Đừng Nhìn Xuống Đáy

Chương 14



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau lần đêm khuya tìm chó với Trương Nhiên, An Lạc hơi đổi cái nhìn về Trương Nhiên, cảm thấy anh không lạnh lùng như lúc nhìn qua, mà cô cũng để ý thấy Trương Nhiên dường như cũng không còn đối xử lạnh nhạt với cô như trước nữa.

Ít nhất là khi đi học, dạy rất nghiêm túc, An Lạc có tiến bộ lớn.

Khi An Lạc đang vừa luyện tập vừa suy nghĩ về bản vẽ tối nay, chợt thấy có đợt nước bắn đến.

Cô bị nước dội làm ướt mặt, nhắm chặt hai mắt, không cần nghĩ cô cũng biết là tụi nhóc kia.

”Mấy đứa làm gì...” An Lạc còn chưa nói xong thì phát hiện trong bể bơi chỉ có mình cô, và huấn luyện viên nửa ngồi ở bên cạnh bờ.

Huấn luyện viên Trương hắt nước cô?

”Ơ, lũ... lũ nhóc kia đâu rồi?” An Lạc nhìn xung quanh một lượt.

”Cô định ở lại đây cả đêm à?” Trương Nhiên đứng dậy, rút giấy ra lau nước trên tay.

An Lạc nhìn đồng hồ treo tường, má ơi, đã sắp đến chín giờ rồi. Mình ở đây ngẩn người lâu như vậy sao?

An Lạc nhanh chóng leo lên bờ, “Huấn luyện viên Trương, sao anh không nhắc tôi chứ?”

”Tôi tưởng cô vất vả lắm mới có một lần siêng năng, ai ngờ lại lạc đến chốn nào rồi.”

Trương Nhiên nói xong nhìn cô. Áo tắm là kiểu lộ lưng, chỉ dùng sợi dây co dãn buộc thắt sau cổ, lúc này dây vải nới lỏng, cổ chữ V mặt sau dưới xương quai xanh để lại bóng mờ tinh tế.

Một sự hấp dẫn như ẩn như hiện.

An Lạc vẫn chưa phát hiện ra dây áo mình sắp tuột, đứng bên cạnh bờ xoay người lấy khăn tắm, cảnh xuân chợt lộ ra.

Trương Nhiên dời tầm mắt, ho sụ một tiếng: “Cái đó...”

An Lạc ngẩng đầu: “Cái gì?”

Trương Nhiên không xoay đầu lại, An Lạc cứ tưởng mình nghe nhầm, tò mò nhìn anh: “Vừa nãy là anh nói chuyện à?”

Trương Nhiên do dự, đi lướt qua người cô, ra đến cửa mới mở miệng: “Dây áo tắm cô bị lỏng rồi.”

An Lạc: “...”

Cô chân tay luống cuống buộc lại dây, mới phát hiện đằng sau đã sớm không có một ai.

... Chuyện mất mặt hai trăm phần trăm xảy ra trước mặt anh là hoàn toàn không thể thay đổi được mà!

***

”An Lạc, gần đây cô hay thất thần lắm đấy!”

Lúc họp, An Lạc tay chống lên bàn ngủ gà ngủ gật bị giọng nói lanh lảnh của Từ Sa Sa kéo về thực tại.

”Hả? Đâu có đâu!” Theo bản năng An Lạc biện giải cho mình.

Từ Sa Sa đứng trước màn hình máy chiếu liếc mắt nhìn An Lạc, rồi lại nói về chủ đề thiết kế, Trà Trà lặng lẽ đẩy An Lạc: “Gan càng ngày càng lớn đấy, dám ngủ gật ngay dưới mí mắt của Từ địa chủ.”

”Còn không phải vì tôi bận vẽ tranh nền cho mấy bài hát của xã đoàn của cô à.” An Lạc hạ giọng.

”Ôi cảm động quá! Mau lấy điện thoại ra báo với Oa Gia, để anh ấy khao cô thôi.” Trà Trà trêu.

An Lạc đỡ trán: “Tôi không hề quen anh ta mà! Tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa cô mới hiểu đây?”

”Không quen thì nói chuyện cái gì đó?” Trà Trà nói.

”Dạo này tôi có nói chuyện gì với anh ta đâu, cô đừng có nói bừa nữa được không?” An Lạc nhíu mày.

”Dữ dằn cái gì thế, người muốn lôi kéo anh ấy nhiều lắm đấy, đến lượt cô lại làm như bị lợi dụng chẳng bằng!” Trà Trà bất mãn.

An Lạc nổi giận, không khống chế được âm lượng, hét lên với Trà Trà: “Tôi là ghét có người đoán mò về tôi, cô im đi được không?”

Tiếng nói này đã thành công khiến Từ Sa Sa chú ý đến cô, chị ta vỗ bàn:“An Lạc cô làm gì đấy? Được nước lấn tới phải không, ồn ào cái gì đấy? Bây giờ đang họp đấy, cô có hiểu quy củ không hả?”

Tất cả bất mãn với áp lực của An Lạc như nham thạch mai phục dưới nền đất, vừa nãy là sôi trào, lúc này lực đẩy cùng nhiệt lượng xông thẳng đến, mãnh liệt trào dâng.

Cô cũng đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn Từ Sa Sa: “Được nước lấn tới là chị mới đúng chứ, nhà thiết kế Từ?”

Giọng cô vô cùng bình tĩnh, không có bất cứ độ ấm nào, ngay đến chính cô cũng sợ hãi mình sau đó sẽ biến thành dạng gì.

Từ Sa Sa trợn to hai mắt, rầm một phát hất đống tài liệu trên bàn xuống: “Cô cho cô là ai hả? Biến phòng họp thành quán trà còn không biết xấu hổ mà nói tôi?”

Chị ta khẳng định biểu hiện vừa nãy của An Lạc, bất kể thế nào cũng là bọn họ nói chuyện.

An Lạc cười lạnh một tiếng: “Tôi biến phòng họp thành quán trà, nhưng ít nhất tôi còn biết cư xử với mọi người, chị thì sao? Cả ngày chỉ biết sai khiến người chức vị thấp hơn mình, lúc thì mua cà phê lúc thì sạc điện thoại cho chị, xã hội này bây giờ là thế ư? Chị có biết những việc này của chị có thể định thành trái phép không?”

Từ Sa Sa trắng mặt, nhưng cũng cười lạnh không chịu thua: “Ái chà bà chị này, tôi ép chị đấy à? Tôi nói cái gì chị cũng phải nghe tôi, giờ tôi có bảo chị nhảy lầu thì chị cũng phải nhảy!”

An Lạc tức đến mức cả người run lên, Trà Trà kéo An Lạc lại: “Thôi bỏ đi, phẩm hạnh chị ta ra sao cô còn không rõ ư?”

Hứa Tam Diệp cũng bị hù sợ, im lặng kéo tay An Lạc: “Ngồi xuống uống chút nước mát bình tĩnh lại đi!”

Nhưng An Lạc làm sao nghe lọt, ngón tay khẽ chỉ về phía chị ta: “Năng lực của Từ Sa Sa chị ấy à, mấy thứ chị thiết kế ra chỉ là một đống cứt, còn theo đuổi cái gì mà giỏi còn muốn giỏi hơn để tra tấn bọn tôi chứ, tôi cho chị biết, cho dù tô đẹp có trăm lần, thì cứt vẫn chỉ là cứt không thể biến thành vàng được!”

Đối với nhà thiết kế mà nói, tác phẩm dưới tay mình chính là đứa con của họ, vô cùng quý báu, cũng rất sợ chê trách.

Mà lời này của An Lạc là một đả kích trí mệnh.

Một hồi lâu Từ Sa Sa không nói năng gì, ánh mắt như nấu độc, sau đó dần dần trở nên bén nhọn, đôi mắt đỏ lên, tay nắm chặt cả người run lên.

”An Lạc, cô cút ngay cho tôi! Cút!” Chị ta cầm lấy xấp tài liệu ném về phía cửa phòng họp, giấy A4 rơi lung tung đầy mặt đất, dùng sức quá lớn, tóc Từ Sa Sa xõa tung che lấp cả hai mắt.

An Lạc gõ giày cao gót cộp cộp đi ra ngoài, cước bộ nhanh nhẹn, để lại một bầu không khí loãng trong phòng.

***

Đến tôi Trà Trà tan làm về nhà, phát hiện trong phòng khách có chiếc vali đang nằm đó, trong phòng ngủ có âm thanh lục đồ.

”Lạc Lạc, cô đừng thế mà!” Trà Trà bước lên, nhìn An Lạc đang thu dọn đồ trang điểm.

An Lạc không nói lời nào, ánh mắt hờ hững, không thèm liếc nhìn lấy Trà Trà một cái, động tác thu dọn trên tay càng nhanh hơn.

”Tôi sai rồi được chưa?” Trà Trà hốt hoảng.

An Lạc dừng lại: “Cô không sai, là tôi sai.”

Trà Trà sắp khóc đến nơi: “Tôi xin cô đấy An Lạc, đừng như thế mà, cô tức cái gì cứ nói ra đi, đừng như thế nữa.”

”Đừng như thế thì tôi thế nào hả? Tôi về nhà không được hả?” An Lạc cao giọng nói.

”Cô vô duyên vô cớ về nhà làm gì? Cô muốn từ chức à?” Mắt Trà Trà đỏ lên.

”Cô đừng có nhiều chuyện, bằng không Từ Sa Sa lại giận lây sang cô, không tốt đâu.” An Lạc nói xong quay đầu để đồ trang điểm vào ba lô.

Trà Trà đã rõ, cô ấy đang trách cô lúc cãi nhau với Từ Sa Sa không giúp cô ấy, nhưng khi đó căng thẳng như thế, ai mà bằng lòng đụng vào chứ?

Trà Trà im lặng.

Chính xác là An Lạc có ý đó, dù lí trí có bảo cô cũng không hi vọng Trà Trà giúp cô, nhưng đúng là Trà Trà đã không làm việc đó.

Chỉ một mình cô chiến đấu.

Chuyện này nếu trước kia xảy ra trên người An Lạc, An Lạc cũng sẽ nổi đóa, nhưng bên cạnh có Phó Nhiêu cũng sẽ vơ đũa cả nắm mà ủng hộ cô, sẽ cãi lại mấy câu ác độc với cô, sẽ cùng cô thất vọng khổ sở.

Năm năm trước, khi bố An Lạc làm phẫu thuật, cả ngày bố đều hôn mê, An Lạc vừa phải làm trụ cột trước mặt mẹ, vừa phải đối phó với các cuộc thi, tinh thần suy sụp cực điểm, cũng may cô còn có Phó Nhiêu. Bn đêm cô nhỏ giọng khóc thút thít, khi tất cả mọi người đang ngủ, Phó Nhiêu leo lên giường sờ mặt cô, đụng đến nước mắt, liền cùng chen chúc trên chiếc giường nhỏ ngủ chung với cô, càng về sau Phó Nhiêu càng khóc to hơn cô.

Sáng ngày thứ hai, cô nhìn đôi mắt sưng húp như cá vàng của Phó Nhiêu, như thấy được bản thân mình.

Người đưa thân vào đau đớn khó mà nhìn thấy dáng vẻ của mình, nhưng cô so với Phó Nhiêu, lập tức kéo ra khỏi lốc xoáy bi thương, cô muốn nhịn cười mà không được.

Là bạn bè như thế, cũng là bạn bè như vậy

Nhớ lại đau thương, tựa như khoét tim.

”An Lạc cô muốn đi thật sao?” Trà Trà không cam lòng hỏi.

”Tôi mệt rồi, không đủ sức đọ sức với ai nữa cả, cô nhường tôi chút đi.” An Lạc thở dài.

Lòng Trà Trà lạnh đi một nửa, không ngăn cô, cô kéo hành lí đi ra ngoài.

Từng có người bảo An Lạc rất hành động theo cảm tính, trong lòng An Lạc không để tâm đến chuyện này, nhưng cô không biết sự nhiệt huyết của mình, sự thẳng tính của mình, cuối cùng sẽ làm hại chính mình. Vì thích ôm hi vọng với người khác, nên càng dễ thất vọng, thích không muốn giữ lại tình cảm yêu ghét, cho nên lúc ra đi người đau nhất vẫn là mình.

Cô nói dối, cô một mình suy sụp đến thành phố S này, sao lại chạy trốn nữa.

Lúc ra khỏi nhà Trà Trà, cơn gió lạnh len vào cổ áo cô, lạnh thấu tim.

Vào quán cà phê gần đó, An Lạc tìm chỗ ngồi xuống, gọi một li Cappuccino và một chiếc bánh Black Forest. Mở laptop lên, An Lạc quyết định thuê phòng trước, sau đó liên lạc với tổng công ty ở Bắc Kinh, cho dù là yêu cầu điều đến dưới tay người khác.

Thời gian ngồi trước máy tính trôi nhanh bất ngờ, bất tri bất giác đã đến chín giờ tối, quán cà phê sắp phải đóng cửa.

An Lạc đứng dậy, thấy cách đó không xa còn có một bàn, chỉ có một người đàn ông, tai nghe điện thoại trắng hồng đan xen, hình như đang chơi game, cô hơi tò mò, ai rảnh rỗi đến mức mò đến quán cà phê chơi game chứ?

Lúc đi ngang người kia, cô đột nhiên có linh cảm quay đầu lại nhìn.

Sặc, huấn luyện viên?!

Cô đứng ngây ra ở kia một lúc, khóe mắt Trương Nhiên lọt vào một bóng người, theo bản năng nhìn thoáng qua, rồi lại ngước lên, con ngươi tối đen mư mực trong quán cà phê lờ mờ có vẻ sâu không thấy, nhìn thẳng vào An Lạc.

”Trương...”

Cô đang định gọi anh một tiếng, thì Trương Nhiên đã tháo tai nghe ra, lạnh giọng ngắt lời: “Cô cầm vali theo làm gì?”

Đây là câu nói đầu tiên khi anh nhìn cô.

An Lạc bị sự bình tĩnh của anh làm giật mình, cúi đầu nhìn chiếc vali, không biết phải nói từ đâu.

”Huấn luyện Trương, giờ anh có rảnh không?” An Lạc như ra một quyết định, thản nhiên nhìn Trương Nhiên.

Trương Nhiên im lặng, ánh mắt lại dời đến màn hình máy tính, An Lạc đứng đó, trong nháy mắt có kích đông muốn chạy.

”Đợi tôi đánh xong ván này đã.” Anh chậm rãi nói.

An Lạc: “...” Tâm tình hơi rối.

”Tôi muốn mời anh đi uống rượu.” An Lạc từ từ nói.

”Uống rượu?” Mắt Trương Nhiên vẫn dừng trên máy tính, khẽ mở miệng.

Mấy năm nay An Lạc không đụng đến rượu, đột nhiên có xúc động này.

”Ừm, anh không bận chứ?” An Lạc hỏi.

”Vì sao?” Trương Nhiên không trả lời.

An Lạc cúi đầu nhìn tay: “Không tìm được ai uống rượu nữa, ở thành phố S này tôi quen không nhiều.”

Trương Nhiên vẫn im lặng, An Lạc nhìn anh nhiệt tình, anh mặc áo khoác nhung màu ô liu, mũ lông nhung dày màu xám, tóc không hề rối loạn, vừa cong vừa mềm, có vài sợi che mất đôi mắt.

Chờ một lúc, An Lạc cúi đầu nghịch điện thoại, trên màn hình báo rằng Oa Gia đang online, An Lạc do dự, gửi cho anh tấm ảnh chụp màn hình bình luận video ca khúc anh vừa up lên Bilibili, khắp nơi đều là bình luận*, rồi đủ kiểu tỏ tình của fans.

*Kiểu bình luận che hết màn hình video như thế này:

””

Cô chỉ đơn giản cảm thấy thú vị, đặc biệt khi thấy có người gửi:

Oa Gia ơi em muốn sinh con cho anh huhu.

Tiếp theo sau đó là một loạt “sinh con huhu” chạy khắp màn hình...

Cô cầm điện thoại nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe thấy điện thoại báo một tiếng, nhưng không phải của cô. Trương Nhiên một tay chơi game một tay cầm điện thoại, nhìn lướt qua màn hình, rồi nở nụ cười.

Trong phút chốc An Lạc quay đầu thì thấy ý cười nhạt trên mặt Trương Nhiên, khẽ sửng sốt, chợt điện thoại mình rung lên.

[Walker]: Gửi cái này làm gì?

[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Fans thú vị thật đấy.

An Lạc đang định hỏi có phải lúc trước bận việc không, vì sao không để ý đến tin nhắn của cô, kết quả mới gõ xong chữ, đột nhiên bên cạnh dòng chữ xuất hiện một hình vẽ, là một tiểu loli lăn lộn trên đất mà khóc, trên đầu không ngừng lóe lên chữ “Tại sao không để ý đến em??”, tay An Lạc trượt một phát, đã bấm gửi đi rồi.

”Fuck!” An Lạc thầm mắng trong lòng.

Cùng lúc đó trong khung trò chuyện của Trương Nhiên có gương mặt tròn tròn dễ thương, khóc đến mức nước mắt lưng tròng.

Tại sao không để ý đến em??

Khi An Lạc còn đang rối rắm tâm tình thì nhận được trả lời:

Tôi đâu có không để ý đến cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.