Bước sang năm mới, ngay cả công ty
cũng sửa sang lại, người trong công ty vừa treo ảnh nghệ thuật lên tường vừa trò chuyện với nhau.
Dưới sự truyền bá của Trà Trà, mọi người đều biết chuyện An Lạc có bạn
trai, vậy là nhao nhao đòi cô khao, An Lạc sảng khoái đồng ý.
Sau khi tan tầm, sáu bảy đồng nghiệp cùng đến quán thịt nướng mới mở
dưới lầu, Trà Trà bắn đầu cường điệu hóa Trương Nhiên: “Bạn trai của Lạc Lạc đẹp trai vô cùng luôn...”
”Thật sao? Chừng nào Lạc Lạc mới dẫn bạn trai đến ra mắt đây?” Đồng nghiệp nào đó đã kết hôn nói.
Dẫn cái gì chứ, đi trên đường trong mắt người khác đều là anh dẫn cô đi...
An Lạc ngại ngùng, nhưng vẫn gật đầu cười.
Quán thịt nướng này trang trí rất đáng yêu, rất nhiều cặp đôi đên đây,
An Lạc âm thầm ghi nhớ nơi này, lần sau sẽ dẫn huấn luyện viên đến ăn.
”Lạc Lạc, thật ra tôi cảm thấy với trình độ của chị mà sống ở đây đúng
là quá oan ức rồi, không phải trước kia chị là nhà thiết kế sao? Bây giờ làm trợ lý làm gì?” Hứa Tam Diệp hỏi ra nghi ngờ lâu nay của mình.
An Lạc dừng lại, nhìn thoáng qua mọi người: “Trước đây lúc bị chị Sa Sa
mắng đúng là cảm thấy không đáng, sau đó ở chung với mọi người rồi lại
không muốn đi.”
”Từ khi Sa Sa ly hôn, tính tình của cô ấy tệ đến mức không có nhiều người chịu được.” Đồng nghiệp Tiểu Lý lặng lẽ nói.
Nữ đồng nghiệp đã kết hôn cười: “Phụ nữ thiếu tình yêu giờ nhiều lắm.”
Nói câu này có vẻ tàn nhẫn, tất cả mọi người không đáp, trong lòng An Lạc bắt đầu thấy khó chịu.
Ngay từ đầu đúng là cô không thích Từ Sa Sa, cảm thấy chị ta không có
tài cán gì mà với ai cũng khoa tay múa chân. Sau đó dần dần chị ta với
cô ở phương diện nào đó khá là giống nhau, tự trong cao cố chấp lại
thích cãi bướng, nhưng thật ra không hề có ý xấu.
Bây giờ biết được chuyện tình cảm của chị ta, trong lòng An Lạc nảy sinh vài phần đồng tình.
Lúc chưa biết rõ chuyện của một người mà đã định nghĩa người ta ra sao, điều đó chỉ có thể chứng minh mình nông cạn.
”Vậy giờ chị Sa Sa ở một mình à?” An Lạc hỏi.
”Cô ấy có con trai, giờ chắc cũng bốn năm tuổi rồi, ở nội trú trong nhà
trẻ, nhắc mà thấy thương, cô ấy còn mô côi cha mẹ.” Tiểu Lý nói xong,
tất cả mọi người im lặng nhìn nhau.
”Có đôi khi, đàn ông đúng không phải thứ ra gì.” Nữ đồng nghiệp đã kết hôn thở dài.
Người đàn ông duy nhất ở đây là Hứa Tam Diệp có chút quýnh quáng: “Tôi sẽ không giống bọn họ.”
Trà Trà cầm đũa chỉ vào cậu ta: “Cậu ngay đến các mặt khác cũng không giống họ đâu biết chưa?”
Đồng nghiệp cười ha ha, Hứa Tam Diệp lập tức phô ra vẻ xem thường: “Các mặt khác? Tôi phải chứng minh cho chị xem thế nào đây?”
”Thế này đi! Cậu cởi trần chạy ra ngoài một vòng, không những chứng minh cho tôi xem mà có thể còn được lên tivi, chứng minh cho nhân dân cả
nước cậu là một người đàn ông.” Trà Trà nín cười, nghiêm túc nói.
Hứa Tam Diệp mặc kệ cô ấy, An Lạc ở bên cạnh nhìn hai người họ cười
cười: “Mấy năm qua hai người này nào cũng cãi nhau, có thể so với vợ
chồng đã kết hôn hai mươi năm đấy nhỉ?”
”Đéo nhé! Vợ chồng cái khỉ gì?” Trà Trà đang ăn thịt bò, nghe thấy An Lạc nói thế lập tức ngẩng đầu văng tục.
Hứa Tam Diệp lại bắt đầu giở chiêu bài xem thường của cậu ta ra: “Tôi
không hề muốn nói chuyện với Dư Đồ chút nào, ngày nào chị ấy cũng đến
làm phiền tôi, đúng là ưa ăn mắng!”
Trà Trà cười lạnh một tiếng: “Hứa Tam Diệp, cậu nói cho rõ ràng vào, là
ai hở một tí ôm tay tôi xuống lầu giúp cậu ta mua cà phê?”
”Hai người ở với nhau đi!” Tiểu Lý không nhịn được.
”Cộng một!” An Lạc tỏ vẻ tán đồng.
”Hứa Tam Diệp thích con trai! Chẳng lẽ mấy người không biết?” Trà Trà làm ra vẻ mặt không thể tin nổi.
”Dư Đồ, chị còn tiếp tục đồn bậy thì cẩn thận tôi kiện chị tội phỉ báng!” Hứa Tam Diệp đặt đũa xuống.
An Lạc không nhịn được nữa: “Bữa ăn này là của tôi, không phải là lúc để hai người biểu diễn tướng thanh, mau lại đây, ăn thịt ăn thịt đi!” Nói
xong gắp cho hai người vài miếng thịt gân.
Trà Trà cúi đầu ăn thịt, nhưng mắt vẫn trừng Hứa Tam Diệp, dưới bàn bắt đầu đá cậu ta.
An Lạc không nhịn được cười, hai người họ thật sự rất xứng đôi.
Hứa Tam Diệp coi như là một tiểu thịt tươi thanh thú, Trà Trà ấy là, là nữ hán tử loli.
Cái cảm giác này...
Trên đường về nhà, đột nhiên Trà Trà kéo lấy tay An Lạc: “Lạc Lạc, gần
đây không có cô ở nhà tôi chỉ có một mình, chán vô cùng, hôm nay cô theo tôi về ở một đêm có được không?”
An Lạc nhìn đồng hồ: “Chuyện này...”
”Một đêm thôi có gì đâu, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống kia của cô với huấn luyện viên đâu.” Trà Trà nói xong ho khẽ.
An Lạc: “Tôi không có cuộc sống kia gì hết được chưa?”
”Vậy là được rồi, ở với tôi một đêm, chúng ta tâm sự một chút.”
An Lạc nghĩ ngợi: “Được rồi, để tôi nhắn tin cho huấn luyện viên.”
Quả thật đã nhiều này rồi chưa đến nhà Trà Trà, ngờ đâu thật nhớ quá.
”Trà Trà, nhà cô bao lâu rồi chưa dọn dẹp hả?” An Lạc sờ bàn, nhìn bụi dính đầy tay.
”Cô đi rồi tôi chỉ có một mình nào còn tâm tình mà quét dọn?” Trà Trà dứt lời, rót ly trà táo cho An Lạc.
An Lạc chớp mắt, đi đến ôm lấy tay Trà Trà: “Ối chà, ỷ lại tôi thế kia à?”
”Haiz, khuê mật gả ra ngoài như bát nước hắt đi, trọng sắc khinh bạn vô lương tâm tôi cũng quen rồi.” Trà Trà thở dài.
An Lạc cười nhéo đùi cô ấy: “Ai vô lương tâm?”
Trà Trà hoảng hốt nhảy dựng lên, cười to trốn ra sau: “Không phải cô! Á! Không phải cô mà! Mau buông tay đi!”
Hai người hi hi ha ha náo loạn một trận, rồi lại bắt đầu xem chương
trình hài mà bình thường hay cùng nhau xem nhất, vừa xem vừa cười điên
cuồng.
An Lạc cười đến mức lau nước mắt, đột nhiên nhận được tin nhắn, sau khi
thấy rõ người gửi thì nhanh chóng kéo Trà Trà: “Đản Thúc tìm tôi!”
Trà Trà lại gần, đọc tin nhắn:
”Tối nay đám Oa Gia với Nha Nha vừa ghi âm xong, có thời gian tụ tập không?”
An Lạc còn đang do dự thì Trà Trà “trời ơi” một tiếng, nắm lấy điện thoại của An Lạc, nhanh chóng trả lời:
Có chứ có chứ!!!
An Lạc nhìn bàn tay trống không của mình, vẫn giữ tư thế cũ: “Trà Trà, cô có thể sửa tật xấu này được không?”
Trà Trà nhe răng cười: “Không thể!”
”Lạc Lạc cô có háo hức không?” Trà Trà đã nhảy lên múa máy rồi.
”Cũng tạm!” So với Trà Trà, An Lạc có vẻ vô cùng bình thường, “Vì cũng có thể giống lần trước, không được vui lắm.”
”Chủ nghĩa bi quan chết tiệt!” Trà Trà nói xong đã bắt đầu trang điểm
chọn quần áo, “Cô cứ tóc tai rối bời thế mà đi gặp nam thần đi!”
An Lạc ngẫm nghĩ, nếu thật sự Oa Gia đến thì dáng vẻ lúc này của mình thật sự mất thể diện, vậy là cũng đi làm tóc.
Ở với Trà Trà thật sự rất dễ biến thành mê trai giống cô ấy, An Lạc thấu hiểu rất rõ.
Hai người xuống lầu, nơi gặp mặt cách chỗ này không xa, đột nhiên An Lạc nhận được điện thoại của Trương Nhiên.
”Em ra ngoài à?”
Vì sao câu mở đầu của anh càng ngày càng bất thường thế?
An Lạc nghĩ ngợi: “Em đang ở ngoài, sao anh biết?”
”Ừ, anh thấy em, đợi chút anh đi với em.” Anh vừa nói xong, An Lạc liền
dừng lại nhìn quanh bốn phía, trông thấy anh ở bên phố đối diện thì vui
vẻ vẫy tay.
”Trời ạ, cô muốn dẫn theo bạn trai đi cùng?” Trà Trà ngạc nhiên nhìn Trương Nhiên đi đến.
An Lạc bước sang: “Tình cờ thôi, bây giờ bọn em đi gặp nam... nam thần của Trà Trà, anh có muốn đi không?”
Trương Nhiên nhanh chóng đồng ý, nếu anh không đi, các cô còn gặp nam thần gì chứ!
An Lạc đi đến gần: “Sao lại trùng hợp thế chứ?”
”Hẳn là thần giao cách cảm rồi.” Trương Nhiên cười đùa.
Trà Trà ở bên cạnh ôm tim: “Ngược FA xin tránh ra!”
”Thật ra em muốn gặp người kia... Em rất thích người chuyên cover bài hát kia.”
An Lạc quyết định thẳng thắn.
”Ừ, anh biết.” Trương Nhiên buồn cười.
”Anh ấy là nam đó, anh đừng để ý!” An Lạc nói xong nhéo tay anh.
”Ừ.” Anh nhịn không được cười một tiếng.
Hình ảnh tiếp theo, thật sự rất đáng chờ mong!
Tới quán cà phê văn nghệ đã hẹn kia, đẩy cửa đi vào. Người đầu tiên
nghênh đón là Hoa Sênh, một cậu nam sinh mi thanh mục tú, sau khi thấy
Trương Nhiên liền nhìn sang An Lạc, trong mắt có ngạc nhiên.
”Hoa Gia! Còn nhớ tôi không?” Trà Trà nghiêng đầu cười.
”Sao lại không nhớ chứ? Bọn họ đều ở trên lầu, đi thôi!”
Hoa Sênh nghe Đản Thúc nói bạn gái của Oa Gia là em gái chuyên thiết kế trong xã đoàn, có lẽ chính là người này.
Nếu là bạn gái của vương bài Oa Gia, xem ra cần phải lo lót cho tốt, thế là Hoa Sênh chậm bước đi đến cạnh An Lạc: “Cô là Lạc Lạc Thanh Hoan?”
An Lạc không ngờ Hoa Sênh sẽ chủ động đến chào hỏi, có chút kì lại: “Đúng thế, chào cậu Hoa Sênh!”
Thấy Hoa Sênh một mực nhìn Trương Nhiên, An Lạc giới thiệu: “À, đây là bạn trai tôi An Lạc, đi theo tôi chơi.”
Hoa Sênh: “...”
Ngữ khí này sao nghe lạ thế?!
Cậu ta đang định mở miệng nói chuyện với Trương Nhiên thì bị ánh mắt của Trương Nhiên liếc qua, đem những lời muốn nói ra nuốt vào lại.
Bước lên lầu trên, tất cả mọi người đều ngồi với nhau, An Lạc nhìn sang, chợt trông thấy... Đỗ Phong?!
Anh anh anh anh ta không phải là bạn tốt của Trương Nhiên sao? Sao lại xuất hiện trong xã đoàn?
”Ấy, người không tới sao?” Trà Trà nói câu đầu tiên.
An Lạc chậm rãi bình tĩnh nhìn mọi người, ánh mắt đảo quanh một vòng, cuối cùng cũng mở miệng: “Hôm nay Oa Gia không tới sao?”
...
Không khí quỷ dị đến mức có thể có hai con quạ bay qua...
Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn An Lạc, rồi nhìn sang Trương Nhiên bên cạnh cô.
Vừa hỏi xong, vì sao tất cả mọi người đều im lặng thế, còn nhìn cô như vậy nữa?
An Lạc khẽ nhíu mày, có chút không biết phải làm sao: “Mấy người... Sao lại nhìn tôi như thế?”
Không biết là ai bật cười “phì” trước, Nha Nha mở miệng: “Em gái này, em đang đùa chúng tôi đấy à?”
Rốt cuộc... là có ý gì?
Cô nhìn Đỗ Phong: “Anh...”
”Tôi là Đản Thúc!” Đỗ Phong trả lời, trên mặt là vẻ ngồi chờ xem cuộc vui.
An Lạc chỉ cảm thấy hốt hoảng, anh ta nói anh ta là Đản Thúc? Vậy Trương Nhiên...
”Mãi quên nói cho em biết, tên tiếng Anh của anh là Walker.” Trương
Nhiên cười nhạt, cúi đầu đón nhận tầm mắt từ từ quay sang như máy của
cô.
...
Ai tới đánh cô tỉnh phát đi, nói cho cô biết đây chỉ là mơ?
Bị ép tiếp nạp nhiều tin tức không thực tế, nhất thời cô không có cách nào tiêu hóa kịp, đầu không đủ dùng...
”Em gái, người bên cạnh em không phải là Oa Gia đó sao? Em không biết ư?” Quả thật Nha Nha không dám tin.
Những lời này “ầm” một tiếng, đánh An Lạc tỉnh lại, cô không phải nằm mơ!
Trong đầu tự động xây dựng đẳng thức:
Nam thần = Oa Gia = Walker = Trương Nhiên = huấn luyện viên = bạn trai.
Nên là, bạn trai của cô chính là nam thân từ trước đến nay của cô, còn cô, mãi không biết?!