Đừng Nhìn Xuống Đáy

Chương 22



Khi thoát khỏi kênh thì đã là mười hai giờ tối, An Lạc nằm vật ra giường, nhìn trần nhà thở dài.

Cứ vậy mà trả lời với Oa Gia, nghĩ thế nào cũng không thấy chân thật, An Lạc ngồi dậy lấy điện thoại ra, nhìn khung chat với Oa Gia đến ngẩn người...

Cô lúc đó hồi hộp như thế, tim đập thình thịch, là bởi vì anh chính là thần tượng mình sùng bái ư? Nếu như vậy thì có thể gặp anh ư? Nếu thế thật, thì còn có thể tiến thêm một bước...

An Lạc ép mình nghĩ đến chuyện khác, hình như Oa Gia đối với cô có chút không giống bình thường, nhưng cái này thì có thể chứng minh được gì?

Cô chui vào tấm chăn lót điện tử, ấm áp dần lan tỏa.

Không hề có điềm báo, chợt trong đầu cô hiện lên hình bóng của Giang Việt, anh giơ chiếc ô trong suốt, đứng trước trạm xe buýt gần trường học, bông tuyết tựa lông ngỗng bay lả tả, bóng người anh cao ngất.

An Lạc ngồi trên xe buýt gần cửa sổ, chiếc xe chầm chậm đi về phía anh, dáng người anh dần dần hiện rõ, cho đến khi cô xuống xe, anh nhẹ nhàng phủi tuyết trên tán ô, rồi che trên đầu An Lạc.

Cằm của anh chôn trong khăn quàng cổ lông cừu màu xám, chỉ thấy khóe miệng hơi cong, cô chưa từng nhìn thấy ai khi cười lại trong vắt như anh.

Anh đứng nơi đó đợi cô, trông như một gốc cây, khiến cô dễ dàng tin rằng anh sẽ vĩnh viễn như thế.

Còn bây giờ, ngọn cây kia đã trở thành chiếc hố nhổ tận gốc rễ, khóa lại sự tồn tại trong lòng An Lạc.

Nhắc nhở cô, mày từng vì yêu mà đau khổ, không được tiếp tục tùy ý động tâm, không được tùy ý tin tưởng.

***

Nước trong hồ luôn có mùi chất khử trùng, An Lạc có cảm giác đến một ngày mình sẽ vì “uống nước khử trùng quá liều” mà trúng độc...

”Cô nghĩ gì thế hả? Còn không mau lại đây?” Trương Nhiên đứng bên kia đầu hồ bơi, hô to với An Lạc.

An Lạc gắng sức bắt đầu bơi...

Rốt cuộc cũng bơi đến trước mặt Trương Nhiên, chợt anh ném một cái đĩa đi, bay qua đỉnh đầu An Lạc.

”Ngoan~ Nhanh đi nhặt về đây!” Trên mặt anh xuất hiện ý cười sáng lạn hiếm gặp.

An Lạc thấy bản thân như bị mê hoặc bởi nụ cười ấy, lại có thể ma xui quỷ khiến xoay người đi nhặt lấy, cảnh sắc xung quanh không biết thế nào mà biến thành đồng cỏ, An Lạc cảm thấy bước đi như bay, thêm cả tầm mắt chợt thấp đi, đang còn hoài nghi thì miệng không tự chủ được ngậm vào dĩa ném...

What the fuck?!

”Cookie ngoan, lại đây ~” Trương Nhiên đứng ở chỗ kia, nhìn An Lạc tràn đầy sủng nịch.

”A a a a tôi là An Lạc mà, anh nhìn cho rõ đi, tôi không phải chó của anh...”

”Đừng nói lung tung, không lại làm phiền người khác...” Trương Nhiên xoa nhẹ đầu “An Lạc“.

An Lạc chỉ cảm thấy trời cao sụp đổ, trong trời đất chỉ còn lại mình cô thê lương hét to.

”An Lạc, mẹ kiếp nửa đêm cô tha cho tôi được không thế hả? Bên cạnh cũng biết cô là An Lạc", cô mơ thấy cái gì đấy?”

An Lạc mở mắt ra liền nhìn thấy Trà Trà áo mũ không chỉnh tể vẻ mặt đùng đùng tức giận, đứng trước cửa phòng ngủ của cô.

Đầu đầy mồ hôi, An Lạc thở phào một hơi: “Tôi mơ thấy mình biến thành một con chó.”

“...”

”Chính là chó của huấn luyện viên dạy tôi.”

***

Ban ngày, An Lạc càng nghĩ càng thấy vớ vẩn, Trà Trà giả thần giả quỷ nói theo thuyết pháp của Chu Công rằng, hàm ý của giấc mơ này là: Biến thành chó em cũng muốn ở bên cạnh anh. An Lạc cười mãi không thôi.

Giấc mơ này cũng giống như mấy chuyện vớ vẩn khác, ví dụ như, hôm nay An Lạc nhận được điện thoại của Phó Nhiêu. Cô cứ nghĩ rằng sẽ không gặp lại người này nữa.

”An Lạc, nghe nói cậu đang ở thành phố S?” Đây là câu nói đầu tiên của Phó Nhiêu, nghe không ra một tia tình cảm nào.

”Thì sao?” An Lạc nhìn mình trong gương, thuận tiện nhắc nhở bản thân phải duy trì bình tĩnh.

”Sao cậu lại đến đấy?”

”Có quan hệ gì với cậu không?”

”Bạn trai ở đó ư?”

“... Có chuyện thì nói nhanh lên, tôi đang bận.” An Lạc muốn vội vàng cúp điện thoại.

”Không có gì cả, chỉ là lâu rồi không liên lạc, cậu đổi số điện thoại cũng không nói tôi biết...”

”Tôi cúp má...”

”Đúng rồi, Giang Việt đang tìm cậu.”

Nét mặt không có kiên nhẫn trong gương dần cứng lại, biến thành vẻ không chút thay đổi.

”À...” An Lạc mỉm cười.

”Hẳn là cậu gặp anh ấy rồi.”

”Không phải anh ta là người của cậu sao? Cậu hào phóng đến thế ư?” An Lạc dời mắt, không nhìn mình trong gương nữa.

”Cậu thật sự nghĩ như vậy ư? Lạc Lạc?”

Xưng hô quen thuộc lại như xa lạ.

An Lạc nắm chặt điện thoại: “Đừng có gọi tôi thế nữa! Cũng đừng gọi cho tôi nữa, Phó Nhiêu à, tôi với cậu đã không còn gì cả, cậu cũng đừng có dùng Giang Việt mà đả kích tôi, bởi vì nó không liên quan gì tới tôi cả.”

Nhanh chóng cúp máy, không chừa đường lui.

Tắt máy, cả ngày An Lạc thấp thỏm không thôi, không phải vì có chờ mong gì với Giang Việt, chỉ là cảm thấy như đang nhìn câu chuyện của người khác, đau chứ chẳng thương.

”An Lạc, cô muốn quà giáng sinh gì đây?” Trà Trà cầm sổ sách trong tay, đi ra khỏi phòng ngủ.

An Lạc cười: “Cô có tâm mua quà cho tôi là tôi vui rồi, cứ đại đi.”

”Vậy cô tặng quà gì cho tôi đây?” Trà Trà xảo quyệt nháy mắt mấy cái với cô.

”Ặc, tôi chỉ biết...” An Lạc đứng dậy, “Sao? Còn hơn một tuần nữa mà đã bắt đầu kế hoạch giáng sinh rồi ư?”

”Những chuyện như thế này phải chuẩn bị kế hoạch trước, bằng không sao đủ tiền tiêu?”

An Lạc không nói gì, cùng cô ấy ra khỏi cửa đi shopping.

Đến gần cuối tháng mười hai, trong cửa hàng đều phát nhạc giáng sinh, hai người hoàn toàn quên mất mục đích chính là đến mua quà giáng sinh, tới quầy thực phẩm chính và quầy ăn vặt mua điên cuồng, còn cảm thấy còn cảm thấy mua mặt hàng khuyến mãi bình thường không giảm giá là đủ rồi.

”Trà Trà, cô có cảm thấy đi shopping với bạn trai là một chuyện rất hạnh phúc không?” An Lạc nhìn một đôi lại một đôi tình nhân đi qua đi lại, trai cao lớn, tay khẽ khoác lên vai bạn gái.

”Điều kiện tiên quyết là bạn trai phải trả tiền.” Trà Trà đẩy mắt kính.

”Cắt! Quá nông cạn!”

Nói tới nói lui, hai người đã đi đến quầy trang phục, An Lạc đưa mắt trông thấy chiếc áo khoác nam gradient màu xnh, hình như huấn luyện viên cũng có một chiếc như chiếc như thế. Lại nói đến Trương Nhiên, mấy tháng sau, không chừng sẽ không được gặp lại anh ấy nữa...

Cũng không biết chú chó nhà anh ấy sẽ ra sao...

***

Hôm nay lớp dạy bơi do huấn luyện viên Long dạy thay, An Lạc tò mò: “Huấn luyện viên Trương có chuyện sao?”

”Mấy hôm trước cậu ấy đi làm trị liệu khôi phục, hai ngày nay cần phải nghỉ ngơi, trong hai tuấn tiếp theo sẽ do anh dạy thay.” Huấn luyện viên Long nói.

An Lạc cúi đầu “à” một tiếng, suốt cả tiết học đều chỉ nghĩ đến Trương Nhiên, không phải trước đó anh ấy luôn khỏe mạnh ư? Sao đột nhiên lại muốn đi trị liệu khôi phục? Không lẽ tái phát? Nếu biết sớm thì lúc trước không liều mạng sống chết khiến anh nhảy xuống nước rồi...

Cả tiết học An Lạc thấp thỏm không yên, hết giờ học ngay lập tức gọi điện cho Trương Nhiên.

Đã bước sang mùa đông, trong cơn gió đưa đến ý lạnh tiêm vào tận xương, An Lạc đi dọc đường, hai má bị gió thổi ửng lạnh.

Đầu bên kia truyền đến âm thanh tút tút, An Lạc đang hà hơi vào tay thì điện thoại được kết nối.

”Huấn luyện viên Trương đấy à?” An Lạc cất lời dò hỏi.

”An Lạc?” Anh lập tức nghe ra giọng của cô.

”À, hôm nay thân thể anh không thoải mái à? Tôi, tôi nghe huấn luyện viên Long nói.”

”Khá rồi... Hôm nay cô có học chăm chỉ không đấy?” Giọng Trương Nhiên dịu lại.

An Lạc cười: “Có chứ, rất chăm chỉ đấy.”

Rồi im lặng một khoảng.

”Cô đang ở ngoài?” Trương Nhiên lạnh giọng hỏi.

”Ấy, sao anh biết?” An Lạc sờ chiếc mũi rét run.

Trương Nhiên: “Bên ngoài lạnh lắm, gọi xe về đi.”

An Lạc nhìn bầu trời âm u, nhịn không được cong khóe miệng, cô có thể hình dung được vẻ mặt của Trương Nhiên khi nói những lời này.

”Bây giờ anh ở nhà một mình à?” An Lạc không đáp mà hỏi ngược lại.

”Ừ sao?”

”À, không có gì, tôi sang đường đây, bye bye!” Chợt An Lạc nảy sinh một ý nghĩ.

Trương Nhiên nhẹ nhàng lên tiếng, An Lạc cúp điện thoại, vẫy tay gọi một chiếc taxi, rồi đọc địa chỉ tiểu khu nhà Trương Nhiên.

An Lạc không có ưu điểm gì, chỉ có trí nhớ tốt, cho dù chỉ mới ghé qua một lần, An Lạc cũng có thể nhớ nhà Trương Nhiên nằm ở đâu, đứng dưới lầu mua chút hoa quả với sữa tươi rồi thành thục đi vào thang máy.

Trong tích tắc cửa mở ra, An Lạc hơi hồi hộp, nhưng cũng nở nụ cười tươi rói nhìn Trương Nhiên đang sửng sốt: “Kinh ngạc hay kinh sợ?”

Rất nhanh Trương Nhiên bình tĩnh lại: “... Vào đi.”

”Sao anh không có phản ứng gì hết thế? Sớm biết thế đã trực tiếp nói với anh rồi.” An Lạc bĩu môi, vừa bước vào nhà đã được Cookie hoan nghênh nhiệt liệt, liên tục bổ nhào vào người cô.

Trong phòng ấm áp, An Lạc quay người nhìn Trương Nhiên: “Anh chưa ăn cơm tối phải không?”

”Nên cô đến đây là nấu cho tôi à?” Trương Nhiên đặt túi hoa quả của cô lên bàn, “Lần sau không cần mang theo mấy thứ này.”

Lần sau...

An Lạc cúi đầu cười: “Nghe nói anh đau, tôi tới đây là thăm bệnh.”

”Ừ.” Trương Nhiên đáp.

”Nhưng mà giờ nhìn anh sao cứ thấy như... anh đau còn không nặng bằng tôi.” An Lạc đùa.

”Đến giờ cô uống thuốc rồi đấy...” Trương Nhiên đáp rất phối hợp.

Tính cách An Lạc khá tùy tiện, trước nay luôn quan hệ tốt với nam hơn là nữ, thích xưng anh gọi em với người khác, nhưng đến lượt Trương Nhiên, An Lạc cảm thấy cô không có cách nào đối đãi anh như anh em được, lại không giống như thầy giáo và học sinh, cảm xúc có chút tinh tế.

”Vậy anh muốn ăn gì? Nhưng nói trước, khả năng nấu nướng của tôi hơi tệ.” An Lạc ngại ngùng nói.

”Tùy đi, cô làm được gì thì cứ làm.” Trương Nhiên cười.

An Lạc vào phòng bếp xem nguyên liệu nấu ăn, không ngờ mọi thứ đầy đủ thế này. Người bệnh thì nên ăn gì nhỉ? Hẳn là chế độ dinh dưỡng cân đối nhỉ?

An Lạc bẻ ngón tay, trong lòng âm thầm định làm một bàn thức ăn Trung Quốc, nên đẩy Trương Nhiên vừa đi vào ra: “Huấn luyện viên Trương, anh ở ngoài chờ đi, hãy tin tôi!”

”Đừng phá phòng ăn của tôi.” Trương Nhiên nhẹ nhàng nhắc.

Trình độ nấu ăn của An Lạc đều theo chân mẹ học, tuy không tiếp thu được hết tinh hoa, nhưng vẫn biết chút da lông bên ngoài. Cô đóng cửa phòng bếp lại, thuận tiện liếc nhìn Cookie ngốc nghếch với Trương Nhiên.

Đầu tiên là cá chiên dấm đường, cá không nhất thiết phải tươi lắm, tạm là đủ rồi, An Lạc tập trung cẩn thận nêm nếm gia vị, thái gừng thành sợi vừa dài vừa nhỏ, biểu hiện kỹ năng bếp núc của mình.

Hầm một bát cháo thịt bò rong biển, bí quyết là nấu lửa nhỏ chín tới, cần khuấy đúng lúc, phải để gạo nước dung hòa.

Sau đó xào mấy món đồ ăn, An Lạc quên bật máy hút mùi nhà bếp, vẫn là do Trương Nhiên ngửi thấy mùi khói dầu mới đến nhắc cô, cô nheo mắt tránh đi mùi khói dầu, trông có vẻ như nàng dâu nhỏ, Trương Nhiên dựa vào cửa bếp nhìn cô.

An Lạc bị nhìn đến ngại ngùng: “Bộ anh chưa từng thấy người khác nấu ăn à?”

”Mẹ tôi ít khi tự mình xuống bếp.”

Động tác xào rau của An Lạc chậm lại, “Thích thế, đỡ phải biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng từ sớm, bố anh hẳn rất thương mẹ anh nhỉ.”

”Ý của cô là... không để con gái xuống bếp chính là thương cô ấy?” Trương Nhiên nửa cười.

”Đúng thế đó.”

”Vậy tôi có nên để cô xào rau nữa không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.