Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Chương 61: Lột từ trên người cô xuống.



"Này, Thẩm Phồn Tinh, cô đừng có được nước lấn tới! Thiên Nhu đã nói vậy rồi, cô còn muốn như thế nào nữa?!"

"Đồ của tôi, tôi muốn làm gì thì làm! Cô là cái thá gì mà dám tới trước mặt tôi hô to gọi nhỏ?"

Đối với Lâm Phỉ Phỉ thích chứng minh cảm giác tồn tại, Thẩm Phồn Tinh thật sự rất chán ghét cô ta!

Tại sao ngay cả mấy người bạn bên cạnh Thẩm Thiên Nhu cũng đều là những mặt hàng độc đáo như vậy?

"Cô...." mắt Lâm Phỉ Phỉ lập tức đỏ lên.

Đúng lúc đó, một âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai họ.

"Có chuyện gì thế?"

Thẩm Phồn Tinh không thèm quay người cũng biết người đến là Tô Hằng!

Lâm Phỉ Phỉ thấy Tô Hằng đến đây, lập tức liền có tự tin: "Anh họ! Anh xem, Thiên Nhu lại bị người phụ nữ này bắt nạt!"

Tô Hằng đi đến giữa mọi người, lúc tầm mắt lướt qua người Thẩm Phồn Tinh, con ngươi thâm trầm lập tức xẹt qua một mạt kinh diễm.


Đã nhiều năm như vậy rồi, dường như đây là lần đầu tiên anh ta thấy Thẩm Phồn Tinh mặc quần áo khác mà không phải đồ công sở. Bộ lễ phục này, vô cùng hoàn mỹ phô ra dáng người cao gầy của cô!

Khác với vẻ âm trầm vô cảm lúc trước, bộ dạng lúc này của cô vô cùng mới mẻ, xinh đẹp rạng ngời!

Thấy được sự thưởng thức trong mắt Tô Hằng, Thẩm Thiên Nhu âm thầm cắn chặt răng.

"Không có việc gì đâu, Hằng ca ca, chúng ta đi thôi."

"Đi cái gì chứ? Anh họ tớ đến rồi, cậu còn sợ cái gì?"

Lâm Phỉ Phỉ kéo tay Thẩm Thiên Nhu, nói với Tô Hằng: "Anh họ, anh nhìn chiếc váy trên người cô ta đi, rõ ràng Thiên Nhu mặc vào sẽ đẹp hơn, vậy mà cô ta cứ cố tình muốn đoạt của Thiên Nhu! Chúng em khuyên mãi để cô ta nhường váy lại, nhưng cô ta không đồng ý!"

Tô Hằng nghe vậy nhíu mày, thanh âm âm trầm.


"Không còn bộ khác để chọn sao? Nhất định phải là cái này?"

Lâm Phỉ Phỉ trong lòng ủy khuất: "Nhưng mà Thiên Nhu thích mà!"

"Không có gì đâu, bỏ đi, nếu chị ấy yêu thích không muốn nhường thì em cũng muốn tranh giành với chị ấy."

Nhưng lời này nói ra lại mang giọng điệu thất vọng cùng tràn ngập tiếc nuối.

Tô Hằng cúi đầu nhìn cô ta một cái, Thẩm Thiên Nhu ngẩng đầu, ôn nhu cười với hắn.

Ánh mắt Tô Hằng hơi đổi, tràn ngập vẻ thương tiếc.

Biểu cảm vi diệu giữa bọn họ đều lọt vào mắt Thẩm Phồn Tinh. Nhưng trong lòng cô chỉ có từng đợt châm chọc.

"Anh họ, Thiên Nhu thật sự rất thích bộ váy này, hay là chúng ta mua lại được không?"

Lâm Phi Phỉ lại bắt đầu động đậy tâm tư, thấy biểu cảm của Tô Hằng khẽ động mới nhìn về phía Thẩm Phồn Tinh.

"Này, cô nói đi, muốn bao nhiêu tiền mới có thể bán lại bộ váy cho chúng tôi? Bọn tôi ra giá gấp ba, cô bán hay không?!"


"....." Thẩm Phồn Tinh cười lạnh.

"Năm lần!"

"......" Thẩm Phồn Tinh vẫn như cũ thờ ơ.

"Tám lần! Thẩm Phồn Tinh, cô đừng có rượu mời không uống!"

"Lâm Phỉ Phỉ!"

Tô Hằng nặng nề quát lớn một tiếng khiến Lâm Phỉ Phỉ sợ tới mức lập tức rụt cổ, không dám nói nữa.

Lúc sau, Tô Hằng nhìn về phía Thẩm Phồn Tinh, do dự trong chốc lát mới nhàn nhạt mở miệng.

"Phồn Tinh, có thể đem lễ phục nhường lại cho Thiên Nhu không, anh trả gấp mười lần giá gốc...."

"Được."

Thẩm Phồn Tinh lần này không chút do dự, giống như giọng Tô Hằng còn chưa dứt cô đã đồng ý rồi.

Lời định nói nháy mắt nghẹn lại trong cổ họng, Tô Hằng không ngờ Thẩm Phồn Tinh lại đồng ý sảng khoái như thế, trong lòng anh ta bắt đầu có chút mất mát.

Mà khoé môi Thẩm Phồn Tinh lại giương lên đầy châm chọc.

"Đàn ông tôi còn có thể cho không, huống chi là một mảnh quần áo?! Chưa kể là còn kiếm được lời đấy?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.