Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Chương 51: Ngoan ngoãn như mèo con bị dọa sợ.



Tay Bạc Cảnh Xuyên đặt trong túi quần, tư thái đĩnh bạt đứng ở chỗ đó, ánh mắt hơi lạnh dừng lại trên gương mặt vừa mới tỉnh ngủ còn mang theo vài phần lười biếng của cô.

Thẩm Phồn Tinh nghĩ cũng không thể cứ đứng ở cửa nói chuyện như vậy.

Nếu tới, khẳng định nên mời người vào nhà.

Cô theo bản năng mở cánh cửa rộng hơn.

Ánh mắt Bạc Cảnh Xuyên càng thêm u ám, hàn ý giữa hai đầu mày dâng lên càng sâu.

Thẩm Phồn Tinh bối rối không hiểu gì.

Hắn đột nhiên chạy tới đây rồi lại vô duyên vô cớ trừng mắt với cô.

Bạc Cảnh Xuyên không đáp lại, tầm mắt Thẩm Phồn Tinh lại phóng tới bên người Du Tùng.

Tất cả đều trong nháy mắt.

Du Tùng cũng nhận ra điều không thích hợp, thấy môi cô mấp máy liền vội vàng tiến đến, nâng hai túi đồ lớn trong tay mình lên.

"Thẩm tiểu thư, chúng tôi đây là......"


Du Tùng còn chưa nói xong liền thấy Bạc tiên sinh vừa rồi còn không nhúc nhích đột nhiên bước nhanh đến, đôi mắt như mắt chim ưng khóa chặt cô.

Thẩm Phồn Tinh bị hoảng sợ, theo bản năng lùi ra sau.

Kết quả Bạc Cảnh Xuyên bước hai bước đi vào phòng, bắt lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, sau đó giữ chặt eo cô, ấn cô vào trong lồng ngực mình, một mùi hương lạnh lẽo nháy mắt bao phủ cô.

Cô theo bản năng giãy giụa, lại nghe Du Tùng ngoài cửa nói một câu: "Tiên sinh......." Sau đó, cửa "rầm" một tiếng đóng lại.

Cả người Thẩm Phồn Tinh kinh ngạc, lập tức bất động.

Du Tùng sờ sờ mũi, đau đến nỗi sắp chảy cả nước mắt.

Tiên sinh lại đột nhiên, cuối cùng là làm sao vậy?

Hai người trong phòng trầm mặc hồi lâu, Bạc Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn người con gái đang ngoan ngoãn trong ngực mình, cả mặt đều chôn trong ngực hắn, không nhìn ra cảm xúc, chỉ có mái tóc tán loạn tỏa ra mùi hương thanh nhạt, quanh quẩn ở đầu mũi.


Bộ dáng ngoan ngoãn này, giống hệt một con mèo con bị dọa sợ, thật sự động cũng không dám động.

Con ngươi trầm lãnh của Bạc Cảnh Xuyên lúc này mới thu liễm một chút, hiện lên vài điểm lưu quang.

Người phụ nữ này, bế lên cảm giác khác tốt, nhưng vẫn quá gầy.

Lông xù trong ngực giật mình, Bạc Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn cô.

Thẩm Phồn Tinh thử một chút, cảm thấy không có vấn đề, lúc này mới tránh ra khỏi lồng ngực Bạc Cảnh Xuyên.

Trong lòng Bạc Cảnh Xuyên tuy có tiếc nuối nhưng vẫn buông lỏng cô ra.

Thẩm Phồn Tinh lui hai bước, kéo dãn khoảng cách với hắn.

Người phụ nữ luôn luôn bình tĩnh, hiếm khi trên mặt lại lộ ra vài phần hoảng loạn, ngón tay thon dài trắng nõn nâng lên, cúi đầu mất tự nhiên vén tóc qua tai.

Ánh sáng trong phòng khá tốt, Bạc Cảnh Xuyên có thể nhìn được từng sợi lông tơ nhàn nhạt trên tai cô.


".......Anh tới làm gì?" Thẩm Phồn Tinh dường như đã điều chỉnh tốt chính mình, lúc này mới ngẩng đầu lên hỏi hắn.

Bạc Cảnh Xuyên cúi đầu, nhìn chằm chằm cô, môi mỏng mấp máy.

"Tìm em ăn cơm trưa."

Thẩm Phồn Tinh ngẩn ra một chút, nhớ tới cuộc trò truyện trước đó.

"Không phải anh nói anh rất bận sao?"

"Ừ, tôi rất bận, nhưng tôi vẫn tới."

Ngữ khí trước sau như một trầm thấp đạm mạc.

Bạc Cảnh Xuyên vẫn như cũ nhìn cô, ánh mắt quá có tính xâm lược.

Chiếc váy ngủ rộng rãi có cổ áo lớn, xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, đẹp mắt. Mỗi khi quay đầu, cằm nhỏ với cổ phác họa ra một vòng cung duyên dáng mượt mà.

Sâu trong đôi mắt đen nhánh của hắn ẩn chứa một mạch nước ngầm.

Cô căn bản không biết cô có bao nhiêu mê người, vừa rồi bộ dáng kia còn bị Du Tùng nhìn thấy.
Ngực quấn quanh một nỗi buồn bực, hắn đang suy xét xem có nên móc mắt Du Tùng ra không.

Si: khổ thân anh trợ lý.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.