Dung Ngữ Thư Niên

Chương 10: Gia yến



Ta đi tới trước mặt Ngụy Đàm, thay chàng cởi thiết y (1).

(1) Thiết y: Áo giáp sắt.

Lúc trước ở Trường An, ta đã từng thấy các huynh trưởng hí hoáy nghịch thiết y. Thật ra thiết y không khó hiểu, trước cởi đai lưng, sau tháo giáp vai và giáp ngực, chỉ là cởi nhiều hơn hai cái.

Mặc dù biết, nhưng làm mới thấy khó. Đai lưng Ngụy Đàm gắn đồng, rất cứng, ta cố tách, căn bản bất động.

Một bàn tay đè lại tay ta, ấm áp nhưng cứng rắn.

“Để ta.” Ngụy Đàm nói. Chàng kéo tay ta ra, ngón tay đặt trên móc cài, kéo đai lưng ra.

Thiết y lỏng ra, vảy đồng leng keng đung đưa. Ngụy Đàm đặt đai lưng ở giá áo, xong quay sang chỗ ta, tự nhiên dang hai cánh tay ra.

Ý là: Kế tiếp tới phiên nàng.

Ta đưa tay về phía trước, cởi vai giáp và ngực giáp.

Nút buộc rơi ra, ta lấy xuống từng cái một. Ngụy Đàm cầm chúng treo lên giá áo.

Chàng đi một ngày đường, khi y phục bên trong lộ ra, ta ngửi được mùi mồ hôi nồng đậm.

Ngụy Đàm đi tới trước chậu nước, chàng rửa mặt. Bọt nước bắn khắp nơi, làm đi làm lại vài lần, chàng thẳng người, cầm khăn lau sạch mặt và cổ.

Trung y bị thấm ướt phần cổ. Ta đi qua, cởi trung y ra.

Lồng ngực vững chắc và hai cánh tay lõa lồ trước mặt, ta nhìn lướt qua, xoay người vò khăn trong chậu, thay Ngụy Đàm chà lưng.

Nước ấm lưu lại trên da, đèn dầu chiếu rọi, màu da chỗ cổ chàng đặc biệt đen, nhưng rất bóng mượt. Lực đạo ta không mạnh, bắt đầu từ phần gáy chàng, một đường đi xuống, tỉ mỉ chà lau. Cách một lớp khăn, tay ta có thể cảm giác được da thịt phập phồng.

“Ở nhà có quen không?” Bỗng nhiên Ngụy Đàm hỏi.

“Cô thị và mọi người đều rất thân thiết.” Ta đáp.

Ngụy Đàm gật đầu.

“Phòng có thêm vài thứ.” Ngụy Đàm nhìn khắp nơi, nói tiếp.

“Đúng vậy,” ta đáp, “Cô thị lệnh cho quản sự mang đồ đến đây tặng.”

Mùi mồ hôi bị tẩy đi, ta ngửi được mùi nhàn nhạt, tựa hồ là mùi tươi mát của nước, lại tựa hồ là mùi cỏ xanh. Ta nhìn lớp da bị chà đến đỏ, chốc lát, ta nhúng khăn vào chậu vắt khô.

Ta đi tới trước mặt Ngụy Đàm, bắt đầu chà phía trước.

Lần đầu tiên ta nhìn thân thể Ngụy Đàm, khi tầm mắt chạm đến đường nét trên cơ thể, cảm thấy gò má nóng lên.

Trong quá khứ, ta không cảm thấy thân thể nam nhân có gì đặc biệt. khi Bùi Tiềm còn là thiếu niên, đã đứng trước mặt ta thay y phục, thân hình thon dài, da trắng noãn nhẵn nhụi, tựa như một món đồ sứ. Chàng thấy ta chăm chú nhìn, cười ta háo sắc. Ta không chấp nhận, cảm thấy nữ tử cũng không khác là mấy, nam tử và nữ tử không có gì khác nhau.

Ở Trường An, khi ta đi ngang qua phố, sẽ thấy những người lao dịch đứng ven đường, thân hình bọn họ khác Bùi Tiềm, chỗ phần cổ nổi gân xanh. Nhũ mẫu thần sắc khinh thường, bảo ta không nên nhìn, bà nói cho ta biết, người nông thôn thô kệch mới như vậy. Khi đó ta được dạy bảo, nghĩ rằng dáng vẻ giống như Bùi Tiềm mới là con nhà quyền quý.

Hiện tại, Ngụy Đàm làm ta rối trí. Chàng là con nhà quyền quý, nhưng lồng ngực và cánh tay lại giống tráng hán trên phố, bụng không căng tròn giống phu quân trước của ta, mà lại bằng phẳng cứng rắn. Lòng ta nghĩ tới một vấn đề, nam nhân không phải ai cũng phệ sao…

“Nghĩ gì vậy?” Thanh âm Ngụy Đàm vang bên tai ta.

Ta giương mắt, chàng đang nhìn chằm chằm ta.

“…” Ta sửng sốt, đang nghĩ trả lời thế nào, chàng bỗng mở miệng: “Nàng xem tay nàng lau đến chỗ nào.”

Ta nhìn lại, nhất thời quẫn bách.

Mới vừa rồi, lòng ta ngổn ngang, khăn trong tay một đường đi xuống, rãnh nước chảy xuống, làm khố ướt một mảng lớn.

“A…” Ta luống cuống chân tay, tranh thủ đặt khăn xuống, lấy tới một cái khăn khô. Đang muốn lau khô, Ngụy Đàm một tay vững vàng bắt lấy tay ta.

“Không cần.” chàng hít sâu, tự tiếu phi tiếu, “Đi lấy y phục mới.”

Ta nhìn chàng, cảm giác gò má nóng lên, đáp một tiếng, xoay người đi về phía rương.

Khi ta mang y phục tới, Ngụy Đàm đã ra sau bình phong, ta đứng ngoài bình phong, đưa quần áo cho chàng. Chàng nhận lấy, chỉ nghe bên trong xột xoạt. Không bao lâu, Ngụy Đàm đi ra, y phục vừa vặn thân thể, không lớn không nhỏ.

“Thế nào?” Chàng hỏi.

Ta kinh ngạc: “Hả?”

Ngụy Đàm ý vị thâm trường: “Nàng một mực nhìn thân thể ta.”

Mặt ta nóng lên, giải thích: “Không phải ta nhìn thân thể chàng.”

Ngụy Đàm nhướng lông mày, “Vậy nàng nhìn cái gì?”

Ta há mồm, cứng họng.

Ngụy Đàm không chút hoang mang, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại quay sang nhìn ta: “Gia yến chưa bắt đầu, ta mang về chút trà nước Thục, phu nhân cộng phẩm với ta, thế nào?”

Tiếng dế vang lên, bên trong phòng, nồi nước trên bếp lò bốc hơi nghi ngút.

Ngụy Đàm và ta ngồi đối diện trên giường. Ta nhúng trà vào nồi nước, trà vụn trong nước sôi trào, dần dần hiện lên bọt nước trắng noãn.

Lúc trước ở Trường An, phụ thân ta thích trà có tiếng. Mỗi ngày rảnh rỗi ông đều uống trà, mà nhất định phải tự mình pha, không để người khác nhúng tay vào. Lúc ta còn rất nhỏ, đã theo phụ thân học phân biệt nước và màu trà, uống một ngụm có thể nói ra xuất xứ.

Nhưng ta rất lười, tài nghệ pha trà chỉ đáng vứt đi, đến nỗi phụ thân chưa từng uống trà ta pha. Thứ huynh đã từng nói móc ta, nói tương lai ta gặp được nam nhân uống trà ta pha không cau mày, nhất định phải gả cho hắn. Ta không giận chút nào, đắc ý nói, không cần phải gặp, A Tiềm chính là người đó.



“Thượng Ngu sứ men xanh?” Ngụy Đàm cầm một chén trà trên bàn, bỗng nhiên nói.

“Đúng vậy.” Ta nói, “Phu quân hiểu đồ sứ?”

“Không hiểu.” Ngụy Đàm quay ngược chén trà lên, “Trên này viết.”

Ta: “…”

Ngụy Đàm thong thả đặt chén trà xuống: “Ta là người thô kệch, thưởng thức đồ sứ cao nhã bậc nào, một chữ ta cũng không biết.”

Tự xưng là người thô kệch còn mời ta phẩm trà. Ta cười nhạt, dùng thìa bạc hớt bọt trên bề mặt: “Nhưng người thưởng thức đồ sứ chưa chắc làm được tướng quân.”

Ngụy Đàm nhìn ta, khóe môi khẽ cong lên.

“Ta chinh chiến bên ngoài, mỗi lần thư nhà tới, nói phu nhân rất chu toàn.” Chàng nói, “Ta đây đình viện hoang phế, hiện tại trở về đã khác xưa.”

“Phu quân quá khen.” Ta khiêm tốn.

Trong nồi nước trà sôi sùng sục, ta bảo thị tỳ giảm nhỏ lửa, rót trà vào chén nhỏ.

“Phu quân, mời dùng.” Ta nâng chén trà cho Ngụy Đàm.

Ngụy Đàm cầm lấy, thổi một hơi, chốc lát, nhấp miệng.

“Mùi vị thế nào?” Ta hỏi.

“Rất tốt.” Ngụy Đàm gật đầu.

Ta mỉm cười. Vụng về quy vụng về, kỹ thuật pha trà của ta có thể đối phó phu quân, phụ thân và huynh trưởng có thể cảm thấy an ủi.

“Phu quân chinh phạt, có thuận lợi không?” Ta nhấp một ngụm trà, hỏi.

Ngụy Đàm nói: “Tạm ổn, dẹp yên Sơn Đông, Trung Nguyên đã quy thuận triều đình.” Dứt lời, chàng nhìn ta, “Ta trở về, Hàn Công vẫn là Thái Thú Lai Dương, tháng trước Hàn Nhiễm đã thành thân.”

Ta ngẩn người.

Ngụy Đàm nhấp một ngụm trà, thần sắc đắc ý.

“Ra vậy.” Ta gật đầu.

“Ta nhớ phu nhân mười lăm tuổi gả đến Lai Dương.” Chàng nói.

“Đúng vậy.” Ta đáp.

Ánh mắt Ngụy Đàm khẽ nheo lại, tựa hồ đang nhấm nháp trà: “Ta nhớ lúc đó vừa qua tết Đoan Ngọ, Trường An vẫn thái bình.”

Ta kinh ngạc: “Phu quân nhớ được?”

Ngụy Đàm cười nhạt: “Khi đó ta ở Trường An, phu nhân ở trong cung, chuyện xuất giá, người nào không biết.”

Ta nghĩ cũng đúng, gật đầu một cái.

“Tựa như lâu lắm rồi.” Ngụy Đàm nói.

“Dạ, năm năm rồi.” Ta rót thêm trà vào chén mình.

Trong lòng hơi khó chịu. Không vì kiêng kỵ nhắc lại chuyện cũ, dù sao không phải chuyện gì bí mật, nhưng phương thức Ngụy Đàm nhắc tới, quá trắng trợn, ta không thích.

“Hiện tại phu nhân đã vào Ngụy môn, chuyện đã qua, không cần suy nghĩ.” Tựa hồ Ngụy Đàm không có ý nói tiếp, đặt chén trà xuống.

Ta cười nhạt: “Kính dạ.”

Trên chính đường Ngụy phủ, đèn đuốc sáng trưng, từng nhóm từng nhóm ngồi trên bàn dài.

Khi ta và Ngụy Đàm tới, chính đường đã đầy người. Gia yến mời toàn bộ con cháu Ngụy thị ở Ung Đô, mọi người đoàn tụ, nói cười vui vẻ.

“Mạnh Tĩnh tới.” Quách phu nhân thấy Ngụy Đàm, lộ ra nụ cười.

Ngụy Đàm tiến lên, tay chắp lại hành lễ: “Bái kiến phụ thân, mẫu thân.”

Ta cũng hành lễ theo chàng.

Ngụy Giác nhìn Ngụy Đàm, lại nhìn ta một chút, cười nói: “Mạnh Tĩnh, hôm nay gia yến, không cần câu nệ, con và thê tử ngồi chung đi.”

Lời này giống như cố ý, mọi người bên cạnh cười nhẹ.

Thần sắc Ngụy Đàm thong dong, lễ phép đáp, đưa ta đi, ngồi cạnh Ngụy Giác.

Người đến đủ, Quách phu nhân phân phó mang đồ ăn lên. Khi rượu được bưng lên, Ngụy Giác để con cháu tới làm lễ ra mắt với ta.

Đầu tiên là Ngụy Chiêu.

Hắn đứng dậy, hai tay cầm chén nhỏ, lạy dài thi lễ với ta: “Bái kiến trưởng tẩu.”

Ta có lễ: “Nhị thúc.” Dứt lời giơ chén nhỏ, chậm rãi nhấp một ngụm rượu.

Sau khi Ngụy Chiêu vào cửa, ta chưa kịp nhìn rõ, hiện tại thấy hắn bỏ mũ sắt, thiết y, mặc một thân cẩm bào màu trắng, hết sức tuấn dật. Mặt hắn và Ngụy Đàm có mấy phần tương tự, nhưng không hoàn toàn, màu da trắng hơn Ngụy Đàm, mặt mày thanh tú, thanh âm không thô, không yếu mà vừa phải, rất thích hợp đàm luận. Trên mặt Ngụy Chiêu lộ ra nụ cười như có như không, trong vẻ hồn nhiên toát lên khí chất nho nhã.

Nghĩ đến đây, ta quét mắt một vòng quanh đường sảnh, cảm thấy Ngụy thị rất nhiều người, nhưng chỉ có Ngụy Chiêu là mỹ nam tử.

Trừ Ngụy Đàm và Ngụy Chiêu, con cháu Ngụy Giác đưa theo bên người có năm người, là hài tử nhà huynh đệ hoặc hài tử nhà tộc huynh đệ.

Ngụy Hiền lớn tuổi nhất, hơn ba mươi tuổi, mặt râu quai nón. Tiếp là Ngụy Bình và Ngụy Cương, hơn hai mươi tuổi, cuối cùng là Ngụy Lãng và Ngụy Từ, cùng tuổi với Ngụy Chiêu.

Ngụy Hiền, Ngụy Bình và Ngụy Cương ba người đã có thê tử, lúc làm lễ ra mắt, một đám người phần phật. Thê nhi bọn họ đều ở Ung Đô, không có chuyện gì thường qua lại Ngụy phủ, ta đã sớm quen biết các nàng, hiện tại biết thêm trượng phu bọn họ.

Ngụy Sáng và Ngụy Từ không có thân thích, giòn tan một tiếng “Bái kiến trưởng tẩu”, ngửa đầu uống cạn chén rượu. Nụ cười Ngụy Từ cởi mở, tựa hồ giao tình không tệ với Ngụy Đàm, ném cho chàng ánh mắt trêu ghẹo.

Xong lễ ra mắt, rượu và đồ ăn đã đang đủ, Ngụy Giác và mọi người rượu quá ba tuần, bắt đầu dùng bữa.

Gia yến Ngụy phủ không nhiều quy củ, thật là sinh động. Ngụy Giác hỏi Ngụy An việc học, hỏi Ngụy Tập nữ hồng và các tiểu nhi tình trạng gần đây, mọi người nhất nhất trả lời, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười. Ngụy Giác kể lại chuyện chinh phạt, khen ngợi Ngụy Đàm và con cháu một phen.

Quách phu nhân ngồi bên cạnh, nghe được chuyện Ngụy Đàm, thần sắc không gợn sóng, mà nghe được Ngụy Giác tán dương Ngụy Chiêu, trên mặt bà không che dấu nổi mừng rỡ, tự hào.

Ngụy Tập và mấy hài tử đùa giỡn, trong yến tiệc, một trận hỗn loạn huyên náo. Ngụy Giác uống rượu chuyện phiếm, không thèm quản.

Một số người đi tới nói chuyện, uống rượu với Ngụy Đàm, có nữ nhân trong tộc thân thiện với ta, cơm này ăn không đến nỗi buồn tẻ.

“Đại đường huynh thật có phúc khí,” Chu thị – thê tử Ngụy Bình cười nói, “Đường tẩu hiền lương xinh đẹp, không uống công chúng ta mong đợi nhiều năm.”

“Đúng vậy, Đại đường huynh hiếm khi về nhà, phải ở lâu chút.” Thê tử Ngụy Hiền tiếp lời, “Đường tẩu tân hôn ở nhà một mình, Đường huynh thật không biết đau lòng.”

“Ai nói ta không biết đau lòng?” Trong tay Ngụy Đàm bưng chén rượu, ý vị thâm trường, “Lần trước mọi người nói với mẫu thân tương tư gian khổ, không phải lần này ta đưa Trọng Mậu và Tử Đạt về sao?”

Hai nàng nhìn nhau thẹn thùng, che tay áo, cười tránh ra.

Mọi người lục tục tới mời rượu, ta uống khá nhiều, đã bắt đầu choáng váng.

“Trưởng tẩu.” Khi Ngụy Tập cầm chén rượu tới trước mặt ta, ta mỉm cười thật khó coi.

“Ô, trưởng tẩu đỏ mặt…” Ngụy Tập nhìn ta chằm chằm, mắt chớp chớp. Chưa dứt lời, chén trên tay nàng bị đoạt lấy.

“Tiểu đồng không được uống rượu.” Ngụy Đàm nói.

Ngụy Tập trợn mắt.

“Muội không phải tiểu đồng!” Ngụy Tập chu miệng, “Phụ thân nói hôm nay được uống rượu, mẫu thân cũng đã đồng ý!”

“Hả?” Ngụy Đàm bất vi sở động, “Dưới phạm vi nữ tắc, ta nói đúng.”

Mặt Ngụy Tập biến sắc, đang muốn nói chuyện, Ngụy Từ cười cười đi tới, “A Tập! Uống rượu có gì hay, đi theo ta đốt pháo.”

Ngụy Tập nghe được lời này, khôi phục sắc mặt vui vẻ, làm mặt quỷ với Ngụy Đàm, theo Ngụy Từ đi ra ngoài.

Mới vừa nãy, Ngụy An cũng theo tới đây, hai người kia nhao nhao rời đi, hắn đứng tại chỗ bất động.

“Đệ không đi?” Ngụy Đàm hỏi.

“Không đi.” Ngụy An ngắn gọn nói.

Ngụy Đàm nhìn hắn, khóe môi nhu hòa.

“Tới đây.” Chàng nói.

Ngụy An vòng qua bàn, đi tới trước mặt chàng.

Ngụy Đàm đưa tay, dùng sức vỗ vỗ bả vai Ngụy An. Ngụy An bị chàng đẩy loạng choạng, phải dùng sức mới đứng vững.

“Không tệ.” Ngụy Đàm gật đầu, “Khỏe hơn ta lúc ra khỏi nhà, đệ có thể kéo được đại cung không?”

“Được.” Ngụy An gật đầu.

Ngụy Đàm nói: “Ta lấy được rất nhiều nỏ từ Đổng Quận, ngày mai cho đệ.”

Ngụy An nghe vậy, ánh mắt tỏa sáng.

“Dạ.” Hắn nói.

“An!” Lúc này, thanh âm Ngụy Từ truyền đến, hắn cười, ngoắc ngoắc về phía bên này, “Mau tới! Pháo nổ thật là đẹp!”

Ngụy An nhìn về phía Ngụy Đàm.

“Đi đi.” Ngụy Đàm mỉm cười.

Ngụy An gật đầu, xoay người đi ra phía ngoài.

Ta nhìn thân ảnh Ngụy An rời đi, chỉ cảm thấy tiểu thúc toàn thân kỳ diệu. Quay đầu lại, ta phát hiện Ngụy Đàm đang nhìn ta.

“Say sao?” Chàng hỏi.

Ta ngượng ngập lắc đầu, chốc lát, lại gật đầu một cái.

Ngụy Đàm nhìn ta, nói: “Đừng uống rượu nữa, bọn họ kính, cứ để ta.”

Đợi gia yến tàn, cước bộ ta cũng phù phiếm. Chỉ có thể duy trì hành lễ bái biệt, trên đường về, khi đèn lồng trong tay nô bộc đung đưa, ta đã hoảng hốt.

Một bàn tay túm được vai ta, âm thanh Ngụy Đàm bên tai: “Đó là cái cột.”

Ta tỉnh tỉnh, định thần nhìn lại. Quả nhiên, một cái cột sừng sững trước mắt, thiếu chút nữa đụng vào.

“Chóng mặt sao?” Ngụy Đàm hỏi.

Ta chóng mặt đến nỗi không thể gật đầu, chỉ hàm hồ đáp: “Dạ…”

Ngụy Đàm không hỏi nữa, cầm cánh tay ta, kéo về phía trước.

Khi ta cảm giác mình nằm trên giường, đệm chăn mềm mại làm ta than thành tiếng.

“Đi lấy chút canh giải rượu.” Ta nghe Ngụy Đàm bảo người bên cạnh.

Ta mở mắt ra, một bóng người đung đưa phía trên, hai vai rộng rãi chắn lại ánh nến.

Bóng dáng kia ở đâu? Tựa như xa, mà lại rất gần.

Chàng sẽ tới sao? Tiếp tục làm chuyện đêm đó chưa làm?

… Đầu óc hỗn loạn, ta muốn vấn đề như vậy? Nhưng không chờ ta nghĩ xong, bóng đen trước mặt đã dần dần nồng đậm, mí mắt chàm chậm đóng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.