"Thẩm Phồn Tinh, cô bắt nạt người khác mà còn cho mình là đúng sao?"
Lâm Phỉ Phỉ nhìn bộ dáng sợ hãi của Thẩm Thiên Nhu thì nhịn không được mà chỉ vào Thẩm Phồn Tinh mắng.
Thẩm Phồn Tinh lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo như băng kia khiến trong lòng Lâm Phỉ Phỉ run rẩy, không dám bước tới.
"Chị, hôm nay ở Tô thị... Hằng ca ca thật sự chỉ muốn chị đỡ vất vả nên mới quyết định như vậy, chị đừng hiểu lầm anh ấy..."
Thẩm Phồn Tinh nhếch môi: "Cô ở trước mặt tôi nói tốt cho Tô Hằng là có ý gì? Muốn tôi nhớ kỹ anh ta đối với tôi tốt như thế nào, sau đó lại một lần nữa theo đuổi anh ta sao?"
Thẩm Thiên Nhu nghe vậy, lập tức cắn môi.
"Chị, em chỉ hy vọng chị có thể thật sự thành toàn cho chúng em... Chúng ta đều là người một nhà, em với Hằng ca ca chỉ mong được chị tha thứ và chúc phúc...."
Trong mắt Thẩm Phồn Tinh hiện lên lạnh lùng, mất kiên nhẫn.
"Thiên Nhu, cậu cùng cô ta nói nhiều ngư vậy làm gì? Chẳng lẽ không có cô ta, trái đất không quay được chắc?"
"Tôi nói cô cũng thật là, muốn cùng Thiên Nhu đối nghịch đúng không? Cậu ấy thích cái gì cô liền phải thích cái đó!"
"Ai quen biết Thiên Nhu nhìn qua bộ váy này đều biết, chiếc váy này sinh ra là dành riêng cho cậu ấy. Cô nói xem.....cô mặc nó vào với tâm trạng gì thế?"
"Cô đoạt đồ của Thiên Nhu đến nghiện rồi đấy à?"
Từng câu từng câu đổi trắng thay đen, Lâm Phỉ Phỉ khiến hai bên thái dương của Thẩm Phồn Tinh giật liên hồi, ánh mắt cô bắn về phía Lâm Phỉ Phỉ, sắc bén như lưỡi kiếm.
"Cô bị mù hay do tinh thần không ổn định? Tôi đoạt đồ của cô ta? Cô tới nói xem, tôi đã đoạt của cô ta cái gì?"
Bỗng nhiên phải đối mặt với vẻ mặt tàn khốc của Thẩm Phồn Tinh khiến mặt Lâm Phỉ Phỉ trắng bệch.
Cả người cô ta bất giác núp sau Thẩm Thiên Nhu, sâu trong ánh mắt của Thẩm Thiên Nhu hiện lên sự khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn ôn nhu như nước.
"Được rồi, Phỉ Phỉ, đây không phải chỗ cãi nhau, váy cũng chủ có chiếc này....."
Lúc này, Bạc lão phu nhân vẫn đang đứng một bên nghiêng đầu nói với Lai Dung ở bên cạnh: "Đi, thanh toán trước!"
"Vâng."
"Tớ cùng chị ấy dù sao cũng là chị em, cùng thích cùng loại đồ vật cũng là bình thường thôi. Thật muốn cùng chị mặc cùng một bộ váy tham gia sự kiện, giống như chị em thân thiết vậy."
Thẩm Thiên Nhu nói rồi, xoay người nói nói với nhân viên cửa hành: "Bộ váy này, cỡ S, lấy cho tôi một chiếc."
"Thật ngại quá, bộ lễ phục cao cấp này mỗi cỡ chỉ có một chiếc. Cỡ S chính là chiếc trên người vị tiểu thư đây! Hơn nữa, đã trả tiền rồi!"
Nhân viên tỏ vẻ xin lỗi trả lời.
Thẩm Phồn Tinh có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thoáng qua khu nghỉ ngơi, quản gia Lai Dung nhẹ nhàng gật đầu với cô.
Cô đã hiểu.
Mặt Thẩm Thiên Nhu lập tức lạnh xuống.
Bộ lễ phục này thật sự rất xinh đẹp, hơn nữa mặc trên người Thẩm Phồn Tinh còn có một loại phong vị rất riêng.
Cô ta không thể để Thẩm Phồn Tinh chiếm nổi bật dù ở bất cứ thời điểm nào, Thẩm Phồn Tinh chỉ nên là người phụ nữ nhạt nhẽo cứng nhắc mà thôi!
Do dự trong chốc lát, cô ta có chút khó xử, nhìn về phía Thẩm Phồn Tinh, nhẹ giọng nói: "Chị, gần đây chị cần tham dự bữa tiệc nào sao?"
"Thật không dám dấu diếm, tối thứ sáu này, em có một yến hội vô cùng quan trọng muốn tham gia... Nếu chị không vội, có thể nhường em mặc trước được không?... Em có thể đổi bằng bộ khác! Hai bộ, ba bộ, năm bộ, đều có thể! Được không? Chị?"
Thẩm Thiên Nhu cẩn thận mà nhìn cô, vẻ mặt khẩn cầu.
Thẩm Phồn Tinh cười lạnh: "Không thể."