Gần đây An Lạc cứ cảm thấy có phải do mình đã lâu không giao tiếp với đàn ông, cho nên khi đối mặt với cánh
nam giới đều gặp chướng ngại hay không, nếu không vì sao hễ đứng trước
mặt huấn luyện viên của mình là lại cứ nói năng lộn xộn như thế.
Cô nhịn không được nhìn Hứa Tam Diệp đang bận rộn bên buồng làm việc bên cạnh: “Tam Tam, khả năng giao lưu của chị thế nào?”
Hứa Tam Diệp nhìn An Lạc một cái, rồi tiếp tục cúi đầu gõ chữ: “Rất tốt mà, sao nào?”
An Lạc sực nhớ tên đại nương Hứa Tam Diệp này nhiều lắm cũng chỉ có ba phần năm nam tính, thế thì chứng minh được cái gì chứ.
”Không có gì.” An Lạc thở dài.
Hứa Tam Diệp nghi hoặc nhìn cô: “Chị cả ngày nghĩ cái gì đấy? Lại còn than thở nữa?”
”Nghĩ chuyện quốc gia đại sự có được không?” An Lạc trả lời qua quít.
Hứa Tam Diệp nhấc đầu lên khỏi máy tính trước mắt, đẩy ghế xoay văn
phòng đi đến buồng làm việc của An Lạc: “Này, tôi nói chị đấy, vẫn nên
nhanh chóng tìm bạn trai chút đi, cứ như vậy nữa chị sẽ uất ức đấy.”
An Lạc khẽ sửng sốt, mặc kệ cậu ta: “Tránh ra tránh ra, đừng có nguyền rủa tôi, bạn trai đâu phải dễ tìm chứ.”
”Chị chưa tìm làm sao mà biết? Chỗ tôi có mấy người anh em vẫn còn độc thân, chi bằng...”
An Lạc nghe thấy thế nhanh chóng ngắt lời: “Xin người tha cho tôi, mẹ tôi chưa càm ràm chết người thì giờ lại đến lượt cậu!”
Hứa Tam Diệp bĩu môi quay đầu đi.
Đến lúc nhìn lại vào màn hình máy tính, An Lạc đã không thể nào tập
trung nổi, bạn trai? Hình như cô còn chưa từng yêu đương đúng nghĩa lần
nào...
***
Lúc An Lạc đến phòng trà nước thì có đi qua bàn làm việc của Trà Trà,
thấy Trà Trà đang mở cửa sổ nhỏ chat với người khác, An Lạc lại gần nói
to: “Dư Đồ, cô đang làm gì đấy?”
Trà Trà nghe thế vội giật mình, nhanh chóng đóng khung chat lại, An Lạc ở sau lưng cười đứng không vững: “Ha ha, đồ có tật giật mình!”
Trà Trà vẫn chưa hết hồn nhìn An Lạc, trợn trắng hai mắt: “Cô đúng là nhàm chán, tôi đang bàn chuyện chính sự!”
”Chính sự gì mà lên mạng trò chuyện vậy?” An Lạc khẽ hút chút cà phê trong ly thủy tinh, khiến đầu lưỡi bị rát bỏng.
”Chuyện trong xã đoàn, Oa Gia xuất hiện, lại còn đề cử một người thiết
kế nữa chứ.” Trà Trà nói xong liền nhấp chuột mở tin tức ra.
An Lạc cúi người nhìn.
[Walker]: Đản Thúc, tôi muốn thêm nhà thiết kế vào hội.
[Đản Thúc]: Chuyện gì vậy, sao Oa Gia cậu lại có nhã hứng này? Đề cử nhà thiết kế?
[Hoa Sênh]: Thần thánh phương nào vậy? Lại có thể được ái chủ bài của Vòm Trời Xanh chúng ta đề cử?
[Thỏ Baji]: Muốn biết quan hệ của nhà thiết kế kia với Oa Đại.
[Lưu Ly]: +1
[Tam Thiên]: +1
...: +1
An Lạc đang đọc say sưa, thì bỗng điện thoại rung lên một cái, tay cầm
ly của cô khẽ run, nước nóng bắn ra tay, cô nhanh chóng rút tờ khăn giấy ra đứng thẳng người thổi tay.
Trà Trà vừa nhìn vừa hỏi: “Rốt cuộc là ai vậy chứ? Ầy, Oa Gia còn thêm
người ta vào hội nữa chứ, Lạc Lạc Thanh Hoan? Nghe có chút quen tai...”
Đúng lúc An Lạc cầm ly lên, nghe thấy lời Trà Trà nói thì tay càng run
mạnh hơn, nước nóng bắn ra mu bàn tay cô nhiều hơn, suýt chút nữa cô đã
gào khóc, vội vàng đặt ly xuống bàn: “Cô nói gì?”
Trà Trà tựa như nhớ ra điều gì, chậm rãi dời mắt nhìn An Lạc, An Lạc nhanh chóng lấy điện thoại ra.
[Walker]: Có hứng thú làm thiết kế cho Vòm Trời Xanh không?
Còn cả một thông báo được thêm vào hội.
An Lạc dụi mắt, đúng là Oa Gia rồi.
”Lạc Lạc, sao cô có thể làm được, tôi chỉ muốn hỏi sao cô lại làm được?” Trà Trà đã mặc kệ đang ở công ty, chụp lấy hai vai An Lạc lắc mạnh, vô
cùng kích động.
”Tôi... tôi cũng không biết.” An Lạc vẫn chưa tỉnh táo lại, trong đầu lộn xộn cả lên.
Không lẽ vì tấm ảnh cô post lên mạng mấy ngày trước mà được Oa Gia coi trọng sao?
”Lạc Lạc, đừng nói gì hết, tôi đã quyết nhận đùi của cô rồi đấy, ôm mãi
không buông.” Trà Trà nói xong lại ngồi xuống đọc tin, luôn miệng “oh my god” khó tin.
An Lạc chưa định hồn ngồi về lại bàn làm việc, nhìn điện thoại mà ngẩn cả người.
Lập tức có nhiều thông báo gửi đến, cô chần chừ một lát rồi mở khung trò chuyện trong hội ra.
[Hoa Sênh]: Fuck, thông tin viết là nữ!
[Nha Nha]: Không bình thường, tuyệt đối không bình thường!
[Đản Thúc]: Cô cút, có cô mới không bình thường ấy, đừng có dọa em gái thiết kế của chúng ta, xin chào em gái Lạc Lạc!
[Tam Thiên]: Hoan nghênh hoan nghênh, gọi là “Lạc Lạc” hả?
[Hoa Sênh]: Tại hạ là Hoa Sênh công tử, không biết Thanh Hoan cô nương đã bao nhiêu cái xuân xanh rồi?
[Tam Thiên]: Gọi là “Lạc Lạc” đáng yêu hơn.
[Hoa Sênh]: Cậu thì biết cái khỉ gì, không thấy “Thanh Hoan” rất có ý thơ à?
Nhất thời An Lạc không biết nên đáp lại thế nào, không ngừng xoa bóp ngón tay.
[Walker]: Lạc Lạc Thanh Hoan có đó chứ?
An Lạc bắt đầu gõ chữ: Ừ.
[Hoa Sênh]: Woa, Oa Gia chỉ thuận miệng hỏi một câu, em gái đã xuất hiện rồi.
[Walker]: Lạc Lạc Thanh Hoan không cần phải để ý đến bọn họ.
Lời vừa nói ra, lập tức sóng dâng ngàn lớp.
[Tam Thiên]: Oa oa oa, quan hệ không bình thường.
[Đản Thúc]: Không thể không nói, lần trước ra ngoài tôi còn thấy Oa Gia đang trò chuyện với em gái Lạc Lạc...
[Hoa Sênh]: Oa Gia là sợ Lạc Lạc Thanh Hoan bị bọn tôi bắt nạt đấy à?
[Bong]: Hội vạn năm ẩn mình như tôi cũng xuất hiện rồi đây... Thật thế hả Đản Thúc? Trò chuyện luôn?!
An Lạc bị một loạt bom tin nhắn dội đến liên tục khiến mặt đỏ tim đập,
cô với Walker chỉ nói đôi ba câu tình nghĩa, sao bây giờ lại nói cứ như
làm chuyện mờ ám.
[Trà Trà]: Tôi có thể nói là tôi quen Lạc Lạc không?
[Nha Nha]: Thật à? Rốt cuộc là ai vậy?
[Trà Trà]: Em gái dễ thương dịu dàng, học thiết kế.
Trà Trà vẫn chú ý đến riêng tư của hai người, không tiết lộ quan hệ của mình với An Lạc.
An Lạc còn mải nghĩ nên trả lời thế nào, thì nhận được tin nhắn của Walker:
Vẫn chưa trả lời tôi.
An Lạc cười bất đắc dĩ với chiếc điện thoại, anh kéo tôi vào nhóm, tôi có thể không đến à?
[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Ừm, nhưng mà bình thường tôi vẽ đều chỉ là tiêu khiển thôi, hơi thiếu tự tin.
[Walker]: Không cần tự ti.
[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Ừm.
[Walker]: Trong nhóm ồn ào vậy đấy, đừng để ý.
[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Lời của họ tôi cũng không để trong lòng, ừm... cám ơn anh.
[Walker]: Có việc out trước.
An Lạc nhấp hớp nước ổn định tâm tình: Ừ, chào Oa Đại.
Chuyện ngày hôm nay đến thật bất ngờ, An Lạc cần phải ổn định tiêu hóa mọi thứ.
”An Lạc, bộ cô thân với Oa Gia lắm sao?” Trà Trà không nhịn được chuồn đến.
Câu hỏi này, An Lạc: “Đến bạn bè bình thường còn không được tính.”
Cuối cùng nói thêm: “Cô đừng có thần hóa đối tượng sùng bài, thần tượng
cũng là người bình thường, chỉ có qua lại với tôi mấy câu thôi, vậy mà
mấy người bọn cô phản ứng thái quá quá!”
”Được rồi, mặc kệ cô nói gì, dù sao tôi cũng coi trọng An Lạc cô đấy ~”
Nói xong Trà Trà còn vỗ lên lưng An Lạc, trưng ra dấu tay fighting.
An Lạc:...
Coi trọng cái khỉ chứ coi trọng, cô sẽ không có bất cứ ý nghĩ không đứng đắn nào với Walker được chưa?
Đến trưa, tâm trạng tốt của An Lạc đã bị một chuyện nhỏ xé rách.
Từ Sa Sa cứ lôi chuyện An Lạc mấy hôm nay xin nghỉ bệnh không đi làm ra
mà châm chọc, đại ý là: An Lạc không muốn đi làm, chính là trong mắt xem thường người của tổ thiết kế chị ta.
Bây giờ An Lạc đã học được cách làm lơ, không như hai năm trước hễ gặp
chuyện tủi thân đều khổ sở, hận không thể móc tim gan mình ra cho tất cả mọi người nhìn, nhưng trên thế giới này có rất nhiều loại người, không
nhất thiết phải để ý, cũng như rất nhiều việc phải học được cách nhẫn
nhịn,
Đến tối An Lạc đến trung tâm dạy bơi, đem theo bộ áo tắm mới mua ngày
hôm qua, cô tổng kết một hồi, cảm thấy những chuyện đã xảy ra đều là do
ảnh hưởng của bộ áo tắm sói xám xui xẻo xấu đến mức phải vất đi này,
huống gì bây giờ cô cũng chẳng lo có người vô lễ với mình nữa, trong lớp chỉ toàn một đám nhóc chưa lớn, còn huấn luyện viên Trương kia phỏng
chừng cũng xem cô là đồ ngốc rồi...
Đến trung tâm, An Lạc thay áo tấm, ngồi bên cạnh hồ bơi chơi điện thoại, Trương Nhiên vẫn chưa đến.
Mải mê nhập hồn chơi game, dường như An Lạc quên mất mình đang ở đâu,
chợt nghe tiếng ồn ào truyền đến, cô ngẩng đầu lên, thì trông thấy một
người đang đứng bên hồ bơi cởi áo...
Cởi áo? Còn chưa thoát khỏi trò chơi, cô đã nhìn thấy một góc áo vén lên để lộ cơ bụng rắn chắc màu lúa mạch, áo dần được kéo lên, cuối cùng
sượt qua tóc, rồi bị ném sang bên.
Huấn luyện viên... Trương?
Trong đầu An Lạc trống rỗng vài giây, lúc này Trương Nhiên đã chỉ còn độc chiếc quần bơi đứng chỗ đó.
An Lạc không dám nhìn nhiều, nhưng lại không thể khống chế nổi bản thân, chỉ muốn nhìn nhiều hơn...
Ánh mắt Trương Nhiên đảo qua đám nhóc, cuối cùng dừng lại chỗ An Lạc.
An Lạc nhanh chóng dời tầm mắt.
”Còn đứng đấy làm gì?” Trương Nhiên nhìn cô hồi lâu nhưng lại chẳng thấy cô có phản ứng gì.
”Ờ.” An Lạc sờ mũi bước đến.
Cô khẽ cúi đầu đứng trước mặt Trương Nhiên, nhưng mà góc độ này... giống như là nhìn bộ phận nào đó của anh, thế là An Lạc nhanh chóng đảo mắt
nhìn mặt anh.
”Hôm nay lớp ta sẽ học bơi ếch, tôi sẽ làm mẫu, nhớ chú ý đấy.” Trương
Nhiên nói xong rồi làm như lơ đãng nhìn thoáng qua An Lạc, đang ngẩn
người nhìn anh.
Mấy hôm trước cô còn nói muốn học bơi ếch, không ngờ hôm nay đã dạy thật rồi, hơn nữa huấn luyện viên còn quyết định xuống nước làm mẫu nữa chứ! Đây đúng là thời khắc mang tính lịch sử mà!
Cô không nén nổi mỉm cười, trong vô thức ngón tay nhẹ nhàng kéo sợi dây đeo cổ.
An Lạc ngoài mặt cười cười, nhưng trong lòng đã âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Đây là lần đầu tiên An Lạc thấy vận động viên chuyên nghiệp bơi tội, tư
thế với tốc độ không phải đùa, đẹp trai đến mức khiến An Lạc nhiệt huyết sôi trào, đứng bên hồ bơi với vẻ mặt kích động không ngừng, đợi đến khi Trương Nhiên lên bờ, cô vô cùng tự nhiên lại chân chó đưa khăn mặt cho
anh.
Trương Nhiên khẽ lặng người, rồi cũng tự nhiên nhận lấy, đứng ở đó lau tóc, động tác qua quýt lại thô bạo.
An Lạc không nhịn được nhìn lướt qua tóc anh, vì sao dưới bàn tay tàn nhẫn như thế mà tóc vẫn vào nếp như vậy?
Trương Nhiên để ý cô lại lần nữa nhìn vào mình: “Vừa nãy nhìn có rõ không?”
An Lạc gật đầu, rồi không biết phải nói gì, khen anh bơi đẹp thì có vẻ
giả tạo quá, nhưng vừa nãy nhìn chăm chú người ta mà giờ không nói câu
gì thì lạ quá, cô chần chừ đôi lát: “Cái đó, anh lau tóc như thế không
đúng rồi.”
Trương Nhiên thấy cô lúc này nói năng, cười cười nói: “Vậy lau thế nào mới đúng?”
An Lạc khá là tự tin trong việc giữ tóc, vừa khoa tay múa chân vừa nói:“Nhẹ nhàng áp vào tóc giống thế này này, đến khi nào tóc khô là được.”
Đương nhiên Trương Nhiên không xem trọng lời cô nói, cười trừ cho qua rồi vẫn lau tóc một cách thô bạo.
An Lạc nóng nảy, cho là anh không nắm đúng cách, không chút suy nghĩ
liền kéo lấy khăn mặt của anh: “ây da không phải thế!” Sau đó tìm cậu
nhóc mập bên cạnh làm mẫu, nhẹ nhàng lau đầu của cậu nhóc, rồi sau đó
ngẩng đầu nhìn Trương Nhiên: “Là thế này!”
Cậu nhóc mập chẳng hiểu sao mình lại bị xoa đầu, cũng ngẩng đầu nhìn An
Lạc đầy kinh ngạc, lúc này An Lạc bất giác phát hiện hành động của mình
có chút khác thường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trương Nhiên.