Ngày hôm thi đấu, An Lạc đi theo
Trương Nhiên đến nhà thi đấu từ sớm, đến sớm như thế chỉ có huấn luyện
viên đến xem tuyển thủ luyện tập với nhân viên.
An Lạc còn hồi hộp hơn cả Trương Nhiên, luôn khích lệ anh: “Anh chớ căng thẳng, thả lỏng đi nhất định phải thả lỏng...”
Trương Nhiên bật cười: “Vốn không sao cả, nhưng em vừa nói như thế, đúng là có chút căng thẳng.”
An Lạc trợn mắt với anh: “Nhiều chuyện thế? Có tinh em đánh anh không!”
”Đến đây!” Trương Nhiên giang hai tay ra.
An Lạc tức đến mức bật cười.
Thời gian dần trôi, khoảng cách đến kì thi chính thức từ từ đến gần, An Lạc với tư cách người nhà đi lên khán đài ngồi xem.
Dần dà, phóng viên với nhiếp ảnh gia đã tề tựu, lúc này An Lạc mới biết rằng trận đấu lần này thật sự rất quan trọng.
Sân vận động rất lớn, lúc này người đến xem gần hai ngàn người, cả sân vận động ồn ào vô cùng.
Nhìn về phía bể bơi, cách An Lạc có mấy chục mét.
Lúc này hẳn Trương Nhiên đang chuẩn bị ở đằng au, An Lạc không yên lòng, nắm chặt điện thoại.
”Tuyển thủ tổ thứ nhất hãy chuẩn bị sẵn sàng, năm phút sau kì thi đấu sẽ bắt đầu!”
Tiếng thông báo truyền đến từ loa phát thanh.
Trương Nhiên ở tổ ba, áp lực không lớn lắm, nhưng dáng vẻ lo lắng của An Lạc quá mức rõ ràng, một bác gái bên cạnh kéo áo cô: “Em gái, em là bạn thân của tuyển thủ à?”
”Không phải bạn thân, là bạn gái!” An Lạc miễn cưỡng cười.
”Thật thế sao, là ai thế?” Bác gái nói đặc sệt giọng địa phương.
Thật ra An Lạc cũng không muốn bắt chuyện với người khác trong lúc căng
thẳng thế này, nhưng xuất phát từ lễ phép cũng đáp lại: “Số hai tổ ba.”
Trận đấu nhanh chóng bắn đầu, trong sân im lặng lại, nhưng sau khi tiếng súng vang lên lại sôi trào lên, tiếng cố lên cố lên không ngừng vang
lên bên tai.
Cho dù là xem trận đấu của người lạ thì An Lạc vẫn căng thẳng, chẳng ngờ đúng lúc này có cuộc gọi đến, là một dãy số lạ, An Lạc rất muốn cúp
điện thoại, nhưng lại thấy tín hiệu hiển thị là ở cục công an nào đó.
Cảnh sát gọi cho cô làm gì?
An Lạc ngồi xổm xuống, che bớt ồn ào bên tai mới nhận điện thoại.
”Xin hỏi có phải là người nhà của... không?”
An Lạc nghe không hiểu: “Xin lỗi, chỗ này của tôi ồn quá, lát nữa tôi gọi lại cho anh được không?”
“... Nếu bây giờ cô không đến bệnh viện kí tên thì không cách nào phẫu
thuật được.” Giọng ở đầu dây cũng đề cao lên, nhưng An Lạc vẫn không
nghe rõ.
Phẫu thuật gì chứ?
Gọi nhầm số à?
”Xin lỗi, các anh gọi nhầm số rồi!” An Lạc dứt lời muốn tắt máy.
”Cô có quen Giang Việt đúng không?”
Trong nháy mắt âm thanh lại rõ ràng, An Lạc do dự: “Đúng thế, mà sao?”
Bên này trận đấu của tổ đầu tiên đã xong, vào thời gian nghỉ nên im lặng lại.
”Xế chiều hôm nay gần chợ trung tâm thành phố S xảy ra tai nạn giao
thông, Giang Việt đã được đưa đến bệnh viện, lúc nhận được báo án, chúng tôi phát hiện trước khi anh ấy gặp chuyện thì đang gọi cho cô...”
Đại não An Lạc nhất thời trống rỗng, không khống chế được giọng run rẩy: “Bây giờ anh ấy thế nào rồi?”
”Vẫn đang cấp cứu ở bệnh viện, vì lúc va chạm đã tổn thương đến đầu,
khiến trong đầu ứ máu, tình hình bây giờ rất nguy cấp, bệnh viện đang
đợi người nhà đến kí tên...”
Những lời phía sau một câu An Lạc cũng không nghe lọt, cô hít một hơi sâu ép mình bình tĩnh lại: “Bệnh viện nào?”
An Lạc chạy ra khỏi sân vận động, đứng bên đường đón xe, trong lòng như có kiến cắn, tay nắm chặt đến mức run lên.
”Tình hình bây giờ rất nguy hiểm...
“... Đang đợi chữ kí của cô...”
”Trước khi anh ấy gặp chuyện thì đang gọi cho cô...”
Cô không dám tưởng tượng, ngộ nhỡ Giang Việt xảy ra chuyện gì...
Đón xe taxi, An Lạc ngồi vào ghế phụ: “Tài xế làm phiền anh nhanh lên,
bạn tôi phải làm phẫu thuật ngay lập tức, đang đợi tôi đến kí tên, nếu
chậm trễ thêm sẽ không kịp!”
”Được được được! Ấy em gái à đừng có khóc!” Tài xế thấy dáng vẻ hai hàng nước mắt của cô mà luống cuống.
An Lạc sờ má mới phát hiện ra đó là nước mắt.
”Sao người nhà không đến kí mà lại để cô đi kí?” Tài xế vừa lái vừa hỏi.
Người nhà...
An Lạc nhớ lại, anh không có người thân.
Khi anh còn nhỏ bố mẹ đã ly hôn, chưa từng biết đến tình thương của bố,
mẹ thường xuyên không có nhà, nhiều khi phải đi làm thuê để nuôi mình,
nhưng vẫn giữ được thành tích xuất sắc nhất.
Đối với anh mà nói, chữ người nhà này rất xa lạ.
Cô còn nhớ lần đầu tiên mình nghe Giang Việt kể về chuyện quá khứ của
mình, cô khóc đến mức đau lòng, sau đó ôm anh: “Giang Việt, sau này cậu
còn có tớ, tớ đồng ý làm bạn của cậu, làm người thân của cậu...”
Chỉ là không dám nói một câu... làm người yêu cậu nhất...
Cô đến nhà anh cùng anh đón giáng sinh, lại dẫn anh về nhà mình ăn tết.
Lần đầu tiên cô cảm thấy mình đến gần Giang Việt như vậy, lúc anh cười, cả bầu trời như sáng bừng lên.
Lúc ấy cô đã nghĩ, nhất định phải ở bên cạnh, ban đêm ôm anh thật chặt,
ngày ngày nấu ba bữa ngon lành cùng anh ăn, du lịch khắp các nước, bù
lại tình yêu anh đã thiếu sót.
”An Lạc, có đôi khi tớ rất yếu đuối, có niều lúc rất ghét thế giới naft, nhưng có một người để tớ bắt đầu tin vào những đều tốt đẹp trên thế
giới này...”
... Xin lỗi.
An Lạc không nhịn được nữa, che miệng khóc ra tiếng.
***
Nhanh chóng ký tên xong, An Lạc ngồi ngoài phòng phẫu thuật.
Cô không dám đi, cô sợ đi rồi sẽ không còn được gặp anh nữa.
Trong căn phòng khác ở ngoài phòng phẫu thuật, có một cụ ông tóc trắng xóa ngồi đấy, An Lạc thấy ông ấy len lén lau nước mắt.
Bên cạnh có bác sĩ đi đến, vỗ lưng ông cụ: “Sẽ không sao đâu.”
”Đã là lần phẫu thuật thứ ba rồi, thông báo bệnh khó qua khỏi cũng hai
lần rồi, ông già tôi đây còn không chịu nổi, tôi biết... mấy ngày nay bà ấy ngày nào cũng nhắc đến việc về nhà, lần này phẫu thuật xong tôi sẽ
đưa bà ấy về quê, sinh ở đâu thì chôn ở đó...”
Ngày ngày có nhiều ca sinh lão bệnh tử như thế, cuộc đời rất ngắn, hai tay nắm chặt cần có người buông tay trước.
Điều đáng trân trọng nhất, là nhân khi còn sống quý trọng lẫn nhau, khi người còn trẻ, tôi vẫn chưa già.
Không biết đã qua bao lâu, đèn ở phòng phẫu thuật mới tắt.
An Lạc đứng lên, lần đầu tiên cảm thấy bất lực như thế, lại khẩn cấp mang theo hi vọng đến vậy.
”Bác sĩ...”
”Phẫu thuật rất thành công, nhưng quan trọng nhất chính là những ngày kế tiếp đây, vì tai nạn đã đè lên thần kinh cậu ấy trong phạm vi rộng, cho dù rửa sạch máu ứ thì vẫn còn gặp nguy hiểm, phải thường xuyên trò
chuyện với cậu ấy, bây giờ tuy cậu ấy chưa tỉnh nhưng vẫn có thể nghe
thấy.”
An Lạc cắn môi cố dằn lại nước mắt, “Cám ơn bác sĩ...”
”Chớ lo lắng quá, tâm tính người nhà rất quan trọng, chồng cô sẽ không sao đâu.” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống.
An Lạc lặng đi một lúc, bác sĩ nói tiếp: “Đúng rồi, đồ của người bệnh đã đưa đến phòng bệnh, cô đi nhìn một chút xem có quên gì không, xe bị hư
giờ đã được đưa đến cục công an rồi.”
An Lạc vâng vâng dạ dạ, nhanh chóng theo y tá đến phòng bệnh.
Trên đầu người nằm trên giường băng bó băng rất dày, sắc mặt tái nhợt,
ngón tay thon dài khẽ cong,tĩnh mạch trên mu bàn tay như lối mòn xanh
biếc giữa tuyết trắng, cả người trở nên sạch sẽ, yếu ớt, lại như trong
suốt.
An Lạc cẩn thận ngồi lên ghế bên cạnh giường, mặt trời ngoài cửa chói
lóa, chiếu lên tấm chăn anh, trên mặt anh úp mặt nạ dưỡng khí trong
suốt, có hơi nước li ti ngưng đọng bên trên, An Lạc không thấy rõ dáng
vẻ của anh lắm.
”Giang Việt, mình là An Lạc, cậu phẫu thuật thành công rồi...” An Lạc
nói xong lại dừng, cổ nghẹn ngào, “Cậu yên tâm, mình sẽ ở bên cậu, đến
khi cậu có thể mở mắt nhìn mình.”
”Mình vẫn không quên, mình là người thân của cậu, nên cậu không phải sợ, mình sẽ kiên nhẫn chờ cậu...”
An Lạc phát hiện điện thoại của anh trên đầu giường, từ mức độ màn hình vỡ vụn là có thể thấy tình hình nghiêm trọng lúc đó.
Mở khóa, là danh bạ điện thoại, An Lạc thấy dãy số đầu tiên trong danh bạ, là của cô.