Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Chương 68: Đánh gãy tay cô ta.



Nghe cô nói xong, lão phu nhân ngồi trong xe vui vẻ như muốn bay lên trời luôn vậy!

"Ôi chao, con nhóc Phồn Tinh của bà, thật là quá tuyệt vời! Lai Dung, cô nghe được không, con nhóc Phồn Tinh kia đang nói ta là vật báu vô giá đấy!"

"Nghe được, lão phu nhân."

Lai Dung cười đón ý nói hùa, thầm nghĩ tấm lòng lão phu nhân cũng thật rộng lớn, nếu vừa rồi chiếc xe kia không dừng lại thì hai cái mạng này của bọn họ cũng thật sự chẳng còn!

Hiện tại hai chân bà vẫn đang mềm nhũn ra đây!

Thẩm Phồn Tinh nói với Lâm Phỉ Phỉ xong, lại đem tầm mắt phóng tới trên người Thẩm Thiên Nhu.

Ánh mắt lập tức càng thêm lạnh lẽo.

"Thẩm Thiên Nhu, cô cho rằng tôi không biết cô đang nghĩ gì hay sao? Là nhân vật của công chúng mà cô lại dám đùa cợt trên tính mạng của người khác. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, cô cảm thấy dư luận xã hội sẽ tha cho cô à? Hay là, có Lam Vận làm chỗ dựa nên cô chẳng sợ gì cả?"


Giọng nói Thẩm Phồn Tinh đặc biệt lớn, thân hình Thẩm Thiên Nhu cứng đờ, cô ta đưa tay kéo mũ xuống thấp. Cả người cũng phát run lên.

Trong đó có phần thật phần giả nhưng cũng khó nói.

"Mày cút ngay! Cách bọn tao xa một chút! Con đàn bà tâm địa rắn rết này!"

Lâm Phỉ Phỉ tức giận, vươn tay đẩy mạnh Thẩm Phồn Tinh một cái.

Hành động bất ngờ khiến Thẩm Phồn Tinh không kịp tránh, cô lui về sau hai bước, eo đập vào chiếc Rolls Royce của Tô Hằng đang đỗ phía sau.

Cảm giác đau đớn truyền đến, gương mặt xinh đẹp mà lạnh nhạt của Thẩm Phồn Tinh cuối cùng cũng phải nhăn lại một chút.

Lâm Phỉ Phỉ dường như vẫn chưa hết tức giận, cô ta bước theo, lại tiếp tục đẩy bả vai Thẩm Phồn Tinh.

"Cút! Đừng làm bẩn xe anh tao!"

"Phỉ Phỉ!"

Rốt cuộc Tô Hằng vẫn không nhìn được, mở miệng trách cứ Lâm Phỉ Phỉ.


Đôi con ngươi thâm thúy của Bạc Cảnh Xuyên lúc này chứa đầy rét lạnh.

"Du Tùng." Ngay cả giọng nói cũng giống như có thể đóng băng không khí.

Dây thần kinh của Du Tùng lập tức căng ra: "Tôi đây thưa tiên sinh."

"Đánh gãy tay người phụ nữ kia! Còn có.....cái xe kia, cũng đập đi!"

Thẩm Phồn Tinh không phải để người khác bắt nạt.

Hai chữ Phồn Tinh này, phát ra từ trong miệng người khác cũng thật chói tai!

"Vâng thưa tiên sinh!"

Du Tùng lên tiếng không có chút do dự nào, cậu đứng dậy, lạnh mặt bước ra.

Đầu tiên, Du Tùng đi tới trước mặt Thẩm Phồn Tinh, ngữ khí cung kính: "Thẩm tiểu thư, ngài có sao không?"

Thẩm Phồn Tinh ngước mắt nhìn cậu, từ từ đứng dậy, mày đẹp nhăn lại.

"Thẩm tiểu thư qua một bên nghỉ ngơi trước đi, tôi cũng cần ở đây giải quyết một số chuyện!"

Thẩm Phồn Tinh mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.


Cô không biết Bạc Cảnh Xuyên cùng Du Tùng nói gì, chỉ đơn giản cảm thấy, Bạc lão phu nhân thiếu chút nữa xảy ra chuyện không may, bọn họ không có khả năng thờ ơ như vậy.

Nhìn Thẩm Phồn Tinh không tiếng động rời đi, chỉ còn lại Du Tùng, Tô Hằng theo bản năng ôm Thẩm Thiên Nhu vào ngực bảo vệ.

Du Tùng trong lòng hừ lạnh một tiếng, phóng tầm mắt tới bên người Lâm Phỉ Phỉ.

Đôi mắt Lâm Phỉ Phỉ lóe lóe, vẻ mặt phòng bị mà nhìn cậu, ỷ vào việc Tô Hằng đang ở bên cạnh, lá gan cũng lớn hơn, cô ta chỉ tay vào Du Tùng, giọng nói bởi vì khẩn trương mà có chút bén nhọn!

"Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, nếu anh... Aaa..."

Lâm Phỉ Phỉ còn chưa nói xong, giọng nữ thét chói tai đã phát ra từ giữa đám người.

Thẩm Phồn Tinh dừng chân, xoay người, lại thấy bàn tay Du Tùng đã đặt trên đầu vai Lâm Phỉ Phỉ, cùng lúc với tiếng hét của Lâm Phỉ Phỉ là tiếng "rắc rắc" vang lên thanh thúy. Không lớn nhưng lại vô cùng rõ ràng truyền vào tai mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.