Rất lâu về trước có từng xem một bộ
phim tên là “Hiệu Ứng Cánh Bướm”, nhiều lúc An Lạc nghĩ, việc đời vốn là thế, vô thường tức như thường. Cũng như nếu trước kia cô không gặp
Giang Việt, thì cô cũng không cần phải đến thành phố này, nếu như không
đến đây, cũng sẽ không đi dưới bóng cây với Trương Nhiên, chỉ vì đi đón
một con chó của anh.
Đời người vốn là từng vòng tròn đan xen nhau, từng chi tiết quyết định cả tương lai.
Ánh nắng hắt một vòng sáng trên tóc Trương Nhiên, An Lạc đưa mắt nhìn
một hồi, rồi lập tức cười hỏi: “Anh thật sự không có ý định nói cho tôi
biết tên anh à?”
Trương Nhiên bỗng dừng lại: “Nói cho cô biết rồi, cô sẽ không gọi tôi là "huấn luyện viên Trương" nữa ư?”
An Lạc chần chừ, không phải người thân nhau, từ trước đến nay cô không
có thói quen gọi thẳng tên, thế nên mới không hay hỏi tên anh, vậy là
bèn cười nói: “Gọi là huấn luyện viên Trương nghe cũng gần gũi lắm.”
“... Nghe có vẻ già.” Trương Nhiên tìm một hồi mới ra được lí do phản bác.
”Huấn luyện viên Tiểu Trương?” An Lạc bông đùa.
Trương Nhiên quay đầu nhìn An Lạc, cô mỉm cười.
”Trương Nhiên.” Trương Nhiên nhìn về phía trước, trên mặt phảng phất nét mây thưa gió nhẹ.
”Hơ?” An Lạc không ngờ anh lại đột nhiên nói chuyện, hơi sửng sốt: “Trương Nhiên, là chữ Nhiên nào?”
”Đốt cháy*.” Trương Nhiên vẫn thờ ơ như cũ.
(*Hai chữ này là "nhiên thiêu".)
Đốt cháy ư? An Lạc đưa mắt nhìn Trương Nhiên, tính cách của anh không thấy có lỗi với cái tên này à?
Im lặng một lúc, An Lạc muốn mở miệng nói chuyện, bốn chữ “huấn luyện
viên Trương” vừa đến bên miệng thì cô đã nuốt về, nhưng hai chữ “Trương
Nhiên” lại chẳng có cách nào thốt ra cả.
Có vẻ khó chịu quá.
”Chúng ta phải đi bao lâu nữa?” Cuối cùng An Lạc chọn không xưng hô với anh.
”Phía trước rồi.” Trương Nhiên khẽ hất cằm.
An Lạc thấy anh rất ít nói, nhưng như vậy cũng tốt, im lặng đi bên nhau, anh cho cô cảm giác vững vàng.
Đến bệnh viện, An Lạc đứa mắt một cái đã nhận ra Cookie, không ngờ chú
chó nhỏ này vẫn còn nhớ cô, ngún nguẩy mừng rỡ chạy đến, hít hà Trương
Nhiên, rồi dừng bên chân An Lạc, chân trước giơ ra từ từ cào vào chân
cô.
An Lạc được yêu mà giật mình, ngồi xổm xuống: “Em còn nhớ chị sao Cookie? Tuyệt quá!”
Trương Nhiên nhìn một người một chó cọ với nhau:...
Chó nhà mình không phân biệt được chủ thì phải làm sao đây?
Dọc được An Lạc dắt Cookie đi, An Lạc trông có vẻ rất vui, Trương Nhiên đi bên cạnh nhìn, mặt mũi dịu dàng.
Đến ngã tư dưới lầu nhà Trương Nhiên, An Lạc dừng lại.
Hẳn cô nên đi rồi.
”Bây giờ cũng muộn rồi, tôi muốn đi tìm chủ cho thuê nhà...” An Lạc nói xong liền nhìn mặt đất.
Trương Nhiên bế lấy Cookie trong tay cô, “Ừ, đi đường cẩn thận.”
An Lạc vừa xoay người một nửa, Trương Nhiên cúi đầu xoa nhẹ đầu Cookie, rồi cũng quay người.
An Lạc ngoái đầu lại, “Trương Nhiên...”
Lần đầu cô gọi tên anh.
Trương Nhiên dừng bước, quay đầu lại.
”Thật sự cám ơn anh, còn nữa, mai gặp.” Cô mỉm cười.
***
Thành phố S không thể so với Bắc Kinh, nhưng cũng là một thành phố lớn
tấp nập dòng người qua lại, An Lạc lê tấm thân mệt mỏi đến nhà chủ trọ,
kết quả vừa trông thấy phòng cô đã không muốn ở lại, không nói đến việc
phòng ở nơi khu náo nhiệt, cũng không bàn đến việc bài trí chẳng khác gì nhà vệ sinh, mấu chót là hiệu quả cách âm của tường quá kém, cô chỉ cần ở đây một giờ đồng hồ, là đủ để tình hình sinh hoạt của một nhà già trẻ lớn bé bên cạnh.
Theo như cô biết, phòng bên cạnh có đôi tình nhân, phòng ngủ của họ vừa
khéo sát phòng ngủ bên này, An Lạc nghĩ đến cảnh nửa đêm phải nghe thấy
tiếng giường “kẽo cà kẽo kẹt” hay âm thanh sinh động dâm tà khác, tim cô lập tức ớn lạnh.
”Tôi không thuê nhà này nữa, xa công ty của tôi quá.”
Cuối cùng An Lạc đi ra ngoài.
An Lạc bước trên con đường giữa tháng mười hai cận kề lễ Giáng Sinh,
nhìn cây thông Nô-en sớm được đặt trên đường, trong lòng càng không được thoải mái.
Vào lúc này cô vô cùng nhớ đến Đỗ Phủ, nhớ đến câu “Mong có được ngàn
vạn gian nhà cao cửa rộng, để hàn sĩ trong thiên hạ vui vẻ mặt mày”, quả thực nói trúng tâm tình An Lạc.
Đã giữa trưa, An Lạc đến cửa hàng tổng hợp gần đó, mua ly trà chanh 85 Độ C, rồi ngồi trong McDonald ăn khoai tây chiên.
Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, người đến kẻ đi, mọi người đeo trên mặt
chiếc mặt nạ thờ ơ xa cách theo thói quen, vội vàng lướt qua vai nhau.
Cuộc sống chính là như thế, chuyện vui buồn hợp tan sống chết của kẻ
khác đều không có liên quan gì đến bản thân, thành phố này lớn như thế,
thế gian này lại rộng như vậy, một ngày mưa mãi không ảnh hưởng đến cả
bầu trời, một người biến mất cũng chẳng khiến tốc độ của thế giới này
chậm lại.
Thì ra mọi người đều sợ cô đơn, nói cảm xúc lan tràn cũng được, nói tự
làm phiền mình cũng tốt, nhưng nếu vào giây phút này nếu có người nguyện ý mua một ly nước trái cây cho cô, An Lạc thấy nhất định bản thân sẽ
rơi lệ.
Một mình đi xem phim, hôm nay không phải cuối tuần, trong rạp phim người ít đến đáng thương, bộ phim cô xem chỉ có một mình cô, ngồi trong phòng chiếu đen như mực, may mà An Lạc xem phim buồn, mới có cớ để bật khóc.
Đến chiều An Lạc tiếp tục đi tìm nhà, lúc đi lúc nghỉ, chiếc vali nho
nhỏ cứ như cả thế giới của cô, là nơi phát ra cảm giác an toàn.
Lúc đứng trong phòng môi giới đợi người phụ trách dẫn cô đi xem nhà, An Lạc nhận được tin nhắn của Trà Trà:
Cô ở đâu thế? Đã ăn chưa?
... Cô có khỏe không?
Ngực An Lạc khẽ siết lại, cô từ từ gõ bàn phím:
Tôi rất khỏe.
Lúc này Trà Trà hẳn chưa tan làm, An Lạc nhìn tấm ảnh chụp trong điện
thoại, có mấy tấm ảnh chụp Trà Trà với cô ra ngoài ăn hay dạo phố, lúc
này nhìn lại như phủ một tầng buồn bã.
Cô tắt điện thoại, đi theo người phụ trách.
”Tiểu thư à, cô vừa mới đến thành phố S sao?” Người phụ trách hỏi.
”Ừ.” An Lạc không muốn để ý đến anh ta nhiều.
”Nhà ở đây rất thích hợp với những người độc thân đi làm như chị nơi ở không hẻo lánh, căn hộ nhỏ...”
An Lạc nghe mà như bắt đầu lạc vào cõi tiên, chợt nghĩ mình vừa mua mấy
con cá vàng ở nhà Trà Trà, không biết con bé Trà Trà thần kinh to đó có
chịu thay nước cho chúng không? Có cho chúng ăn không?
”Tiểu thư, tiểu thư?” Người phụ trách nghiêng đầu nhìn An Lạc.
An Lạc lấy lại tinh thần, người phụ trách chỉ vào túi xách của An Lạc: “Điện thoại của chị đổ chuông lâu lắm rồi.”
An Lạc cầm điện thoại, là Trà Trà.
”Alo?” Giọng An Lạc có chút chát.
”Cô đang ở Kim Mậu đấy à?” Trà Trà thở gấp.
An Lạc nhìn lướt qua logo to đùng của khu Kim Mậu, nghi hoặc hỏi: “Sao cô biết?”
”Vừa nãy cô gửi weibo, có kèm theo tọa độ của cii... Cái đó, bây giờ cô
không có chuyện gì đấy chứ? Tôi đến tìm cô.” Trà Trà nói tiếp.
An Lạc trầm mặc: “Tôi còn phải đi tìm nhà, hôm khác đi.”
”Tôi bảo này An Lạc, tính ngang ngạnh của cô lúc nào thì mới sửa được
thế, còn định giận đến lúc nào đây? Hôm qua tôi gọi cô dậy, cô nổi đóa
với tôi làm gì? Tôi mất ngủ cả đêm đấy cô biết không hả?” Trà Trà cất
cao giọng đến tận quãng tám.
Trong lòng An Lạc thấy cay cay, nước mắt suýt chút nữa trào ra: “Cô
tưởng tôi với cô thân nhau lắm sao? Tôi bỏ đi cô cũng chẳng thèm cản,
tối qua suýt nữa tôi ăn ngủ ngay đầu đường, không phải cô cũng chẳng
thèm gọi lấy một cú điện thoại sao?”
Trà Trà mắng tiếp vài câu, cuối cùng thở dài: “Đáng đời cô... Bây giờ tôi đến tìm cô, cô đang ở đâu đấy?”
”Không phải chưa tan làm sao?” An Lạc nhìn đồng hồ.
Trà Trà: “Tôi xin phép rồi.”
Trong lòng An Lạc nhưa có ai đang nhào nặn, mũi chua xót, “Tôi đang ở
trung tâm môi giới Tiểu Ong Mật dưới tòa nhà Kim Mậu, cô vào trong tìm
tôi.”
”Còn bảo tôi vào tìm cô hả? Cô còn không đi ra cho tôi! Tìm nhà cái gì
mà tìm, tôi đưa cô đi ăn xong thì mau cút về cho tôi!” Trà Trà cả giận
nói.
An Lạc chực khóc khi cô ấy còn đang gào thét, người phụ trách bên cạnh
vẻ mặt khó hiểu nhìn cô, cô khoát tay với người phụ trách: “Tôi không đi xem nhà nữa.”
Trà Trà dẫn An Lạc đến quán thịt nướng bên cạnh, Trà Trà điên cuồng gọi món, tất cả đều là thịt.
”Tôi có dự cảm không lành rằng, đây là tính để tôi trả tiền phải không!” An Lạc sợ hãi thầm than nhìn thực đơn.
”Cô đúng là đồ keo kiệt, hôm nay tôi liều mạng bồi quân tử, cô còn tiếc
mấy đồng tiền đó à?” Trà Trà nhìn An Lạc: “Nhìn cô cái xem nào, không
trang điểm, sao vành mắt lại thâm thế.”
An Lạc xoa lên bọng mắt sưng phù, “Tối qua có uống rượu.”
Trà Trà lặng đi, rồi lập tức chuyển sang ngồi cạnh An Lạc: “Tôi nói cô
đấy, cô có thể đừng khó chịu như vậy được không? Cô mất hứng tức giận
với tôi cũng được, tức giận với Từ Sa Sa cũng được, nhưng đừng có gây
khó dễ cho bản thân mình chứ?”
”Tức lên rồi có cho tôi ở nữa không?” An Lạc chột dạ.
”Không nói nữa, tối qua cô ngủ ở đâu?” Trà Trà gắp đậu phộng ăn.
”Nhà bạn.” An Lạc nói.
”Bạn nào?” Trà Trà lại hỏi.
An Lạc suy nghĩ, rồi quay đầu nhìn Trà Trà: “Tôi nói... tôi ngủ ở nhà huấn luyện viên của mình, cô có tin không?”
Động tác ăn đậu phộng của Trà Trà dừng lại, sửng người, rồi bật cười: “Cô được lắm, lời tiên đoán của tôi đã thành thật rồi...”
An Lạc ra sức giải thích: “Tối qua tôi uống rượu, đều tại tôi cả, tự
dưng đang yên lành lại đi uống rượu, kết quả anh ta không biết tôi ở đâu cả...”
Cô mới nói được nửa, Trà Trà đã ngắt lời cô: “Nói trọng điểm.”
”Trọng điểm cái gì?”
”Cái kia thế nào?”
”Cái kia nào?”
”Thì là cái đó đó!”
”Nói tiếng người được không hả? Rốt cuộc là cái nào?”
”Sặc, thì là công phu trên giường đó!” Trà Trà đưa mắt nhìn.
An Lạc:...
”Tôi hối hận khi làm hòa với cô quá.”
Lại về lại nhà Trà Trà, An Lạc chưa bao giờ có cảm giác thân thuộc như thế này.
”Mai cô đi xin lỗi chị Sa Sa đi, tôi thấy hôm nay cô ta cũng không yên
lòng đâu, còn hỏi tôi cô đi đâu đấy.” Trà Trà rót ly sữa cho An Lạc, rồi cũng rót cho mình một ly.
”Chị ta hỏi tôi? Cô không lừa tôi đấy chứ?” An Lạc ôm gối sa lon.
”Chị ta đúng có độc miệng, nhân phẩm cũng không phải tốt đẹp gì lắm,
nhưng lòng vẫn còn chưa đen tối, những lời hôm qua cô nói quả thật đả
kích người ta quá đấy.” Trà Trà nhấp ngụm sữa.
Đương nhiên An Lạc biết mình đã xúc phạm đến Từ Sa Sa, nhưng cô lại là
người như vậy đấy, lúc tức giận thì đâu có lời nào chạy qua não, nói
xong rồi mới hối hận.
”Cái đó... ngộ nhỡ chị ta không đồng ý, thì tôi có được phép cãi nhau một trận với chị ta nữa không!” An Lạc xem tivi.
”Đức hạnh!” Trà Trà đưa mắt nhìn An Lạc.
***
Hôm sau, An Lạc theo Trà Trà đến công ty, Hứa Tam Diệp thấy hai mắt An
Lạc xanh lè, nhanh chóng kéo tay An Lạc: “Chị An Lạc không sao đấy chứ?
Tôi lo cho chị lắm đấy, còn tưởng chị từ chức rồi chứ.”
Trà Trà đứng bên cạnh hừ hừ mấy tiếng, An Lạc nhìn Từ Sa Sa.
Từ Sa Sa cũng trông thấy An Lạc, không khí có chút vi diệu, An Lạc nhìn sang chỗ khác: “... Chị Sa Sa.”
Từ Sa Sa không ngờ thái độ của An Lạc đã dịu lại, khuôn mặt lạnh như băng cũng tan đi đôi phần: “Không đi nữa?”
”Hôm qua em không thoải mái cho lắm, không xin phép, thật có lỗi quá!” An Lạc cười cười.
Từ Sa Sa bình tĩnh: “Không có lần sau đâu đấy! Lần này sẽ không trừ tiền lương đâu đấy, đây là cảnh cáo.”
Có nhiều việc, anh không nói, tôi không nhắc đến, nhưng chúng ta đều biết, chuyện này cứ thế mà trôi vào dĩ vãng.
Trong lòng An Lạc hửng nắng, cả ngày làm việc đều tươi cười.
Cô rất muốn nhanh chóng nói với Trương Nhiên rằng bây giờ mọi chuyện của cô đã tốt lên rồi.
Đến tối lên lớp học bơi, An Lạc đi rất sớm, khi thấy Trương Nhiên thì liền cười vẫy tay với anh.
Tâm tình khá hơn, nên hôm nay khắp nơi đều là chim ca hoa thơm, Trương Nhiên cũng trở nên thuận mắt hơn bình thường rất nhiều.
”Huấn luyện viên Trương, tối nay chúng ta đi ăn với nhau được không?” An Lạc đi đến.
Bên cạnh còn có mấy người, nhân viên làm trong trung tâm đi qua đi lại, mang theo ý cười hài hước nhìn Trương Nhiên.
Trương Nhiên ho một tiếng, đến gần bể bơi: “Đi tập trước đã.”
”Tôi là muốn đặc biệt cám ơn anh.” An Lạc bổ sung thêm.
Trương Nhiên bỗng dừng: “Cám ơn có rất nhiều cách, không nhất định phải mời đi ăn, hơn nữa cô cần cám ơn tôi cái gì cơ chứ.”
An Lạc sờ cổ: “Tôi chỉ muốn mời anh đi ăn thôi mà, được rồi chứ?”
Trương Nhiên thấy từ khóe mắt đến lông mày cô đều toát vẻ tươi cười, bèn hơi nhíu mày: “Làm hòa với bạn rồi à?”
“Anh đúng là giun đũa, liệu sự như thần!” An Lạc cười nói.
Giun đũa
Trương Nhiên sờ mày: “Chuyện khác học xong nói sau.”