Tảng băng lởm chởm trắng xóa lẳng lặng trôi nổi trên mặt biển xanh biếc, lộng lẫy mà trang nghiêm. Nhưng An Lạc có thể thấy rõ, núi băng chỉ là
một phần nổi, còn chìm trong đáy biển kia, là cả một tảng băng khổng lồ
không gì sánh được.
Trên mặt nước và dưới mặt biển, là hai thế giới khác nhau.
Bỗng An Lạc cảm thấy khó thở, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng lớn dần.
Tảng băng tù đọng, xa xa là cả một thế giới xanh xám mờ mịt, không thấy
sinh vật, không thấu đáy biển... Cơ thể cô bắt đầu mất cân bằng trong
làn nước, không có bất kỳ chỗ dựa nào, tựa như trái cây rơi rụng, ngày
càng lặn sâu xuống đại dương xanh thẳm...
”Xin quý khách lưu ý, máy bay hiện giờ đang vào tầng đối lưu, vì ảnh
hưởng của dòng khí nên máy bay có hiện tượng rung xóc, xin quý khách vui lòng thắt dây an toàn, chuyến bay lần này sẽ hạ cánh sau nửa tiếng
nữa...”
Âm thanh trong trẻo chợt ùa đến đập vào tai An Lạc, xua tan bóng tối đang lớn dần trong cô, cô lập tức mở mắt, tim đập liên hồi.
Máy bay liên tục chòng chành, màng nhĩ An Lạc đã có dấu hiệu đau nhức,
cô rút một thanh kẹo cao su ra ăn, rồi kéo tấm chăn mỏng đã rơi xuống
đầu gối phủ lên hai cánh tay lạnh như băng.
Mây ngoài ô cửa đủ hình thù kì lạ, ở những vùng mây mỏng thấp thoáng
chút vầng sáng, ánh mắt An Lạc từ từ dời ra phía ngoài cửa sổ, thở dài
một hơi, nhanh chóng để bản thân tỉnh táo khỏi dư âm của cơn ác mộng vừa rồi.
Trên chiếc máy bay đang bay thẳng về thành phố S, trên bầu trời cao ba
nghìn mét, ấy vậy mà cô lại mơ thấy giấc mơ dưới biển sâu không thấy
đáy... Cảm giác sợ hãi quen thuộc vừa rồi giống như nước, bao vây lấy cô không một khe hở, ngay cả trái tim cũng dần dần chìm xuống.
Đầu ngón tay vẫn còn run rẩy, khóe miệng An Lạc vẽ ra một nụ cười khổ,
chỉ mới là một giấc mơ mà thôi, đã làm cô như đến vạn kiếp bất phục.
***
An Lạc cầm lấy túi vali của mình, đi ra khỏi sân bay, vẫy một chiếc xe giữa dòng đường tấp nập.
Nhưng mới giơ tay ra, cô đã ngẩn cả người, sau đó chậm rãi hạ cánh tay
xuống, cô quên mất mình là kẻ chạy nạn, đi lại vội vàng như thế, ở thành phố xa lạ này, cô chẳng tìm được điểm để dừng chân thì còn có thể đi
đâu bây giờ?
Suy nghĩ một hồi, cô bấm số điện thoại của người liên hệ bên chi nhánh công ty mà sếp Lưu đã cho cô.
”Xin chào, tôi là nhà thiết kế An Lạc mà tổng bộ RZ ở Bắc Kinh điều đến, xin hỏi chừng nào thì tôi có thể đi làm ạ?” An Lạc ngồi trên băng ghế
trong sân bay, đầu ngón chân khẽ đá vào bánh xe của vali.
Đầu kia im lặng một lúc: “... Cái đó, ngày mai là có thể đến công ty
làm, à đúng rồi, ngày mai chị trực tiếp đến tầng 17 tìm nhà thiết kế Từ
là được.”
An Lạc ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi: “Sao phải tìm nhà thiết kế Từ?”
”Vì công ty sắp xếp cho chị làm trợ lý của chị ấy.”
Trên bầu trời rộng lớn trống trải tại thành phố này ở ngoài sân bay,
những áng mây bị đốt cháy đột nhiên có vẻ chói mắt, An Lạc ngồi trước
cửa sổ thủy tinh lớn, trong đầu bỗng hiện lên từng mẩu kí ức vụn vặt.
Cô im lặng một hồi, cho đến đầu dây bên kia “alo” một tiếng, cô mới từ từ cất tiếng: “Tôi biết rồi.”
Gác máy, cô xuất thần nhìn ra bên ngoài tấm kính, lại một chiếc máy bay cất cánh, động cơ phát ra tiếng ầm ầm rất lớn.
Bạn thân và chàng trai mình thích nhất cùng nhau trốn ra nước ngoài, khả năng là bao nhiêu?
Đã bốn năm bặt vô âm tính, đột nhiên ở trên đường đụng phải họ tay nắm tay bên nhau, khả năng là bao nhiêu?
Vì chạy trốn khỏi vết thương lòng, tự nguyện rời bỏ thành phố mình đã
quen thuộc đến chi nhánh khác, kết quả từ nhà thiết kế biến thành trợ lý thiết kế, khả năng là bao nhiêu đây?
Tất cả những chuyện này xảy ra với một người, khả năng là bao nhiêu kia chứ?
Bỗng hốc mắt cô cay cay. Vẫn còn quên một điều nữa, cô gái này còn mắc hội chứng sợ biển vô cùng nghiêm trọng.
Kéo theo chiếc vali lớn, An Lạc bước ra khỏi sân bay đã thưa thớt người, bóng người đi lướt qua vai lúc nhanh lại mơ hồ, hóa thành một mảng màu
vẩn đục, cô né tránh mấy ông xe ôm đang tới gần hỏi có muốn đi xe hay
không, dọc đường vội vàng bước vào quán ăn nhanh.
Gọi một phần cà ri Thái Lan, cô ngồi xuống, mặt không thay đổi dùng đũa
xới hai bát cơm, bỗng động tác dừng lại, ngón tay cầm đũa sau hai ba
giây bắt đầu run lên nhè nhẹ, một giọt nước mắt rơi xuống hạt cơm thô
cứng.
Trong quán ăn nhanh đang phát nhạc, là bài hát mà trước kia Giang Việt thích nhất.
Giang Việt à.
Giang Việt hình như là người quen từ kiếp trước.
***
Chỉ cần là sinh viên tốt nghiệp trường đại học Tĩnh Hải khóa 13 hẳn đều
có ấn tượng với Giang Việt. Chẳng phải vì thành tích quá tốt khiến người ta tức giận của anh ta, mà là vì gương mặt hại nước hại dân kia.
Ngày báo danh với sinh viên năm một, chẳng ai thật sự để ý đến ai cả, An Lạc cũng đâu biết trong lớp mình có một người điển trai đến thế, cho
đến lúc Phó Nhiêu hất tóc quay đầu ra sau mới trông thấy gương mặt của
Giang Việt, cô ấy đứng ở cuối hàng vươn cổ ra gọi An Lạc đang đứng ở
hàng đầu tiên:
”Lạc Lạc ơi, mau nhìn đi ở đây có trai đẹp nè.”
Phó Nhiêu không hổ là hát dân ca quãng tám, giọng vừa đủ lửa, với tần số vi diệu làm chấn động không khí xung quanh, xuyên qua tầng tầng lớp
lớp, vành tai của những sinh viên đang xếp hàng dài đều không hẹn mà
cùng run lên, đồng loạt quay lại nhìn Phó Nhiêu và Giang Việt mặc áo sơ
mi trăng đang thắc mắc không hiểu nội tình.
Từ đó Giang Việt nổi tiếng.
Trong nhất thời, bằng tốc độ tế bào ung thư phán tán, Giang Việt đã trở
thành chủ đề mà nữ sinh khoa thiết kế thời trang bàn tán say sưa.
An Lạc không hề có mấy thứ tình cảm linh tinh đầy máu chó gì mà “yêu từ
cái nhìn đầu tiên” đó cả, nhưng cũng rất trùng hợp, từ đó về sau An Lạc
Phó Nhiêu thường hay lui tới với mấy cậu trai, bao gồm cả Giang Việt,
cho nên thích Giang Việt chính là kiểu “lâu ngày sinh tình” cũ rích ấy.
An Lạc tính tình tùy tiện, cái chuyện xưng anh gọi em trước kia cũng làm không ít, anh em bên cạnh Giang Việt đều trở thành anh em của cô hết,
Phó Nhiêu thì vừa đâm chọc tính tình đàn ông của An Lạc, vừa thảo luận
nhãn hiệu sơn móng tay nào tốt nhất với tên gay duy nhất trong đám anh
em đó.
Phó Nhiêu là bạn tốt nhất của An Lạc, hồi cấp ba luôn dính với An Lạc,
tên của cô ấy cũng gắn liền với hoàn cảnh gia đình, Phó Nhiêu, giàu có*.
(*Phó Nhiêu phiên âm là fùráo, đồng âm với từ phú nhiêu giàu có.)
Bố cô ấy là cổ đông lớn của một công ty nổi tiếng nào đó, mỗi một vành
đai ở Bắc Kinh gần như đều có tài sản thuộc nhà của cô ấy hết. Đại tiểu
thư sống trong nhung lụa gương mặt mỹ miều trong suốt mười mấy năm qua
luôn dùng tròng mắt trắng mà nhìn người, ngoại trừ An Lạc và... Giang
Việt.
Đến lúc An Lạc phát hiện ra chuyện này thì đã quá muộn.
Quên nói mất, cô nàng xinh đẹp khéo gặp vào hôm qua đi cùng với Giang Việt ấy, chính là Phó Nhiêu.
Hồi đại học, quan hệ của An Lạc với Giang Việt rất tốt, tốt đến mức đến
dịp Tết, An Lạc đều có thể đến gõ cửa căn nhà rộng ba trăm mét vuông có
hơn của Giang Việt, An Lạc bị bố mẹ Giang Việt giữ lại cũng có thể ngủ ở nhà anh ta mấy ngày.
Giang Việt là chàng trai ưa sạch sẽ, sạch sẽ đến mức cảm nhận đầu tiên
khi đến gần anh chính là mùi xà phòng giặt hương chanh dễ ngửi trên
người anh ta, lúc anh ta cười sẽ để lộ ra răng nanh nhỏ, và một bên mặt
bình thản chuyên tâm khi vẽ bài...
Có người nói, giữa nam nữ không có tình bạn đơn thuần, trừ khi có một
người đánh chết cũng không nói, người còn lại chỉ biết giả vờ ngu ngốc.
Bọn họ cẩn thận duy trì thứ tình cảm ấy hai năm, đến tận lúc vào năm ba thì chẳng còn nữa.
Tình bạn ấy vốn nên biến thành câu chuyện tình đẹp đẽ, ai ngờ lại trở
thành “từ biệt lần đó, đã trôi qua mấy năm”, mà người khởi xướng mọi
thứ, chính là Phó Nhiêu cơ hồ chẳng mấy khi đi cùng Giang Việt, lại thốt ra lời cay nghiệt mãi mãi.
An Lạc còn nhớ rõ một đêm khi chen chúc trên giường trong phòng ngủ với
Phó Nhiêu, lòng cô tràn đầy vui mừng nói với Phó Nhiêu: “Tớ muốn tỏ tình với Giang Việt, cậu thấy bây giờ có được không?”
Phó Nhiêu im lặng một lúc: “Không được cho lắm.”
”Vậy lúc nào thì được?”
”Mãi mãi sẽ không được.” Giọng của Phó Nhiêu rất bình tĩnh.
An Lạc khẽ giật mình: “... Cậu nói thế là có ý gì?”
Trong đêm tối, hai mắt Phó Nhiêu khẽ lóe lên tia sáng, giọng của cô ấy
rất vững, “An Lạc à, cậu cũng biết mà, cậu không xứng với cậu ấy.”
An Lạc ngẩn người, đây là những lời mà bạn tốt nhất của cô nói, là người mà cô tin cậy nhất.
”Tớ cũng thích Giang Việt.” Cô ấy tiện đà nói.
Dây đàn trong đầu An Lạc như bị cắt đứt* trong một chớp mắt này, cô
nhanh chóng bật dậy khỏi giường Phó Nhiêu, đứng bên giường nhìn Phó
Nhiêu nói: “Cậu biết tớ thích Giang Việt, tớ đã nói với cậu từ rất lâu
rồi, vì sao cậu lại thế?”
(*Nhắc đến điển tích Bá Nha cắt dây đàn, vì sau khi Tử Kỳ mất đi, đã
chẳng còn ai hiểu được lòng ông. Ở đây muốn nói tình bạn như đã chấm
dứt.)
Phó Nhiêu bật đèn bàn lên, ánh sáng rọi lên ngũ quan xinh xắn, cùng mái
tóc dài tán loạn, cô ấy cũng nhìn An Lạc, hai mắt sáng bừng: “Chuyện
tình cảm mẹ kiếp tớ có thể điều khiển được ư? Dựa vào đâu cậu nói thích
thì tớ không thể thích hả?”
An Lạc ngây người nhìn Phó Nhiêu, bỗng không tìm được lời để phản bác
lại, cô với Giang Việt chỉ là bạn bè, cô có thể lấy lập trường gì yêu
cầu Phó Nhiêu không thể thích Giang Việt chứ?
Phó Nhiêu vẫn nhìn cô, gằn từng chữ nói: “Bố tớ nói rồi, danh sách ra
nước ngoài lần này có Giang Việt, kết quả Giang Việt lại từ chối, tớ
hiểu nguyên nhân lớn là vì cậu...” Cô ấy khẽ dừng, “Nhưng Lạc Lạc à, cậu nói đi, cậu có thể cho cậu ấy cái gì chứ? Cậu để cậu ấy đi đi, dù cậu
ấy không thích tớ, nhưng cũng xứng đáng với người tốt hơn.”
Lạc Lạc, để cậu ấy đi đi...
Nói một câu như thế, vậy mà cô ấy còn gọi cô là Lạc Lạc.
An Lạc lao ra khỏi phòng ngủ, tóm hai người bạn đến quán bar uống rượu,
uống đến mức nước mắt lăn dài, trong đầu ong ong hết cả lên.
Bỗng một luồng ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu, cô vội vàng gọi điện cho
Giang Việt, cô không nhớ mình đã nói gì, chỉ nhớ rằng Giang Việt im lặng không hề thốt lên một chữ, cô tức giận đến phát run, trước khi tắt máy
còn nói một câu “cậu cút đi“.
Ngộ độc cồn nồng độ thấp, An Lạc nằm ở nhà ba ngày.
Chợt cô suy nghĩ cẩn thận, nếu Phó Nhiêu thật sự thích Giang Việt, cùng
lắm cô với Phó Nhiêu có thể công bằng cạnh tranh. Cô không muốn mất đi
Phó Nhiêu, cũng không muốn đánh mất Giang Việt.
Nhưng cũng chính trong ba ngày cô suy nghĩ cẩn thận này, lại chẳng hề hay biết, bên ngoài kia đã vật đổi sao dời.
Bạn cùng phòng Giang Việt nói, nửa đêm Giang Việt nhận được điện thoại
của An Lạc, sau đó ném cả điện thoại đi, suốt đêm không ngủ, còn nói cho đến giờ mình chưa từng thấy Giang Việt nổi giận đến thế.
Đến hôm sau cậu ta liền đến trường nói mình đồng ý ra nước ngoài, cậu ta với Phó Nhiêu nắm trong tay suất du học, tối qua hai người đã đi rồi,
đi đến Pháp.
An Lạc chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng, phẫn nộ, thất vọng, lại phẫn
nộ, rồi lại thất vọng. Một quá trình này đã lấy đi của cô hai năm. Quãng thời gian đi học sau đó, cô trở nên im lặng rất nhiều, cô cứ ngỡ rằng
Giang Việt hiểu cô, quả thật tính cô có khó chịu, nói chuyện không suy
nghĩ, nhưng anh thật sự đã đi rồi.
Tuyệt vọng chính là kết quả của việc vô số lần hi vọng rồi lại thất vọng tạo ra, đến nay đã bốn năm, cô cho là mình đã tuyệt vọng với họ.
Cho đến ngày hôm qua, ở con hẻm nhỏ hoa anh đào cô đã đi qua vô số lần,
cô trông thấy Giang Việt, anh ta mặc áo khoác màu đen, khuôn mặt trưởng
thành, tuy gầy đi, nhưng nhìn vẫn rất đẹp.
Còn Phó Nhiêu, lại cao quý xinh xắn như một chú thiên nga đen, cuối cùng đã trở thành người xứng với Giang Việt mà cô ta từng nói, cô ta kéo
Giang Việt đi, cười cười không biết đang nói gì, còn Giang Việt trầm
tĩnh lắng nghe.
Một cảnh này, kể cả làn mưa hoa anh đào sau lưng bọn họ, đều như một con dao găm khổng lồ, cắm phập vào vết thương đã kết vảy trong lòng An Lạc, nhất thời máu chảy đầm đìa.
Chỉ nhìn nhau trong chốc lát, Giang Việt khẽ giật mình, từ tốn mở miệng, An Lạc, gần đây có khỏe không?
Ở một giây này An Lạc thật sự rất muốn cười, anh ta muốn cô trả lời thế nào đây?
... Ừ, không có cậu, tôi vẫn khỏe.
Sau khi bị bạn tốt và người tôi yêu nhất bỏ rơi, tôi vẫn khỏe.
Cuối cùng cô nắm chặt tay, đi lướt qua bên người bọn họ, một câu cũng không nói.
Cả thế giới như sụp đổ sau lưng cô, đây mới chính là tuyệt vọng, cô nghĩ.
Cô không muốn gặp lại anh ta nữa, không muốn đi qua những con đường đã
từng đi với anh ta nữa, cô muốn chạy trốn, cho dù có khổ sở đến đâu,
cũng không có quan hệ với bọn họ.
***
Sắc trời đem hoàng hôn đến gần, An Lạc bước ra khỏi quán ăn nhanh, những hồi ức dần dần xua tan đi, cô bước đi nhanh hơn, cơn gió mang theo hơi
lạnh thấu xương, xẹt qua da cô, cô chỉ biết đi thẳng về phía trước,
không biết dưới chân là con phố nào, là ngõ hẻm nào.
Cô tên là An Lạc, là An Lạc trôi nổi trên đời này đã hai mươi tư năm, ở tại thành phố xa lạ, lại chẳng biết đi đâu về đâu.