Dung Ngữ Thư Niên

Chương 34: Ác chiến (Hạ)



Ta cả kinh, vội nói: “Đưa ta ra ngoài nhìn!”

A Nguyên tới đẩy xe, đến trước cửa, ta vén mành, chỉ thấy phía ngoài quân sĩ đang bận rộn, bọn họ chạy về hướng kia, có tiếng động lớn, hỗn tạp truyền đến.

Đằng xa, có thể mơ hồ thấy được doanh trại Đàm quân. Ngụy doanh theo địa thế mà xây, lấy trúc vây lại thành doanh trại. Mặc dù bền chắc, nhưng chỉ có thể ngăn cản xe ngựa, không thể làm gì dưới mũi tên. Đàm Hi học tập Ngụy doanh, xây mấy chục doanh trại bằng trúc, phía trên dựng lầu quan sát, quân sĩ ở trên lầu dùng mũi tên bắn vào Ngụy doanh, uy lực quá mức mãnh liệt, mỗi lần Ngụy binh tiến công đều bị ngăn lại, không thể tiến thêm một bước.

“Phu nhân,” A Nguyên thanh âm khẩn trương, “Đại công tử không ở đây, có đi luôn không? Nô tỳ mới vừa nhìn thấy quân Tào, có thể bảo hắn đi tìm xe.”

Ta trầm ngâm, nói: “Không vội, tình thế không rõ, nhìn lại một chút.”

Lúc này, một tướng cưỡi ngựa chạy qua, ta nhìn, đúng là Ngụy Từ.

Ta lớn tiếng nói: “Tử Hiền!”

Ngụy Từ quay đầu thấy ta, lập tức ghìm chặt ngựa, chạy tới phía ta.

“Trưởng tẩu!” Hắn cười cười, xuống ngựa thi lễ.

“Tử Hiền, phía trước xảy ra chuyện gì?” Ta hỏi.

“Không có chuyện gì lớn.” Người Ngụy Từ vô cùng bẩn thỉu, giống như vừa đào bùn, “Lão thất phu Đàm Hi phái người đánh lén, Trưởng tẩu đừng sợ, chỉ có chút ít binh tướng không có đầu óc, Thừa tướng đã phái người đi thu thập.”

Ta nhìn thần sắc hắn nhẹ nhàng, không khỏi an tâm.

“Tiểu thúc có biết Đại công tử ở đâu không?” Ta lại hỏi.

“Huynh trưởng?” Ngụy từ sửng sốt, lắc đầu một cái, “Không biết.”

Lúc này, có quân sĩ gọi Ngụy Từ. Ngụy Từ ứng một tiếng, nói với ta: “Đệ đi trước.”

Ta gật đầu, nói: “Tiểu thúc bảo trọng.”

Ngụy Từ nói không sai, quả nhiên, phía trước đã yên lặng. Quân sĩ truyền đến tin chính xác, nói trắng ra lúc Đàm quân đánh lén, có mật thám lẫn vào trong doanh tung tin đồn nói không thủ được, quân sĩ hậu phương hỗn loạn. Nhưng đã bắt được mật thám, bị Ngụy Giác xử tử.

Phía ngoài, tiếng huyên náo đã giảm bớt, ta và A Nguyên hai mắt nhìn nhau, hóa ra là sợ bóng sợ gió.

Vẫn không thấy bóng dáng Ngụy Đàm, đến tối, ta nằm xuống giường.

Trong giấc mộng, ta giống như trở lại ban ngày, nhao nhao khắp nơi, không bao lâu, ta bị lay tỉnh.

“Phu nhân!” A Nguyên kinh hoàng không dứt, “Mau dậy đi, Đàm quân tới thật!”

Lòng ta chấn động, vội vàng, khoác áo ngoài đứng dậy. Thương thế ở chân ta đã tốt lên nhiều, nhưng đi đứng còn chút đau.

“Phu nhân, “A Nguyên nói, “Hay là ngồi xe đẩy đi.”

Ta nhìn về bốn phía, xuyên qua ánh lửa, trong lòng thầm kêu khổ, đây cũng là chạy trối chết, có ai ngồi xe đẩy chạy trối chết đâu!”

Đang lúc ấy, mành bỗng nhiên bị vén lên, Ngụy Từ đi đến.

“Trưởng tẩu!” Hắn hành lễ với ta.

“Tử Hiền.” Ta vội hỏi, “Bên ngoài có chuyện gì xảy ra?”

“Trưởng tẩu chớ sợ.” Ngụy Từ nhe răng cười, “Đàm binh đào đất đánh lén, quân ta đang giao chiến. Đã có quân sĩ hộ vệ ngoài doanh trướng, Trưởng tẩu ở đây không ngại.”

Ta nhìn hắn, nửa tin nửa ngờ.

“Phu nhân…” A Nguyên thu được nửa bọc quần áo, nhìn ta, có chút luống cuống.

“Như thế.” Ta gật đầu với Ngụy Từ. Để A Nguyên đẩy ta ra ngoài, vén mành lên, chỉ thấy trong doanh khắp nơi đốt đuốc, quân sĩ bận rộn, nhưng không lộn xộn.

“Thừa tướng đâu?” Ta hỏi.

“Thừa tướng đang trấn giữ trong đại trướng.” Ngụy Từ nói, “Tiền quân phát hiện Đàm binh viện cớ đánh lén, Thừa tướng tương kế tựu kế, bố trí mai phục.” Nói xong, hắn cười cười, “Ban ngày Đàm Hi đánh lén bên cạnh, chính là muốn giương Đông kích Tây, chuẩn bị cho ban đêm.”

Ta nghe hắn nói, không dám yên tâm, chỉ mong tránh xa. Cạnh doanh trướng của ta có một sườn đất, tầm mắt bị ngăn cản, ta để A Nguyên đẩy ta lên. Tầm mắt mở rộng rất nhiều, khắp nơi đốt đuốc, chiếu sáng rõ. Cách vài chục trượng, cự mã vững vàng vây quanh doanh trướng, quân sĩ sẵn sàng nghênh đón quân địch. Chỗ có ánh lửa sáng hơn, bóng người chuyển động, có thể nghe được tiếng gào thét và tiếng binh khí.

Gió đêm thổi qua, mang theo mùi vị khói lửa, mơ hồ có mùi máu tanh.

“Phu nhân.” A Nguyên nói bên tai ta, khẽ phát run, “Đại công tử ở đâu?”

Ta nhìn bên kia, chưa trả lời.

Lúc nhìn thấy Ngụy Từ ở trong trướng, cơ hồ ta đã bật thốt lên vấn đề tương tự. Từ tối qua đến bây giờ, tựa như chàng biến mất, không nhắn nhủ lại bất kỳ lời gì, cũng không ai nhắc tới. Trong nháy mắt, ta bỗng nhiên ý thức được ta đã đặt Ngụy Đàm vào vị trí có thể dựa dẫm, nhưng cho tới nay, ta đều cảm thấy chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Ngươi đi chuẩn bị ngựa xe,” ta dùng thanh âm chỉ có A Nguyên nghe được, nói: “Nếu có biến, lập tức rời đi.”

A Nguyên ánh mắt chợt lóe, đáp một tiếng, gọi một gã quân sĩ đỡ xe đẩy, đi ra.

Không bao lâu, Ngụy Từ bị gọi đi, Đàm binh quả nhiên như lời hắn nói, quân tốt từ đường hầm đi ra bị bao vây, hỗn chiến một cuộc, Ngụy binh mắt thấy thắng lợi trong tầm tay.

Nhưng vào lúc này, nơi xa đột nhiên có một vệt sáng.

Ta nhìn lại, mở to hai mắt.

Chỉ thấy ánh lửa lốm đốm, lơ lửng trên bầu trời đêm, tựa như huỳnh quang, chuyển động, mang theo khí quỷ dị.

“Là lầu quan sát trên núi!” Có quân sĩ hô to, “Đàm quân bắn tên rồi!”

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, tiền quân trong trận chiến bỗng nhiên kêu thảm thiết, nhờ ánh lửa, ta mờ hồ thấy không trung có chấm đen rơi xuống, như bầy quạ vồ mồi. Ta cơ hồ cho rằng những thứ kia có thể bắn tới đây, bản năng muốn tránh.

“Phu nhân yên tâm,” quân sĩ đứng sau ta nói, “Nơi đây quá xa, mũi tên không bắn tới.”

“Lá chắn! Lá chắn!” Ta nghe có tướng quân thúc giục quân sĩ chi viện.

“Phu nhân!” A Nguyên vội vàng chạy tới, nhận lấy xe đẩy trong tay quân sĩ, nói bên tai ta, “Xe ngựa đã chuẩn bị tốt, giờ đã đi chưa?”

Ta đang muốn trả lời, đột nhiên nghe được tiếng ‘Bụp’ vang lên, tiếp theo, một mảnh xôn xao.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong ngọn lửa, trước quân doanh có cái gì bay lên, bay tới những ánh lửa trên không trung.

Cách quá xa, ta chỉ mơ hồ nghe được tiếng vỡ vang lên, giống như tảng đá lớn rơi xuống đất.

Quân sĩ hoan hô một trận.

“Đánh trúng rồi!” Có người hưng phấn nói, “Là xe bắn đá của Tứ công tử!”

Xe bắn đá? Ta cẩn thận nhìn lại, có mấy tảng đá lớn bay lên tựa như có vật gì to lớn đang đùa cùng dây cung, vứt lên rơi xuống, tiếp theo, vài ánh lửa trên lầu quan sát bị dập tắt.

“Đại công tử trở lại!” Có người vui mừng hô.

Ta nghe vậy cả kinh, nhìn lại theo hướng thanh âm vừa hô.

Một trận vó ngựa, ánh lửa, mấy kỵ binh phong trần mệt mỏi chạy tới, người phía trước khôi giáp bóng loáng, chính là Ngụy Đàm.

Lửa trại đốt suốt cả đêm, khi mặt trời dần hiện lên, vẫn còn tàn lửa.

Sau khi hửng sáng, ta mới nhìn rõ toàn cảnh chém giết. Thi thể chất đống như núi, quân sĩ đào hầm chôn tại chỗ, thương binh nằm trên đống cỏ khô, vừa khóc vừa la, lang trung loay hoay chữa trị.

Xe bắn đá của Ngụy An phá lầu quan sát của Đàm Hi, mà sau trận chiến này, ta mới biết được Ngụy Đàm phải đến nơi trữ lương của Đàm Hi, hơn trăm dặm, một mồi lửa đốt sạch quân lương Đàm Hi.

Một Ngụy An, một Ngụy Đàm, hai con lập công, Ngụy Giác an lòng. Tập kích lương thảo là kế sách Triệu Tuyển dâng lên, Ngụy Giác đối với ta cũng tán thưởng có thêm.

Ta thở một hơi dài, ít nhất không phải chạy trối chết.

“Quân lương Đàm Hi?” Ngụy Đàm trở lại doanh trướng, ta ngồi trên xe đẩy, nhận lấy áo giáp chàng cởi xuống, hỏi: “Không biết có bao nhiêu?”

“Không rõ lắm, đại khái hơn vạn thạch (1).” Ngụy Đàm đáp.

(1) Thạch: Đơn vị dung tích khoảng 100 lít.

Hơn vạn thạch… Lúc ở Ung Đô ta đã hỏi thăm được, một thạch một trăm năm mươi tiền, một vạn thạch chính là… Ít cũng có một trăm năm mươi vạn tiền.

Máu ta âm thầm chảy, hận Ngụy Đàm người này thô kệch không biết gạo muối đắt đỏ, những thứ lương thực kia giữ lại, chia cho ta phân nửa cũng tốt…

“Đau lòng?” Bỗng nhiên Ngụy Đàm nói.

Ta sửng sốt, giương mắt nhìn chàng.

“Nàng lại đang tính toán.” Ngụy Đàm liếc qua mắt ta, chốc lát lại liếc qua miệng ta, “Còn cắn môi.”

Yêu quái. Trong lòng mặc dù căm giậm, nhưng bản lĩnh này ta đã sớm lãnh giáo, cũng không giật mình.

Ta che giấu, rời mắt đi chỗ khác, treo áo giáp lên: “Thiếp cảm thấy đáng tiếc, cho dù là Ung Đô, người ăn không đủ no vẫn còn rất nhiều. Vì sao phu quân phải đốt lương thực? Mang về không tốt sao?”

“Hả?” Ngụy Đàm nói, “Phu nhân thương xót?”

“Phu quân quá khen.” Ta nói.

“Nếu như thế, vi phu ở ngoài bôn tẩu hai đêm, sao phu nhân không hỏi xem ta có bị thương không?”

Ta kinh ngạc, quay đầu: “Phu quân…” Lời vừa đến miệng, đột nhiên thấy Ngụy Đàm để trần thân trên, da thịt cường tráng, đường cong bền chắc.

Ngụy Đàm treo áo lên giá, liếc ta một cái: “Hử?”

Ta nhìn quần áo bẩn, lại nhìn Ngụy Đàm một chút, vẫn cảm thấy khó xử: “Phu quân muốn tắm rửa?”

“Giờ còn phải đến trướng phụ thân, tắm rửa sợ không kịp.” Ngụy Đàm cúi đầu, nói: “Không bằng phu nhân giúp vi phu tắm rửa?”

Lại đùa bỡn ta.

Ta nhìn chàng, không tim không phổi cười một tiếng: “Chỉ sợ phu quân thất vọng, vết thương thiếp chưa lành, không hầu hạ nổi đâu.”

Nếu nói một trận đánh gãy nhuệ khí Đàm Hi, như vậy chuyện quân lương bị đốt lại là một kích nặng nề.

Ngụy Giác phái mật thám trà trộn vào doanh trung Đàm Hi tung tin về chuyện này, Đàm Hi muốn giấu cũng không giấu được, lòng quân hoảng sợ. Mà tinh thần Ngụy quân phấn chấn, mấy phen tập kích doanh trại địch, đánh bại Đàm quân.

Sau đó, Ngụy Giác lại dùng kế của Vương Cư, phát ngôn muốn chia hai đường, một đi đến Vi quận – đại doanh Đàm Hi, một chặn ở Hoạt châu – đường lui của Đàm Hi.

Đàm Hi bị quấy nhiễu, tâm thần không yên, quả nhiên trúng kế, tập tức chia quân làm hai đi cứu.

Ngụy Giác nhìn đúng thời cơ, tụ họp binh mã, xông thẳng đến Đàm doanh, Đàm quân đã mất hết ý chí chiến đấu, tan tác tán loạn, Đàm Hi nửa đêm hoảng sợ chạy ra, chỉ đem hơn ngàn nhân mã, bỏ chạy theo hướng Bắc.

Võ Trắc thế cục đã định, Ngụy Giác tiến tới không ngừng, tiếp tục truy kích về hướng Bắc.

Ta là phụ nhân, sau chuyện Triệu Tuyển đã không còn chỗ dùng, đương nhiên không thể tiếp tục đi cùng đại quân.

“Phu nhân và Tứ đệ hồi Lạc Dương, đợi chinh chiến xong ta sẽ qua, đưa mọi người hồi Ung Đô.” Ngụy Đàm nói.

Ta gật đầu. Mấy ngày nay thấy chém chém giết giết nhiều, ta ước gì tránh xa.

Nhung trên mặt vẫn phải thể hiện bản lĩnh, ta ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Đàm, ôn nhu hỏi: “Cuộc chiến còn kéo dài bao lâu?”

“Phụ thân một lòng muốn diệt toàn bộ Đàm thị, có lẽ phải ba, bốn tháng.” Ngụy Đàm nói.

Ta sốt ruột, Lý Thượng đi Giang Nam vẫn chưa thấy tin tức, ta tính sớm hồi Ung Đô, tránh cho truyền tin mà không tìm được người.

“Lâu như vậy?” Nụ cười ta cứng ngắc.

“Sẽ không lâu lắm.” Ngụy Đàm nói, “Còn phải chờ người đến trấn giữ, tháng sau phụ thân sẽ cho ta hổi Ung Đô.”

Lời vừa nói ra, ta an lòng: “Ra vậy.”

Ngụy Đàm nhìn chằm chằm ta, ánh mắt tỉ mỉ: “Phu nhân rất vui?”

Ta nhướng mày, trấn định nói: “Có thể sớm đoàn tụ với phu quân, đương nhiên vui mừng.”

Ngụy Đàm híp mắt, chốc lát, đưa tay vuốt mũi ta.

“Thu dọn đồ đạc, sau giờ ngọ lên đường.” Dứt lời, chàng đi ra ngoài.

Để lại ta trên xe đẩy, vuốt mũi, nhìn chằm chằm bóng lưng chàng.

“Phu nhân, mũi người sao lại hồng hồng?” Trên xe, A Nguyên nhìn chằm chằm mũi ta, tò mò hỏi.

“Không sao.” Ta sờ mũi, cảm thấy phía trên đã bị ta sờ nóng lên, “Bị vuốt một cái.”

A Nguyên bật cười: “Phu nhân vẫn nghĩ mũi bị chà xát sẽ biến thành heo? Đó là Nhị công tử lừa người!”

Đó là khi còn bé, Nhị huynh đùa dai, huynh ấy thích vuốt mũi ta, hơn nữa còn dương dương tự đắc nói, vuốt nhiều sẽ thành heo. Ta sợ cực kỳ, một lần bị huynh ấy túm lấy, vuốt hơn hai mươi cái, ta khóc lớn, ồn ào chạy đi tìm mẫu thân, nói ta không muốn thành heo. Nhị huynh đương nhiên bị mẫu thân giáo huấn một trận, nhưng trong lòng ta đã có một căn bệnh không dứt, có người vuốt mũi ta, ta sẽ cảm thấy mũi luôn ngứa, sau đó không ngừng sờ tay vào…

Ngụy Đàm tên khốn kia, ta âm thầm cắn răng.

A Nguyên đưa ta khăn tay thấm ướt, đắp một lúc, cái loại khó chịu này mới từ từ hết.

Đi một đoạn đường, bỗng nhiên A Nguyên chỉ ra ngoài cửa sổ: “Phu nhân, kia không phải Triệu công sao?”

Ta nhìn lại, quả nhiên, Triệu Tuyển một thân bố y ngồi trên ngựa, tùy tùng đi theo phía sau.

Ta bảo người đánh xe dừng lại.

“Triệu công.” Ta vén mành xe lên, nói với Triệu Tuyển.

“Phu nhân.” Triệu Tuyển nhìn thấy ta, xuống ngựa hành lễ.

Ta hoàn lễ trên xe, nhìn xe ngựa phía sau hắn, hỏi: “Triệu công muốn đi?”

“Đúng vậy.” Triệu Tuyển nói.

Ta có chút kinh ngạc, Triệu Tuyển lập công lớn, ta vốn cho rằng hắn sẽ lưu lại làm mưu sĩ cho Ngụy Giác.

“Triệu công đi đâu?” Ta hỏi.

“Đi Ung Đô.” Triệu Tuyển nói, vừa nói vừa cười khổ, “Ngụy công đã đón già trẻ nhà ta đi Ung Đô, Tuyển đã cáo từ Ngụy công, đi Ung Đô đoàn tụ với người nhà.”

Ta gật đầu, nói: “Thiếp cứ nghĩ Triệu công sẽ ở lại lâu chút.”

Triệu Tuyển lắc đầu: “Ngụy công đã nắm chắc thắng lợi, Tuyển rời đi cũng không ngại.” Nói xong, hắn thở dài, “Nếu không có phu nhân nhắc nhở, Tuyển cơ hồ đã quên hai năm không gặp lão mẫu, thê nhi, thật là xấu hổ.”

Ta nhìn hắn, trong lòng không nói rõ cảm giác.

“Tuyển cáo từ, phu nhân bảo trọng.” Triệu Tuyển không nhiều lời, thi lễ với ta.

“Triệu công bảo trọng.” Ta hoàn lễ, nhìn hắn lên ngựa, dẫn xe ngựa đi đường khác.

Đáy lòng không phải không cảm khái.

Triệu Tuyển đi lần này, nói không chừng công danh lợi lộc sẽ bị chặt đứt hết, nhưng hắn còn có lão mẫu, thê nhi. Mà ta đây đã dùng hết lão mẫu, thê nhi tới khuyên người, phía sau cũng chẳng còn gì.

Cho nên, ta chỉ còn cách xông về phía trước.

“Phu nhân, đi chưa?” Lúc này, A Nguyên hỏi ta.

Ta nhìn chốc lát, gật đầu nói: “Đi thôi.”

Người đánh xe quát một tiếng, giơ roi giục ngựa, trên đường lớn, bụi tung mù mịt, đưa ta đi xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.