Đừng Nhìn Xuống Đáy

Chương 42



“Cô à, giờ cũng sắp tối rồi, bệnh viện có cơm hộp, cô có cần không?” Y tá đi đến hỏi An Lạc.

An Lạc ôm trán lắc đầu, y tá cầm lấy điều khiển tivi giảm âm lượng xuống.

An Lạc ngẩng đầu, tivi đang phát lại trận thi đấu bơi lội mùa đông hôm nay.

Cô chỉ thấy đầu càng đau hơn, chợt nghĩ đến điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra, không ngờ điện thoại lại hết pin tắt nguồn.

”Ấy, anh chàng số hai kia đẹp trai quá!”

Bác gái nằm giường bên cạnh cười nói với y tá.

”Tên là... Trương Nhiên à, vận động viên bơi lội đều đẹp trai cả.” Y tá bật cười đáp lại.

An Lạc nghe thấy tên Trương Nhiên mà trong lòng chấn động, không dám ngẩng đầu nhìn anh trong tivi.

Trận đấu kết thúc, Trương Nhiên gỡ kính bơi xuống, loa trong sân vận động đang báo thành tích của anh.

An Lạc nhìn theo bóng anh không hề chớp mắt, anh đi đến chỗ nghĩ ngơi, huấn luyện viên ở bên cạnh đưa nước.

Anh lau tóc rồi nhìn quanh khán đài, dừng lại.

Anh không thấy cô.

Trong lòng An Lạc như có ai nhéo chặt phát đau, cho đến khi tổ cuối cùng thi đấu xong, anh đứng trên bục nhận giải thưởng, mang theo nụ cười lễ phép nhận lấy cúp.

Trong một giây thay đổi cảnh, anh quay đầu nhìn An Lạc ngồi trên khán đài, nụ cười lập tức biến mất.

Chỉ có An Lạc cảm thấy, trong một giây đó, anh vẫn đang tìm kiếm cô.

”Em sẽ lao đến ôm anh đó!”

”Thế anh có mong chờ không?”

Anh biết cô muốn xem anh thi đấu, cho nên mới mạo hiểm bắt đầu tập luyện!

Sao cô có thể không biết chứ?

Cuối cùng màn ảnh kéo ra xa, anh thản nhiên nhìn vào máy quay, đối diện với An Lạc trước màn hình.

Ánh mắt anh vẫn như trước, hờ hững không gợn sóng.

Anh là số một, nhưng anh thất vọng rồi.

An Lạc tắt tivi, bác gái bên cạnh đang bất mãn muốn nói gì đó, nhưng trông thấy An Lạc giàn dụa nước mắt thì lập tức đóng miệng.

”Cái đó... Em gái à, không phải bác sĩ nói rồi sao? Người yêu em sẽ không sao đâu, em đừng khóc!” Bác gái an ủi đôi ba câu.

An Lạc lắc đầu: “Anh ấy không phải.”

”Cái gì?”

”Anh ấy không phải người yêu tôi.” An Lạc đứt quãng nói.

Trong phòng bệnh không có tiếng động, chỉ có âm thanh nức nợ nhẹ nhàng của cô.

Đến đại sảnh bệnh viện dưới lầu, An Lạc bấm gọi số riêng nhà Trà Trà.

”Alo, Trà Trà à, tôi là An Lạc.” Cô bình tĩnh nói.

”Vừa nãy cô đi đâu thế? Trương Nhiên tìm cô khắp nơi, gọi điện cho cô không được, rốt cuộc cô không đi xem thi đấu à?” Trà Trà vừa nghe thấy giọng An Lạc thì bắt đầu hét lên.

”Giang Việt nhập viện rồi.” Cô hít sâu một hơi.

Bên kia im lặng vài giây, “An Lạc, đầu cô toàn rễ thôi ư?”

An Lạc cũng không chịu được nữa, bật khóc nức nở: “Giang Việt nhập viện đợi tôi đến kí tên, bây giờ đã đỡ hơn rồi, tôi có lỗi với người này cũng có lỗi với người kia, cô nói tôi có thể làm gì?”

”Vậy ít nhất cô cũng phải gọi lại cho Trương Nhiên chứ! Bây giờ đã qua mấy tiếng rồi hả, cô đang làm gì thế?”

Đột nhiên An Lạc không nói nổi, cô đã quên, chuyện quan trọng như thế mà cô thật sự quên mất.

”An Lạc, cô nghĩ cho kĩ được không? Nếu cô còn thích Giang Việt, thì chúng ta cắt đứt với Trương Nhiên, chứ cô như bây giờ, tất cả mọi người đều rất khó chịu...”

Sau một hồi lâu im lặng, cô lau nước mắt: “Có phải cô cảm thấy tôi không xứng với Trương Nhiên không?”

”Tôi cảm thấy nếu cô cứ do dự như thế chính là có lỗi với anh ấy.” Giọng Trà Trà cũng dần dịu lại, “Cô nghĩ cho kĩ đi, nếu cô quyết định muốn chăm sóc Giang Việt, vậy cô cảm thấy sau này giữa mình với Trương Nhiên có thể có thêm một tầng không hiểu nhau không?”

”Nhưng tôi không có cách nào bỏ mặc Giang Việt được.” Giọng An Lạc kiên quyết.

”Ở trong lòng cô, cô cảm thấy hai chuyện này chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, tùy cô định đoạt.”

Tắt máy, cô gái tiếp tân nhìn An Lạc hốc mắt đỏ lên: “Không sao chứ?”

An Lạc đỡ trán: “Không sao, xin lỗi, tôi muốn gọi một cuộc điện thoại nữa.”

Chậm rãi bấm số điện thoại Trương Nhiên, An Lạc vừa nghe thấy giọng anh thì nghẹn ngào không thốt nên lời.

Rõ ràng cô im lặng không nói, nhưng Trương Nhiên nhanh chóng nhận ra: “An Lạc?”

”Là em.” An Lạc hít một hơi sâu, ép giọng bản thân ổn định lại.

”Em ở đâu?” Ngữ khí anh bình thường, không nghe ra cảm xúc gì.

An Lạc hít mũi: “Bệnh viện.”

”Sao thế?” Giọng anh nôn nóng.

”Hôm nay Giang Việt đến tìm em, trên đường đi xảy ra sự cố, giờ vừa phẫu thuật xong...” An Lạc nói xong cũng không nhịn được nữa, mũi đau xót,“Em không biết nên làm gì bây giờ...”

”Bệnh viện nào? Anh đến tìm em.” Anh im lặng hai giây rồi bình tĩnh nói.

Giọng của anh vững vàng dừng trong lòng An Lạc, một sự yên tâm bao phủ lấy cô.

Nhưng cho dù Trương Nhiên có giả vờ không để ý đến cô với Giang Việt, thì cô vẫn không thể ích kỉ làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, để anh đến tìm cô, đứng bên cạnh nhìn cô chăm sóc Giang Việt được.

”Em muốn chờ anh ấy tỉnh lại rồi mới đi.” An Lạc cúi đầu nói, “Anh ấy vì em mới thành ra như thế, bây giờ cạnh anh ấy chỉ có em, Trương Nhiên, Giang Việt giờ không có người thân nào cả, em không thể bỏ mặc cậu ấy được.”

Đầu dây im lặng một lúc lâu, An Lạc nắm chặt ống điện thoại, trong lòng nặng đi.

Cuối cùng, anh từ từ lên tiếng: “Đối với em mà nói, Giang Việt là ai?”

Cô chần chừ không đáp, Trương Nhiên mở miệng phá vỡ im lặng: “Nếu thấy khó khăn thì không cần trả lời, bây giờ anh có chút việc, cúp máy trước.”

An Lạc đặt ống nghe xuống, ngồi nghỉ trên ghế trong đại sảnh, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt.

Cô hiểu Trương Nhiên, anh không thích nghi ngờ cũng không thích làm quá chuyện lên, nhưng khi anh hỏi ra câu đó, đủ để chứng minh có lẽ anh thật sự... có để ý.

Quay về phòng bệnh, Giang Việt vẫn im lặng nằm đấy, An Lạc ngồi bên cạnh vén rèm lên, trời đen đã giăng, đèn đuốc sáng như ngọc.

”Giang Việt, mình nhớ lúc đại học, hễ sẩm tối là mấy người chúng ta lại thường xuyên đến khu phố ở cửa nam ăn bát xiên gà cay*, thật ra mình không tài nào ăn nổi... Nếu tiệm đó vẫn còn mở, đợi cậu tỉnh lại, đến lúc đó chúng ta lại hẹn tụi Bàn Tử đi ăn được không?”

”Bây giờ mình chỉ vẽ bản thảo, có thể nắm giữ được tỉ lệ rồi, lần trước trên tạp chí mình bắt gặp bản nháp thiết kế của cậu, càng trừu tượng hơn so với trước kia nhiều...”

(*đây là món ăn cay bình dân truyền thống của Tứ Xuyên. Trong bát đựng gia vị cay là chính, hơn nữa dùng xương gà để khuấy trộn gia vị lại với nhau.)

”Giang Việt, cậu nhanh chóng tỉnh lại đi, nhìn mái đầu bóng lưỡng của cậu, mình nhớ trước kia cậu rất hay để ý đến kiểu tóc của mình, sau này không cần cần phải gánh theo gánh nặng thần tượng nữa rồi...”

An Lạc ngồi bên giường, như đang kể chuyện trước khi ngủ, kể từng câu chuyện nhỏ nhặt một.

”Hình như hôm nay Trương Nhiên giận mình rồi, mình chẳng biết phải đối mặt với anh ấy thế nào cả, mình biết anh ấy rất độ lượng rồi, là mìn không xứng với anh ấy.”

”Có nhiều lúc mình rất muốn hỏi anh ấy vì sao lại thích mình, mình chẳng giúp được anh ấy về mặt nào cả, anh ấy ưu tú như thế, chính là kiểu Từ ánh mắt đầu tiên là mình biết mình chẳng có chút liên quan nào với anh ấy rồi...”

Nói một hồi lâu, An Lạc nhìn gương mặt say ngủ của anh: “Cũng không biết cậu có nghe thấy mình nói không, có phải đang chê mình lải nhải nhiều chuyện không, nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng nhanh tỉnh lại đi...”

***

Hôm sau, Trà Trà đến bệnh viện, An Lạc đang lau mặt cho Giang Việt, Trà Trà gõ cửa, nhìn sàn nhà: “Không làm phiền chứ?”

”Nè, cô tặng hoa bách hợp làm gì? Hôi quá đi mất.” An Lạc nhận lấy bó hoa trong tay cô ấy, đặt gần cửa sổ, rồi nói với Giang Việt: “Trà Trà là bạn mình, may mà không ngốc đến mức tặng cậu hoa cẩm chướng.”

Trà Trà cười một tiếng: “Cô là chăm sóc trẻ em hay chăm sóc bệnh nhân thế? Làm như mẹ không bằng!”

”Giang Việt nghe thấy đấy, nói chuyện để ý chút đi!” An Lạc trừng mắt với cô ấy.

Trà Trà thôi cười: “Cô đúng là không tim không phổi.”

An Lạc khẽ ngây người, cô hiểu ý của cô ấy.

”Oa Gia anh ấy...”

”Tôi không biết.” Trà Trà ngắt lời.

An Lạc siết chặt tay: “Tôi không biết phải nói sao với anh ấy cả...”

”Tôi muốn là, Oa Gia xác định chia tay với cô.” Trà Trà bóc một trái quýt, tách một múi bỏ vào miệng.

An Lạc lấy quýt trong tay Trà Trà xuống, đút liên tục mấy múi vào miệng cô ấy, rồi đẩy cô ấy ra ngoài phòng: “Ra ngoài rồi nói.”

”Có cái gì không nói được à? Sao cô lại thánh mẫu thế chứ?” Trà Trà chau mày, xem ra sắp nổi giận rồi.

”Trà Trà, bây giờ tôi rất rối, cô đừng ép tôi nữa được không?” An Lạc đỡ trán.

Trà Trà im lặng, rồi chậm rãi nói: “Tôi không phát biểu ý kiến, bất kể thế nào, đây đều là chuyện của một mình cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.