"Lo lắng? Tại sao?"
Tô Hằng cau mày hỏi, tuy rằng anh ta biết Phồn Tinh sẽ buồn vì chuyện chia tay, nhưng đến hôm nay mới thấy, cô phải là người không chịu đứng yên cho người ta bắt nạt mới đúng.
"Hằng ca ca, anh không tò mò người đàn ông ngồi trong xe ngày hôm nay là ai sao? Chị gái mới cùng anh chia tay, khẳng định là nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, lỡ đâu chị ấy lại nghĩ quẩn trong lòng, tùy tiện tìm bừa một tên đàn ông tới chọc tức chúng ta thì! "
Sắc mặt Tô Hằng lập tức lạnh xuống: "Phồn Tinh không phải người như vậy! Cô ấy trước nay luôn giữ mình trong sạch!"
Bọn họ ở bên nhau tám năm, ngay cả lúc ở trường học, nhất thời theo đuổi lãng mạn, cũng là độ tuổi dễ xúc động nhất, hai người bọn họ vẫn không phá tan phòng tuyến cuối cùng, nhiều nhất cũng chỉ là một cái ôm lịch sự bình thường.
Mọi việc cứ như vậy, cô cũng có đôi lúc lộ ra vẻ mặt xấu hổ, huống chi mấy năm nay cô vẫn luôn ở bên cạnh anh ta.
Nhất cử nhất động của cô đều lọt vào mắt anh ta, dù công việc hay là nghỉ ngơi, chỉ có hai điểm không hề thú vị trên cùng một con đường.
Sao cô có thể vì muốn trả thù anh ta mà làm ra loại chuyện này được chứ?
"Từ trước đến nay!.
.
vẫn luôn giữ mình trong sạch sao?"
Thẩm Thiên Nhu cúi đầu nhẹ giọng lẩm bẩm, trong con ngươi nhiều hơn vài phần âm ngoan.
Thẩm Phồn Tinh, mày chờ đấy, chuyện lần này, tao nhất định sẽ nhớ kỹ!
"Chỉ mong chị gái thật sự không làm ra chuyện ngốc nghếch gì.
Người đàn ông kia!.
có lẽ chỉ là trùng hợp!.
"
Cô ta thấp giọng nói, cố ý vô tình nhắc đến người đàn ông hôm nay.
"Được rồi, đừng lo lắng.
Chút nữa là Phỉ Phỉ ra rồi, anh đưa em về nhà, hôm nay không cần đến công ty nữa, có khi trước cửa công ty đều vây đầy phóng viên rồi.
"
Tuy Tô Hằng nói vậy, nhưng trong mắt vẫn nhiễm vài phần thâm trầm.
"Ừ, bà em cho người báo với anh.
"
Thẩm Thiên Nhu nhẹ nhàng gật đầu, cô ta lại cảm giác được mặt mình được nâng lên.
Tô Hằng nhẹ nhàng chạm vào vệt đỏ trên mặt cô ta, ánh mắt tràn đầy thương tiếc.
"Để em chịu ủy khuất rồi.
Còn đau không?"
"! ! Không đau.
" Thẩm Thiên Nhu cắn môi, nhìn qua chính là dáng vẻ nhẫn nhịn lúc bị bắt nạt, cực lực ẩn nhẫn nhưng nước mắt vẫn rơi xuống.
"Đồ ngốc, đau thì cứ nói ra, tỏ vẻ mạnh mẽ trước mặt anh làm gì?"
Thẩm Thiên Nhu lắc đầu, vùi mặt vào lồng ngực Tô Hằng.
"Em không đau, có người như anh quan tâm em, yêu em, dù đau hơn nữa em vẫn chịu được, bây giờ trong lòng em như đang rải đường vậy, một chút cũng không đau!.
"
Tô Hằng đưa tay ôm lấy eo cô ta, cúi đầu âu yếm hôn lên tóc cô ta.
"Chút nữa anh đưa em về nhà.
"
"Vâng.
"
Thẩm Phồn Tinh đưa Bạc lão phu nhân về nhà, dù sao thì vẫn là người lớn tuổi, sau khi về nhà, bà cụ vẫn cố giữ tinh thần, ngồi nói chuyện với Thẩm Phồn Tinh được một lúc, cuối cùng vẫn không chịu được nữa, đành phải nghỉ ngơi.
"Nha đầu Phồn Tinh, bận cả một buổi chiều rồi, không thì cháu cũng đi tắm qua rồi ngủ một lát! Lên tầng hai, vào phòng cuối cùng bên tay phải!.
"
Thẩm Phồn Tinh có chút xấu hổ cười cười: "!.
Không được đâu bà nội, ngươi mau đi nghỉ đi, cháu!.
.
đi dạo trong vườn một chút là được!.
"
Phòng cuối cùng bên tay phải trên tầng, cô đã rất rõ ràng, đó là phòng ngủ của Bạc Cảnh Xuyên!
Chuyện lần trước đã đủ xấu hổ rồi, sao cô còn có thể đi vào chứ.
Bạc lão phu nhân có chút thất vọng: "Vậy được rồi, nha đầu Phồn Tinh, cháu cứ coi nơi này như nhà cháu, tùy ý chơi đi nhé!"
"Vâng, bà mau đi ngủ đi ạ.
"
"Được!"
Giờ đã là chạng vạng, chờ không bao lâu là lập tức đến giờ ăn tối rồi.
Lần trước tới đây, cô chỉ tùy ý lướt qua đám hoa hoa cỏ cỏ trong viện này, giờ được ngắm kỹ lại mới thấy, quả thật rất xinh đẹp.
Những cành hoa được cắt tỉa gọn gàng, tạo dáng khác nhau, đến mùa hoa này, lúc nào cũng có vài nụ hoa chực chờ được hé mở, dáng vẻ e ấp chờ ngày nở rộ, thật thích mắt.
Cây xanh tươi mát, hương thơm hoa cỏ, thân là một nhà điều phối hương, Thẩm Phồn Tinh theo bản năng đã phác họa ra vài loại mùi hương của hương liệu trong đầu.
Có vài loại hoa mà cô không quen lắm, cô không thể không xoay người nghiên cứu hương hoa, nhưng thắt lưng lại đột nhiên truyền đến một cơn đau âm ỉ!.