Nó sẽ thích lắm. Nhân tiện cô thoả thuận thời gian tập với Yves luôn đi. Anh ấy không hay ghi chép đâu. Có thể anh ấy quên và nhận tập cho người khác mất. – Tập với Yves là thế nào? Frederique nhìn tôi tức tối: – Tôi nói tôi se dạy cô những đường tập đầu tiên kia mà. – Lisa không phải là người mới tập chơi đâu, Marguerite cười: – Cô ấy khiêm tốn nên không nói ra đó thôi. Tôi vừa biết là cô ấy đã chơi cho đội ở trường đại học, nhưng vì vài năm nay không chơi nên cô ấy không đạt được như mức chúng ta. Tôi đã gợi ý cô ấy nên tập với Yves để lấy lại tự tin. Frederique nheo mắt nhìn tôi. Rõ ràng cô ta chẳng vui vẻ gì khi biết tôi không phải là một người học trượt tuyết non nớt, tuy nhiên cô ta đã không bình luận thêm về điều đó. Chỉ đến khi tôi đẩy ghế sắp sửa rời khỏi quán, cô ta mới nói: – Cô thật tội nghiệp Lisa ạ. Luke đã đi và bỏ cô một mình qúa sớm. Sao anh ấy lại không muốn có cô đi cùng nhỉ? – Luke đi Cannes vì công việc. Thời gian chúng tôi có với nhau chẳng đáng để tôi đi cùng anh ấy đến đó. Bây giờ tôi phải đi kẻo lại nghĩ nó bị bỏ quên. Tôi quay sang Marguerite: – Mười phút nữa em và Jami sẽ quay lại. Em sẽ bỏ ván trượt của Jami vào thùng xe và chúng em cùng về đây. Tôi bước nhanh, nhưng vẫn còn kịp nghe giọng nói của Arletter vọng theo: – Em nghĩ em dâu của chị đã quá tin tưởng khi để một người đàn ông như Luke đi một mình, cho dù chỉ trong một đêm Marguerite ạ. Nếu anh ấy là chồng của em thì dù vì công việc hay bất cứ chuyện gì đi nữa, em cũng sẽ không để anh ấy bỏ em ở lại đâu. Cannes luôn đầy rẫy những cô gái xinh đẹp luôn tìm kiếm cơ hội để tán tỉnh đàn ông. Chị biết họ thích tàn tỉnh những loại đàn ông nào rồi đấy. – Có mà loại đàn ông như của cô thì có, chắc chắn không phải là người đàn ông của tôi. Tôi nghĩ, không phải Luke, không phải Luke. Tôi kiên quyết nhắc lại bản thân mình. Sự xuất hiện của Frederique ở quán cà phê, cái nhìn hiểm độc của cô ta, thông báo sẽ đi Cannes và ở khách sạn Reserve của cô ta cùng lời nói bóng gió của cô ta. Tất cả hợp lại để phá hỏng một buổi trưa dễ chịu của tôi. Tôi lấy lại tâm trạng trước khi gặp Jami. Thằng bé vui vẻ nhảy nhót với những người bạn nhỏ của nó, lắng nghe tiếng reo đầy phấn khích của thằng bé khi chiến thắng ở một đường trượt ngắn. Rồi tôi đi đến van phòng của Yves để đăng ký với anh thời gian tập sắp tới. Khi tất cả đã xong xuôi, tôi và Yves quay lại chỗ bọn trẻ đang chơi gọi Jami về. Yves tiễn chúng tôi ra đến tận đường cái. Ở đó, trước những dải tuyết dài, chúng tôi cùng đứng tán ngẫm trong lúc đợi qua đường để tới chỗ đỗ xe đối diện quán cà phê. Jami một tay ôm ván trượt, một tay nắm tay Yves vẫn mải mê lẩm bẩm đọc tên các loại xe hơi chạy qua. Những chiếc Mercedes, rồi đến những chiếc BMW, chiếc Fiat... rồi đến một chiếc Mini trông nhỏ như một cái hộp chạy qua, theo cạnh đó là một chiếc Ferrani màu đỏ do một cô gái tóc vàng lái. Không có chiếc xe nào phía sau chiếc Ferrani. Jami nhấn bước định sang đường nhưng Yves đã giữ nó lại. – Chưa được, đừng có liều lĩnh như thế. Có một chiếc Citroen đang lên tới kìa. Để nó đi qua rồi chúng tôi sẽ sang. Chiếc Citroen lướt qua. Chúng tôi bước qua những đống tuyết bên đường. Vừa lúc đó, một chiếc xe phóng ra từ bãi xe đối diện. Nó đâm vào một đống tuyết ở lối ra và cứ thế trượt đi khiến lái xe không thể điều khiển nổi. Trong lúc hoảng sợ, người lái xe có lẽ đã đạp phanh, vì thế chiếc xe bất ngờ vọt qua đường lao về phía chúng tôi. Nếu Yves không nhanh nhạy phản ứng, túm cả tôi và Jami kéo về phía sau, nơi có một đống tuyết đứng chắn thì chắc cả hai chúng tôi đã bị hất ngã xuống đường rồi. Jami thét lên khi nó đánh rơi chiếc ván trượt xuống đường, nhưng Yves không để ý tới, vẫn đẩy chúng tôi về phía sau đống tuyết. Vài giây sau, chiếc ván trượt của Jami bị chiếc xe đụng phải, nó văng đánh “chát” lên bức tường băng trắng xoá lám bắn những mảnh băng cùng những hạt tuyết bắn tung toé khắp nơi. Có tiếng bánh xe nghiến lên chiếc ván trượt rồi sau đó, bằng cách nào đó, người lái xe đã điều khiển được chiếc xe. Không cần để ý ai có bị sao hay không, anh ta phóng vù xuống đồi và biến khỏi tầm nhìn của chúng tôi. Yves lẩm bẩm gì đó bằng tiếng Pháp tôi không hiểu nổi, nhưng tôi có thể đoán được anh ấy muốn nói gì. Thoạt tiên anh ấy nhìn tôi, sau đó nhìn Jami, sự lo lắng hiện rõ trong mắt anh ấy. Jami run lên vì giận hơn là vì sợ. Nó kêu lên: – Ván trượt của cháu! gã lái xe đáng ghét ấy đã cán lên ván trượt của cháu. Nhìn kìa, ông ta làm nó vỡ vụn rồi. Nó cố giật ra khỏi Yves, nhưng anh ấy đã giữ nó lại và nhìn tôi hỏi: – Cô không sao chứ cô Fletcher? – Không, cảm ơn anh. Giọng tôi run run. Tôi phải quay sang phía khác để Jami không nghe thấy những gì tôi nói: – nếu anh không phản ứng nhanh thì tôi đã bị thiệt mạng rồi.Tôi rùng mình nhìn những mảnh ván trượt vỡ vụn: – Đáng lẽ những người lái xe ấu như thế không được phép lại xe trong điều kiện thế này. – Có lẽ là khách du lịch. Yves cằn nhằn: – Khi họ đến đây vào mùa đông, ở đây luốn có tai nạn.Họ không biết lái xe trên đường có tuyết. Lúc tháo chạy anh ta có vẻ lái tốt lắm mà. Tôi đáp, cố lấy giọng để át đi nỗi sợ hãi khi nhìn thấy những mảnh vỡ ván trượt tan tành và khuôn mặt đầy nước mắt của Jami. Tôi ước có thể chặn anh ta lại và bắt anh ta phải trả giá cho sự cẩu thả của mình. Jami qúy cái ván trượt ấy lắm, nhưng thôi, Jami đừng khóc nữa.Tôi vòng tay ôm qua vai thằng bé: – Cô sẽ mua cho cháu cái ván khác. Một cái bằng gỗ có những đường rãnh chuẩn được không Jami? Jami nín khóc ngay. Nó quay sang nhìn tôi mắt ngời sáng lên niềm sung sướng qua nước mắt: – Một cái ván trượt bằng gỗ hả cô? Một cái ván gỗ hẳn hoi đúng không? Tôi gật đầu. Chúng ta sẽ quay lại cửa hàng chỗ chú Yves nhé, có lẽ chú ấy sẽ chọn giúp cô cháu mình một chiếc, đúng không Yves? tôi nhìn Yves. – Vâng! tất nhiên rồi! Yves đồng ý. Anh ấy nhìn tôi như thể chính anh ấy cũng hiểu được rằng, niềm vui có cái ván trượt mới sẽ xoá đi những cảnh tượng không vui trong đầu Jami.