Đám người kia càng nói càng khó nghe, ta thầm nghĩ không ổn liền đem A Mich giao cho nhũ mẫu, cầm kiếm lên.
“Phu nhân…” – A Nguyên nắm lấy tay ta, run rẩy nói, – “Không thể…”
Cả người ta lạnh toát, nơi này chỉ ngăn cách với bên ngoài bằng một cánh cửa gỗ mỏng, nếu như ta xông ra ngoài ắt sẽ làm lộ toàn bộ người bên trong mật thất. Sợ hãi, bất lực, trong nháy mắt như nước lũ cuốn tới, lại như lửa nóng thiêu cháy hốc mắt cùng trái tim ta…
Đúng lúc này đột nhiên vang lên một tiếng quát to, giống như có người xông vào, tiếp đó là tiếng binh khí va chạm vào nhau. Sau một hồi huyên náo ầm ĩ, tiếng động bỗng nhiên ngừng bặt, bốn phía lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Trong lòng ta cảm thấy khác thường liền kéo tay A Nguyên đẩy cửa bước ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi mật thất, quang cảnh trước mặt làm ta trợn mắt há mồm.
Gió lạnh thốc vào từ cửa sổ mở toang, mành trướng rách bươm rơi đầy trên mặt đất, một vài mảnh sa còn sót lại phất phơ trong gió, ba tên nam tử vạm vỡ nằm sấp trên mặt đất, máu me lênh láng, quân sĩ đang thu dọn xung quanh hiện trường.
Nhược Thiền khẽ khóc nức lên, bị một người ôm chặt vào lòng, là Công Dương Quế.
Người nam tử đứng bên cạnh Công Dương Quế tay cầm chặt đao, máu tươi nhuộm đỏ vạt áo. Nam tử vận áo bào xanh nhạt, trâm ngọc cài trên búi tóc, cao lớn tuấn tú, vừa quay đầu lại, ánh mắt của hai chúng ta liền chạm vào nhau.
Ta nhìn người nọ, đầu óc phảng phất như trống rỗng.
Đó là Bùi Tiềm.
Cửa sổ được đóng lại, trong phòng hoàn toàn im lặng, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng nức nở nghẹn ngào của Nhược Thiền.
Mấy chục quân sĩ nghiêm ngặt canh gác bên ngoài trạch viện, thi thể bị kéo xuống, ngay cả mấy tấm thảm vấy đầy máu cũng được dọn đi, trong phòng tựa như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Công Dương Quế ôm lấy Nhược Thiền, nhẹ giọng an ủi. Ta đi tới bên cạnh Nhược Thiền, trong lòng vô cùng áy náy, thấp giọng nói – “Nhược Thiền, tỷ… Tỷ có sao không?”
Ta thấy Nhược Thiền không làm sao cũng không bị thương chỗ nào, bấy giờ mới yên lòng, cầm tay nàng ấy.
“Nhờ có tướng quân kịp thời chạy tới, nếu không tính mạng của chúng ta cũng khó giữ được!” – Chu thị tạ ơn Công Dương Quế.
Công Dương Quế khiêm tốn cười nói – “Khiến chư vị phu nhân hoảng sợ, mỗ thực hổ thẹn.”
Mọi người vẫn còn đang khóc thút thít, vẫn chưa hoàn hồn lại sau chuyện vừa rồi. A Nguyên, Chu thị, Mao thị và nhũ mẫu đều đã đi ra khỏi mật thất, vừa nhìn thấy những thi thể kia, sắc mặt liền tái xanh. Chỉ có A Mịch là chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, A Nguyên che kín mắt A Mịch không để cho con bé nhìn thấy những thi thể kia, con bé còn bất mãn nhệch miệng khóc.
Ta ôm A Mịch dỗ con bé ngủ, tối nay nhiều lần bị dở giấc khiến cho con bé có chút cáu gắt, động một chút là nhíu mày muốn khóc.
“Những binh sĩ này đều là người của Tế Liễu doanh sao?” – Ta hỏi Công Dương Quế – “Công tử vẫn luôn ở quân doanh sao?”
Công Dương Quế lắc đầu – “Ta đi Trường An, mới về được hai ngày. Chuyện tối nay may mà có Quý Uyên, nếu không nhờ huynh ấy trợ giúp Trình tướng quân bày mưu tính kế thì việc đối phó Ngụy Khang tối nay cũng sẽ không nhanh chóng như vậy. Tế Liễu doanh chạy tới Hoàng cung và phủ Thừa tướng trước binh Lương Châu một bước, đã từng tận lực tìm kiếm nhưng lúc ấy chẳng biết chư vị phu nhân đã đi đâu.”
Ta và đám Chu thị mở to mắt nhìn nhau, trong lòng nhớ lại lúc chúng ta chạy trốn đã từng gặp những binh sĩ kia nhưng vì sắc trời quá tối, ta cũng từng ôm hy vọng bọn họ là tới hộ vệ nhưng sự việc trọng đại, trong tay lại là mạng sống của mấy con người, ta không thể không cẩn thận.
Vừa suy nghĩ, ta vừa không nhịn được đưa mắt nhìn ra ngoài, Bùi Tiềm đang nói chuyện cùng mấy quân sĩ, tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt của ta liền quay đầu lại.
Ta cảm thấy gặp nhau như vậy có chút khó xử, đang muốn thu lại ánh mắt thì Bùi Tiềm đã đi vào.
“Xung quanh đã dọn dẹp xong rồi.” – Bùi Tiềm nói với Công Dương Quế – “Chỉ là một vài tên giặc cỏ, không đáng ngại.”
Công Dương Quế gật đầu, giễu cợt nói – “Quân kỷ lỏng lẻo, chưa thắng đã kiêu. Ngụy Khang còn muốn dựa vào đám binh này để lấy được Ung Đô?”
Bùi Tiềm nhàn nhạt nói – “Điều này không lạ, lão ta có thể quy tụ sáu vạn binh, điều kiện ban đầu chính là cho phép bọn chúng cướp tài chia của.”
Ta nhìn bọn họ, lòng nghi ngờ càng ngày càng lớn.
Tại sao Bùi Tiềm lại ở đây? Mới vừa rồi, nghe Công Dương Quế nói, Bùi Tiềm trợ giúp Trình Mậu, vì sao huynh ấy lại ở Tế Liễu doanh? Trong đầu như có ánh chớp lóe lên, ta chợt nghĩ tới Ngụy Đàm.
“Có một chuyện, không biết công tử có thể nói cho ta biết được không?” – Ta vội vàng quay về phía Công Dương Quế.
Công Dương Quế nhìn ta nói – “Phu nhân cứ hỏi.”
“Phu quân của ta, bọn họ…” – Ta hạ giọng thật khẽ, cảm thấy tim đập thình thịch trong lồng ngực, – “Còn sống, phải không?”
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Thần sắc của Công Dương Quế và Bùi Tiềm hơi động, đưa mắt nhìn nhau.
“Đúng vậy.” – Công Dương Quế mỉm cười nói.
Trong lòng ta như bị một tảng đá đè chặt rất lâu rốt cuộc cũng được gỡ bỏ, ta thở dài một hơi, nhắm mắt lại, trong lòng thầm niệm tên tạ ơn tất cả thần phật một lượt.
“Phu quân Ngụy Cương của ta thì sao?” – Mao thị vội hỏi.
“Phu quân Ngụy Bình của ta cũng còn sống chứ?” – Chu thị hỏi.
“Đều còn sống.” – Công Dương Quế nói – “Hai vị tướng quân, Tứ công tử, Tử Hiền tướng quân đều đi theo Đại Tư Mã, hiện nay có lẽ đang ở Thai Dương vây diệt Lương Mân.”
Đám Chu thị, Mao thị đưa tay che mặt, mừng đến chảy nước mắt.
“Ông trời có mắt…” – A Nguyên chắp tay, ngửa mặt thốt lên.
Ta ôm A Mịch, không kìm được lòng hôn lên khuôn mặt ngủ say của nữ nhi, lúc ngẩng đầu ánh mắt lại lơ đãng chạm phải ánh mắt của Bùi Tiềm, cặp mắt kia nhìn ta chăm chú, giống như đầm sâu lặng sóng.
Trong lúc ta còn đang thẫn thờ, quân sĩ bên ngoài vội vàng chạy vào trong thi lễ với chúng ta sau đó quay sang Bùi Tiềm và Công Dương Quế bẩm báo chút chuyện trong thành.
Bùi Tiềm nói với Công Dương Quế – “Ta vẫn phải quay về.”
“Ta cũng đi.” – Công Dương Quế nói.
Bùi Tiềm liếc nhìn dáng vẻ miễn cưỡng của Nhược Thiền, cười cười nói – “Huynh cứ ở lại đi, nếu như lại có chuyện gì xảy ra thì cũng còn có người chống đỡ.”
Công Dương Quế do dự một hồi cuối cùng gật đầu một cái – “Cũng được. Huynh ở ngoài nếu gặp phải nguy hiểm gì thì đừng một mình chiến đấu, trở lại là được.”
Bùi Tiềm không lưu tâm cười – “Huynh cho là chỉ một mình huynh có thể làm du hiệp chắc?” – Dứt lời lại liếc về phía ta sau đó gật đầu với mọi người, đi ra ngoài.
“Trưởng tẩu… quả nhiên… quả nhiên!” – Mọi người tản đi, Chu thị nắm tay ta vừa khóc vừa cười.
Ta cười với nàng nhưng ánh mắt lại không kìm được đuổi theo bóng dáng của bùi Tiềm, lúc bóng người sắp sửa đi khuất, ta liền vội vàng đuổi theo.
“A Tiềm!” – Ta kêu lên.
Thân hình Bùi Tiềm khựng lại một chút, quay đầu lại.
Trong đình không có ánh lửa, chỉ có ánh trăng bàng bạc treo trên đỉnh đầu. Ta đi về phía Bùi Tiềm, nhìn huynh ấy, không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Khuôn mặt Bùi Tiềm gầy hơn, cũng đen hơn một chút, nhưng cả người lại trầm tĩnh hơn trước rất nhiều.
“Huynh… Gần đây đi đâu vậy?” – Cuối cùng ta lại hỏi một câu như vậy.
“Đi đến một vài nơi.” – Bùi Tiềm nói – “Ngao du tứ xứ.”
Những thứ này ta đại khái cũng từng nghĩ tới.
“Hiện tại thì sao? Lúc này tại sao huynh lại ở Ung Đô?” – Ta hỏi.
“Tới làm chút chuyện.” – Bùi Tiềm nhìn ta, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt huynh ấy, trong sáng bình tĩnh.
Ta muốn hỏi huynh ấy dự định chuyện gì nhưng Bùi Tiềm có vẻ như không định nói rõ. Lúc này cửa viện nhẹ nhàng mở ra, một người bất chợt tiến vào.
“Công tử.” – Người kia nói – “Có thể đi được rồi.”
Bùi Tiềm ừ một tiếng rồi quay lại nhìn ta.
“A Cẩn.” – Bùi Tiềm nhẹ giọng nói – “Trước đây muội từng muốn tới nơi nào, có còn nhớ không? Năm đó, lúc một người bạn cũ của phụ thân muội từ hải ngoại trở về.”
Ta ngẩn người.
Trước đây?
Nhưng Bùi Tiềm không nói thêm gì nữa, chỉ than nhẹ một tiếng, mỉm cười – “Quay về đi.” – Dứt lời liền xoay người bước đi.
Ta đứng nguyên một chỗ, nhìn ánh trăng bàng bạc rải lên sân viện, đến khi cánh cửa viện khép lại, mọi thứ lại yên tĩnh như trước.
“Muộn muốn đi ngắm tiên sơn.” – Trưa hè năm ấy, trong Diên trì ở Trường An, ta ôm bó sen mới hái, cõi lòng ngập tràn mơ ước nói.
“Tiên sơn?” – Bùi Tiềm ngồi ở đầu thuyền đưa mái chèo nhỏ rẽ đám hoa, khuôn mặt tuấn tú của cậu thiếu niên còn chưa hết vẻ ngây thơ, tinh xảo như ngọc. – “Muội biết tiên sơn ở đâu sao?”
“Ở trên biển.” – Ta hưng phấn nói – “Vị bạn cũ kia của phụ thân nói với muội, từ Giao Đông dong thuyền ra biển mấy ngàn dặm, cát trắng như bạc, đảo xanh như lục bích.”
Bùi Tiềm chỉ cười xem thường.
“Muội muốn đi.” – Ta cố chấp nói.
“Được rồi.” – Bùi Tiềm đáp, dáng vẻ qua loa lấy lệ tựa như sợ ta lằng nhằng nhưng ngữ điệu không chút do dự…