"Thẩm Phồn Tinh, sao giờ tôi mới phát hiện miệng cô tiện như vậy?!"
Kẻ ngốc cũng có thể nghe ra châm chọc trong đó, cho nên đương nhiên Lâm Phỉ Phỉ cũng nghe được.
Mà những lời Thẩm Phồn Tinh nói cũng nhẹ nhàng đẩy tâm tình Tô Hằng rơi xuống đáy vực.
Trên mặt anh ta cũng xuất hiện vài phần lạnh băng.
Anh ta là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông có địa vị, ngồi ở vị trí cao đã nhiều năm, chỉ nói riêng tôn nghiêm của một người đàn ông bình thường cũng đủ khiến anh ta không vui với thái độ của Thẩm Phồn Tinh!
"Lấy tiền ra, đưa tiền, tôi lập tức cởϊ qυầи áo, gấp mười lần, 280 vạn."
"Hai.....280 vạn?!" (hơn 10 tỷ tiền việt đấy ạ :)))
Lâm Phỉ Phỉ thực sự sắp phát điên rồi!
Chỉ là một bộ lễ phục cao cấp thôi, mà gần như bằng một bộ thiết kế riêng!
"Thế nào? Không lấy ra được? Mọi người đều nói khó mua được nụ cười mỹ nhân đấy, lúc này anh lại do dự sao?"
Tô Hằng nhìn chằm chằm Thẩm Phồn Tinh, lấy ra chi phiếu, trực tiếp ký 300 vạn, đưa cho cô.
Thẩm Phồn Tinh nhận lấy, tùy ý lướt qua, sau đó xoay người vào phòng thử đồ.
"Tôi thấy cô ta thèm tiền muốn điên rồi! Đòi tiền mà không biết xấu hổ!"
Mà Thẩm Thiên Nhu ở một bên vẫn đang âm thầm hưng phấn, đắc ý vì Tô Hằng dùng 300 vạn cởi xuống bộ lễ phục trên người Thẩm Phồn Tinh, cũng không quên bày vẻ mặt thiện lương, ôn nhu nói: "Đừng nói như vậy, Phỉ Phỉ, trong tay chị ấy còn có một công ty nữa đấy, nhiều năm như vậy vẫn luôn đau khổ chống đỡ, chị ấy cũng chẳng chịu thua trong nhà, trên người thiếu tiền cũng là chuyện bình thường thôi..."
"Vậy mới nói.... Rõ ràng là một con khốn nghèo khổ, lại muốn phồng má giả người mập đến nơi này tiêu phí!"
Không lâu sau, Thẩm Phồn Tinh đổi xong quần áo đi ra, ném lễ phục cho Tô Hằng.
"Cầm đi."
Tô Hằng đưa bộ váy cho nhân viên phục vụ, sau đó nói: "Công ty của em nếu có gì khó khăn, có thể cùng anh..."
Một bóng dáng lãnh đạm lướt qua, Tô Hằng định thần lại, nhìn Thẩm Phồn Tinh hoàn toàn không hề nghe anh ta nói gì đã thẳng thừng rời đi.
Tiếng nói dừng lại, anh ta nhìn bóng dáng của cô, nhớ lại mọi chuyện vừa xong, đôi mắt của cô, thật sự không có nửa phần gợn sóng.
Ánh mắt thâm thúy trở nên phức tạp, trong lòng dâng lên thấp thỏm bất an.
"Bà nội, chúng ta đi thôi."
Bạc lão phu nhân cùng Lai Dung quay người, Thẩm Phồn Tinh tới bên bọn họ cùng bước đi.
"Hôm nay cảm ơn anh, bộ váy này, em rất thích."
Đặc biệt là Tô Hằng còn vì cô ta lột xuống bộ lễ phục trên người Thẩm Phồn Tinh, cô ta lại càng thích!
"Em thích thì tốt. Còn muốn đi dạo không?"
"Không được, em muốn về công ty, chắc bây giờ đám phóng viên trước cửa công ty cũng giải tán rồi."
"Anh đưa em đi."
Thẩm Thiên Nhu có chút rối rắm: "Nhưng em lái xe tới....Hay là để Phỉ Phỉ lái xe của anh, anh dùng xe của em đưa em về."
Tô Hằng cúi đầu cười như không cười nhìn cô ta, Thẩm Thiên Nhu ngượng ngùng, đầu càng hạ thấp hơn.
"Nhìn thấy anh liền không muốn xa anh nữa....Anh ở cạnh em một chút không được sao..."
Cuối cùng Tô Hằng cũng thoả hiệp, nhưng khi đến tầng hầm để xe, Thẩm Thiên Nhu lại ngồi vào ghế lái.
"Em lái xe, anh đến ngồi cùng em về công ty."
Thẩm Thiên Nhu nói rồi, hất gương mặt nhỏ với Tô Hằng, chọc Tô Hằng trong lòng đầy sủng nịnh.
"Nha đầu, sao lại nhường lễ phục cho cô ta? Dù không hợp với cháu, cháu cũng không thể để họ muốn gì được nấy!"
Bạc lão phu nhân thần thái nhàn nhạt, trên mặt rất bình tĩnh.
Thẩm Phồn Tinh nhẹ nhàng cười cười: "Không hợp với cháu, cho người khác cũng không sao, hơn nữa lần này cháu còn kiếm lời rất nhiều."
Trong mắt lão phu nhân hiện lên một tia ý cười: Xem ra cháu lăn lộn trong giới này cũng lâu rồi nhỉ, lần trước ở bệnh viện, ta còn lo cháu quá cố chấp!"
Thẩm Phồn Tinh cười nhẹ: "Lỗ có thể ăn, nhưng không thể ăn cả đời được."
Lai Dung ở bên cạnh có chút thất vọng: "Thật là tiện nghi cho người phụ nữ dối trá kia! Chắc trong lòng vui sắp chết rồi!"
Trong mắt lão phu nhân lại càng nhiều khôn khéo: "Cứ để cô ta đắc ý trước một thời gian đi. Sẽ có ngày cô ta phải khóc!"