Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Chương 29-2: Phiên Ngoại I: Nhóm bạn nhỏ và bão tuyết



Xin chào các bạn xem đài, mọi người đều biết, trong thời gian vừa qua, khu vực Bắc Mĩ gặp phải đợt khí lạnh “Polar Vortex” hiếm thấy, rất nhiều nơi bị ảnh hưởng bởi cơn rét lạnh nhất trong vòng 20 năm trở lại đây. Tuyết lớn, băng khối... Có nơi nhiệt độ xuống tới mức -30 đến -50 độ. Trong tình huống thời tiết cực hạn này, chúng tôi may mắn được phỏng vấn hai bạn nhỏ đang sinh sống tại Bắc Mĩ.

Bây giờ hãy để các em cùng chào hỏi mọi người nhé, đầu tiên là bạn nhỏ Đinh Đinh.

Đinh Đinh: “Chào mọi người, con là Đỗ Đinh Đinh, mẹ thường gọi con là Đinh Đinh. Con sinh năm 2009, năm nay năm tuổi, con và mẹ đang ở tại Boston. Năm nay trời vô cùng rét lạnh, suốt mấy ngày trên đường phố đều là tuyết, mẹ không thể quét tuyết mở đường cho xe chạy được, cũng không có cách nào mời được người quét tuyết đến đây. Mẹ nói, nếu không thể quét dọn tuyết sạch sẽ kịp thời, sẽ bị phạt tiền. Nhưng bà không cần lo lắng, con cũng không lo lắng, một hôm con thức dậy, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, tuyết trên đường đều được xúc đi hết rồi. Xem đi, nhà chúng con nhất định là có một ông thần đèn, mỗi khi gặp phải khó khăn, thậm chí không cần đi lau đèn thần, thần đèn sẽ xuất hiện. Aladdin không gì không làm được, luôn có thể giúp chúng ta giải quyết hết thảy mọi phiền não“.

“Kỹ thuật lái xe của mẹ rất bình thường, thời điểm tuyết rơi nhiều thiếu chút nữa con và mẹ không được ăn rồi, bất quá Aladdin sẽ lái xe ô tô đưa đồ ăn đến, có đôi khi chú ấy cũng sẽ ở trong phòng đợi một lát, bởi vì giày của chú ấy bị ướt hết. Mẹ thay cho chú ấy một đôi giày đỏ, con sẽ ở trong phòng khách cùng nói chuyện với chú ấy. Ai bảo trong nhà không có đàn ông chứ, con tuy còn nhỏ tuổi, cũng có thể ra mặt tiếp đón chú ấy thật tốt“.

“Bất quá mẹ chưa bao giờ giữ chú ấy lại nhà ăn cơm, bởi vì mẹ nấu cơm rất khó ăn. Có một lần con đói bụng, rất rất muốn ăn sủi cảo, Aladdin liền vào bếp làm mì sủi cảo cho con, nhưng chú ấy vừa mới nhào bột xong, mẹ liền gây gổ với chú ấy. Cũng không phải ầm ĩ, chẳng qua là cho chú ấy xem sắc mặt thôi, Aladdin tuy không tức giận, nhưng cũng xụ mặt xuống“.

“Ôi chao, hôm đó con chưa ăn được hai cái sủi cảo nữa, hai vị đại nhân kia chẳng lẽ không biết bọn họ như vật rất ảnh hưởng đến cơn thèm ăn của con hay sao? Lại nói tuyết lớn như vậy, Aladdin chạy tới nấu sủi cảo cho con, rất không dễ dàng nha! Chú còn chạy đến siêu thị người Hoa ở xa thật xa mua măng mùa đông, bởi vì con muốn ăn nhân bánh làm bằng thịt heo măng mùa đông. Mẹ con còn chưa tốt với con như vậy nữa là, nhưng mẹ không nhìn ra được chú ấy tốt với con“.

“Dù sao mùa đông này con rất buồn bực, mặc dù không khí có chút lạnh, tuy là ăn được sủi cảo nhân thịt heo măng mùa đông. Tuy rằng Aladdin làm cho con một đôi người tuyết trong sân. Nhưng con vẫn rất buồn bực. Bất quá mẹ kế đã giới thiệu cho con quen một người bạn mới, tên là Tiểu Xán, sau đây Tiểu Xán sẽ kể lại chuyện khí lạnh tràn đến nơi cậu ấy ở ngày trước nhé“.

“Chào mọi người, con tên Tiểu Xán, con lớn hơn Đinh Đinh ba tuổi, năm nay con tám tuổi. Là mẹ kế giới thiệu cho con làm quen với Đinh Đinh. Bà nói như vậy rất tốt, đồng bệnh tương liên. Cái gì mà đồng bệnh tương liên, Đinh Đinh rõ ràng có ba có mẹ! Con ở tại Canada, từ chỗ Đinh Đinh đi xa hơn về phía Bắc một chút, mẹ kế chưa nói cho con biết cụ thể là nơi nào, nhưng chắc là cách cực Bắc không xa lắm đâu, bởi vì bà muốn để cho ba mẹ con được nhìn thấy Cực Quang(*)“.

(*) Cực Quang: hiện tượng sinh học xảy ra ở vùng vĩ độ cao, càng lên cao không khí càng loãng.

“Ba con tên Tô Duyệt Sinh, ba không thể thường xuyên ở bên cạnh con, con và bảo mẫu ở tại Canada, thỉnh thoảng ông sẽ đến thăm con. Mẹ con là ai? Con làm sao mà biết, ba chưa nói cho con biết. Bất quá con đoán ra được một chút, dù sao trận bão tuyết này đến rất đúng lúc, vì nhờ có nó, ba con, dì Trâu người mẹ hư hư thực thực của con, và con nữa, ba người chúng con đều bị nhốt trong phòng“.

“Bất quá mẹ kế(*) quá lười, phần tiếp theo của chúng con bà còn chưa viết, bà nói đã sửa ba lần rồi, xóa đi hết mấy vạn chữ, bà muốn nghỉ ngơi một thời gian, rồi lại Nhất Cổ Tác Khí(*) tiếp tục ngược đãi nhân vật cho xong. Hừ, chúng con đã nghỉ ngơi ba lần rồi, đến bây giờ Tam Cổ Tác Khí còn chưa thấy đâu, hơn nữa gần đây bà còn mê phim Hàn, ham mê nam đại minh tinh chân dài, bài này càng viết càng chậm. Thật là háo sắc quá mức, ba con chẳng lẽ không đủ đẹp trai? Đừng nghe lời bà nói ba con cười rộ lên miệng sẽ xếch, đến WilliamClark Gable cười rộ lên miệng còn không xếch được...”

(*) Mẹ kế ở đây chỉ tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.

(*) Nhất Cổ Tác Khí: phấn khởi dâng trào. 

“Ôi lâu, con cũng biết rất lâu, chán nản mà nói, gặp phải mẹ kế như vậy, con cũng không còn cách nào...”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.