Trong phòng họp yên tĩnh, tiếng "buzz buzz" vang lên thật rõ ràng...
Đôi mắt Bạc Cảnh Xuyên nhẹ nhàng quét qua, con ngươi đen như mực lướt từ hốc mắt đến khoé mắt, khiến tất cả mọi người đều khẩn trương, mồ hôi đầy đầu.
Du Tùng sợ hãi lấy di động ra, lại phát hiện là điện thoại của tiên sinh nhà mình, trên màn hình hiện lên hai chữ "Phồn Tinh".
Cậu lặng lẽ nuốt nước miếng, âm thầm cân nhắc hai giây, cuối cùng vẫn là không màng đến ánh mắt hoảng sợ của mọi người, xoay người đi đến góc phòng, nhận điện thoại.
"Alo, Thẩm tiểu thư."
"Du Tùng?" giọng nói thanh lãnh của Thẩm Phồn Tinh truyền qua loa.
Du Tùng vội vàng thấp giọng nói: "Vâng thưa Thẩm tiểu thư, hiện tại tiên sinh đang họp."
Thẩm Phồn Tinh "phanh" một tiếng đóng lại cửa xe, "Ừ, tôi đang ở cùng Bạc lão phu nhân, bây giờ cậu lập tức đến quảng trường Thế Giới Mới một chuyến,......"
Du Tùng hơi sửng sốt một chút: "......Vâng!"
Kết thúc cuộc gọi xong, Du Tùng nhanh chóng đến trước mặt Bạc Cảnh Xuyên, khom người, nhẹ giọng báo lại bên tai hắn: "Tiên sinh, là Thẩm tiểu thư gọi điện thoại tới, hiện tại tiểu thư cùng Bạc lão phu nhân đang ở quảng trường Thế Giới Mới, nghe khẩu khí không thích hợp lắm..... Tiểu thư gọi tôi đến, còn bảo tôi cầm theo một số thứ...."
Bạc Cảnh Xuyên nhướng mày: "Ừ."
Một lúc sau, Thẩm Phồn Tinh đi đến trước xe của Thẩm Thiên Nhu, Lâm Phỉ Phỉ mang vẻ mặt phòng bị nhìn cô chằm chằm.
"Cô lại muốn làm cái quỷ gì?"
"Tôi chỉ muốn dạy các cô cách làm người thôi! Dạy cho các người biết mạng người quan trọng đến mức nào."
Tô Hằng tiến lên, đứng chắn trước mặt Lâm Phỉ Phỉ cùng Thẩm Thiên Nhu, cau mày nhìn Thẩm Phồn Tinh.
"Phồn Tinh, việc đã đến nước này, dù sao cũng không có người bị thương, chuyện hôm nay có thể bỏ qua hay không?"
"Bỏ qua?" ánh mắt Thẩm Phồn Tinh lạnh lùng quét qua người anh ta: "Quên không nói cho anh biết, bắt đầu từ ngày mà tôi tỉnh lại ở bệnh viện kia, chuyện của tôi cùng Thẩm Thiên Nhu, đã không còn cái gì gọi là "bỏ qua" nữa rồi."
Tô Hằng vẻ mặt bất đắc dĩ: "Phồn Tinh, anh biết bây giờ em vẫn còn giận anh, nhưng mà.... Em thật sự không thể bình tĩnh một chút à?"
Thẩm Phồn Tinh mím môi, quay đầu về một bên, ý cười châm chọc ở khoé miệng, làm sao cũng không che dấu được.
"Ở chỗ này không có chuyện của tôi và anh, nếu anh cứ cố tình một hai phải nhúng tay vào, tôi cũng không có cách nào."
Lâm Phỉ Phỉ ở một bên phẫn nộ nhìn Thẩm Phồn Tinh: "Hai mươi vạn đã là cho các người mặt mũi rồi, là Thiên Nhu khinh thường không muốn so đo với mấy người, thích được nước lấn tới đúng không?!"
"Hừ, tôi thấy cô chính là không thoả mãn, cảm thấy 280 vạn vừa rồi vẫn chưa đủ, bây giờ còn muốn hố chúng tôi thêm chút nữa đúng không?"
"Muốn tiền cứ việc nói thẳng, tốt xấu gì cũng là bạn cùng trường suốt hai năm, cho cô mượn một chút cũng không phải không được, làm vậy có lẽ tôi còn vui vẻ hơn một chút, nếu cao hứng, không chừng còn cho thêm tiền đấy, cô nói xem, tiểu xảo ăn vạ này của cô, liệu có được số tiền lớn như thế không?"
Lâm Phỉ Phỉ ở một bên nói liên hồi, khẩu khí tràn ngập châm chọc cùng khinh thường.
Thẩm Phồn Tinh vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt vô cảm, tùy ý để Lâm Phỉ Phỉ một mình đứng độc thoại.
"Lão phu nhân......"
Lai Dung ở bên cạnh thật sự không thể nào nghe được nữa, nhìn nhóm người lái xe kia, chắc hẳn không phú cũng quý, hai cô gái này ít nhiều cũng coi như là thiên kim hào môn, vậy mà sao tố chất lại có thể thấp kém đến trình độ này cơ chứ?
Bạc lão phu nhân từ đầu đến cuối đều đưa lưng về phía bọn họ, nghe Lai Dung muốn nói lại thôi, liền nhẹ nhàng giơ tay chặn lời.
"Chờ, nhìn xem nha đầu Phồn Tinh xử lý chuyện này như thế nào!"
"Chính là......"
"Trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, bây giờ mà vẫn ở trước mặt người ta chịu khi dễ, vậy nó cũng không xứng làm cháu dâu Bạc gia ta!"