Đừng Nhìn Xuống Đáy

Chương 48



Lúc máy bay đáp xuống sân bay Melbourne thì đã là chiều tối ở Úc.

Trong mười tiếng nhàm chán trên không trung, An Lạc ngủ hết chín tiếng rưỡi, hoàn toàn không bị tiếng gáy như sấm của cậu bé da trắng trong khoang làm ảnh hưởng, còn Trương Nhiên... dù có đeo tai nghe vẫn không thể tài nào thoát khỏi.

An Lạc kéo hành lí đi rất nhanh, quay đầu lại thúc giục Trương Nhiên mệt mỏi đang cúi đầu nhìn điện thoại: “Chân anh dài như thế để làm gì?”

Trương Nhiên nhìn cô một cái, “Đang nhắn tin với chị anh.” Nói xong bước mấy bước đuổi theo, cảnh cáo cô: “Em đi kiểu gì thế, lạc đường anh cũng mặc kệ em.”

An Lạc nhìn bộ dạng lạnh như băng của anh, vỗ vào tay kéo xe hành lí, căm giận nói: “Có phải chúng mình bị đổi giới tính rồi không? Dựa vào đâu mà bắt em lo nhiều hành lí như thế, còn anh hai tay trống trơn giả vờ làm đại gia?”

”Anh lo em là đủ rồi.” Anh cũng không ngẩng đầu lên.

An Lạc: “...”

Phải đợi đến lúc cô xù lông lên mới ném cho viên đường, cô im lặng thầm khinh bỉ khí thế của mình, lại tiếp tục chịu mệt kéo hành lí.

Người đến sân bay đưa đón không hề ít, An Lạc nhìn xung quanh, nhanh chóng nghe thấy tiếng gọi tên cô.

Thấy một người đẹp chân dài đứng cách đó không xa vẫy tay với bọn họ, An Lạc vội kéo Trương Nhiên: “Chị anh biết tên em!”

Trương Nhiên vẫy tay từ xa rồi đi đến gần, An Lạc cười với Trương Nhã: “Chị Trương Nhã!”

Trương Nhã rất xinh, công nhân viên chức thuộc kiểu ngự tỷ điển hình, trang điểm trang nhã, từ cái nhìn đầu tiên đã thấy rất đẹp, xưa nay An Lạc hoàn toàn không có sức chống cự trước người đẹp, cười cười đầy lanh lợi.

Trương Nhiên cầm lấy vali, Trương Nhã xách vali giúp An Lạc: “Bay mười tiếng có mệt không?”

”Không mệt ạ.” An Lạc cười đáp.

”Bố mẹ có nhà không?” Trương Nhiên cầm lấy một chiếc vali khác, thờ ơ hỏi.

Bỗng hai tay An Lạc trống trơn, cô thấy không quen lắm, bèn kéo Trương Nhiên lại, thò tay vào khoang túi ấm áp dễ chịu trên áo anh.

”Bố có cuộc họp, có thể tối mới về, mẹ đã bắt đầu chuẩn bị từ chiều, vẫn chờ hai đứa về.” Trương Nhã nói xong nhìn sang An Lạc, “Mẹ còn chuẩn bị quà cho Lạc Lạc rồi đấy.”

An Lạc ngạc nhiên che miệng lại, “Mẹ tốt quá!”

Trương Nhã sửng sờ, lúc này An Lạc mới kịp phản ứng lại, sao mình cũng buột miệng gọi là mẹ theo chứ, lập tức sửa lời: “Bác gái tốt quá!”

”Em gọi bà ấy là mẹ, bà ấy còn vui vẻ hơn đó, không cần sửa đâu.” Trương Nhã mỉm cười.

An Lạc le lưỡi một cái, ngẩng đầu nhìn Trương Nhiên, anh ho một tiếng, khóe miệng có ý cười khó nhận thấy.

Ngồi trên xe Trương Nhã, An Lạc thoáng nắm lấy tay Trương Nhiên, cô rất căng thẳng, nghĩ xem khi gặp mẹ anh mình phải nói gì.

Trương Nhiên dời lực chú ý của cô sang chỗ khác, chỉ ra bên ngoài cửa: “Sông Yara.”

An Lạc nhìn sang, logo biển hiệu tiếng Anh của các quán bar ở hai bên bờ sông Yara về đêm sáng nhấp nháy, đèn đường sáng mờ, trên mặt sông đen nhánh lóe lên những vầng sáng màu vàng cam.

Những tòa nhà cao thấp xung quanh được bao bởi màn sương đêm dày đặc.

”Đợi thêm mấy ngày nữa, Trương Nhiên dẫn em dạo chơi Melbourne, ở đây không có cảm giác nhanh như Bắc Kinh đâu, đi chỗ nào dạo chơi cũng hợp cả.” Trương Nhã vừa lái xe vừa nói.

An Lạc đáp vâng, nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu mới quay đầu lại, thấy Trương Nhiên ngồi bên cạnh nhắm mắt như đang ngủ.

Tay chống lên cửa kính như vậy không sợ khó chịu sao, An Lạc đến gần,“Oa Gia thúc thúc, anh muốn ngủ thì dựa vào vai em ngủ này!”

Trương Nhiên nhíu mày, không mở mắt ra: “Em thấp quá, dựa vào đau cổ.”

An Lạc tức giận dịch ra xa, Trương Nhã ngồi trước cười nói: “Vậy em tìm bạn gái hai mét đi, dựa vào không đau cổ.”

An Lạc cũng không nhịn được bật cười, Trương Nhiên mất kiên nhẫn thở dài: “Bị chên lệch thời gian, em chỉ muốn chợp mắt một lúc, chị có thể tha cho em được hay không?”

Nhìn hai chị em này là biết chính là kiểu “từ nhỏ đến lớn toàn cãi nhau”, An Lạc tự giác đứng bên chiến tuyến của Trương Nhã, “Hoặc tìm một người có nửa thân trên vô cùng lớn.”

Hai cô gái cười không dừng được, Trương Nhiên ra vẻ lo âu, từ từ mở mắt: “Trương Nhã, chị mà còn cứ dạy cô ấy thế này nữa thì sau này cứ đối lập với em đi.”

***

Nhà Trương Nhiên là một căn biệt thự độc lập ở trong khu dân cư, nhà ở Melbourne cũng không xem là quá cao, bốn phía cây cối tốt tươi, trong không khí ngập tràn mùi cỏ non, hòa quyện với hương hoa hồng trong sân.

An Lạc đứng trước cánh cửa “oa” một tiếng: “Khung cảnh giống trong phim quá, thật lãng mạn!”

Cô đứng giữa sân tò mò nhìn ngó xung quanh như một đứa con nít, Trương Nhiên kéo vali đi vào, nhìn cô một cái: “Đi vào!”

Cô bước theo sau, kéo tay Trương Nhiên, “Có chút căng thẳng!”

”Không cần phải căng thẳng.” Giọng anh trầm thấp.

Chưa đi đến cửa thì cánh cửa lớn đã bật mở, một người khổng lồ mũi cao mắt nâu đi ra, An Lạc sửng sỡ, anh ta lập tức bước đến ôm: “!”

An Lạc ngây ra, một hồi lâu sau mới giật mình mỉm cười: “Thank you!”

”Anh rể của anh, anh ấy đùa với em đấy, tiếng Trung của anh ấy còn tốt hơn so với anh.” Trương Nhiên nói xong bước vào nhà.

”Cậu đúng là mất hứng quá!” Stephen nói tiếng phổ thông, vỗ vào lưng Trương Nhiên.

”Trình độ tiếng Anh của An Lạc không cao, anh đừng đùa cô ấy.” Rồi Trương Nhiên nghiêng người nhìn một cái: “Mẹ đâu rồi?”

Nhà rất rộng, nhìn một cái đã thấy vô cùng rộng rãi thoáng đáng, đơn giản mát mẻ, sắc màu ấm áp.

”Mẹ đang nấu canh.” Stephen nhận lấy vali trong tay Trương Nhã, hai người hôn nhau.

An Lạc hé miệng cười, so với các cặp tình nhân trong nước thì đúng là cởi mở hơn rất nhiều.

Đúng lúc này mẹ Trương Nhiên đi ra, theo bản năng An Lạc nắm chặt tay, thậm chí còn cúi gập người chín mươi độ: “Chào bác gãi!”

”Ơ, An Lạc đấy à? Lớn lên xinh đẹp quá!”

Bà ấy nói xong lập tức đi đến, kéo lấy tay An Lạc.

Mẹ anh có lẽ cũng đã hơn năm mươi, nhưng do chăm sóc tốt nên nhìn qua có vẻ còn trẻ, cười vô cùng dịu dàng: “Con gái học nghệ thuật dáng vẻ thường xinh xăn thế này, nói chuyện cũng ngoan ngoãn.”

An Lạc ngượng ngùng cười, đưa mắt ra hiệu cho Trương Nhiên: Đừng có bỏ lại em một mình!

Trương Nhiên cởi áo khoác ra đặt trên sô pha, ngồi xuống khoát tay lên che mắt: “Không được, anh phải ngủ một lúc.”

”Bạn gái của em cũng chẳng kiêu ngạo như em!” Trương Nhã nói rồi rót nước cho An Lạc: “Lạc Lạc, em uống gì?”

”Sô cô la sữa Devondale, suốt cả đường chỉ đòi thứ đó.” Trương Nhiên mở tủ lạnh ra.

Đúng là An Lạc thích đồ ngọt, bị nói ra như thế cũng có chút ngại ngùng, “An Lạc đáng yêu quá, giống trẻ con!”

”Bù trừ cho tính cách kia của Trương Nhiên!” Trương Nhã ngồi bên cạnh vẫn không hề tha cho em trai.

An Lạc nhăn nhó mặt mày, nếu anh đi rồi thì cô phải chống đỡ với người nhà anh thế nào đây!

Trương Nhiên trông thấy vẻ mặt rối rắm cần khẩn của An Lạc, làm như không có việc gì: “Con lên phòng đây.”

Oa Gia thúc thúc vô dụng!

Xí!

Cứ đi đi!

Còn lâu em mới để ý đến anh nữa!

Nội tâm An Lạc đấu tranh một lúc, Trương Nhã đi đến gần: “Đều là người một nhà cả, em đừng có khách khí!”

”Ấy, Lạc Lạc cháu tự đan áo len à?” Đột nhiên mẹ Trương hỏi cô.

An Lạc uống một hớp sữa rồi gật đầu: “Cháu theo mẹ học lỏm được chút.”

Chẳng biết mẹ anh làm thế nào mà như trình diễn ảo thuật, lôi ra một đống áo len chưa đan xong, mấy que đan bằng trúc vẫn còn cắm bên trong:“Chiếc khăn cổ này bác tháo ra tháo vào mấy lần rồi mà vẫn chưa đan xong, cháu xem bản vẽ coi, có đân được không?”

Nhất thời An Lạc cảm thấy mẹ anh thật đáng yêu, cầm lấy bản vẽ xem một lúc, thử đan vài cái rồi đưa cho mẹ anh xem: “Dùng ngón út ôm lấy que đan như thế này...”

Qua một hai giờ, Trương Nhiên thay một chiếc áo len cao cổ màu trắng, vò đầu bước xuống, đúng lúc trông thấy An Lạc đang dạy mẹ mình đan len, dáng vẻ của cô nhìn qua còn có vẻ sốt ruột hơn cả cô.

Khóe miệng cong lên, anh đi đến, An Lạc nhìn anh hỏi: “Tắm rồi à?”

”Ừ, còn chưa ăn cơm à?” Anh ngồi cạnh An Lạc.

An Lạc ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người anh, nhưng bỗng nhớ tới vừa rồi anh đã bỏ lại một mình cô mà đi lên lầu, thế là tiếp tục quay đầu lại nhìn mẹ Trương đan áo.

Trương Nhã đứng trong bếp đeo tai phone chơi điện thoại, Trương Nhiên huých An Lạc một cái: “Đi thôi, lên lầu dọn hành lí!”

”Khong thấy em đang giúp bác gái đan khăn sao?” Cô tức giận.

”Em dùng mắt giúp à?” Anh phản bác.

An Lạc nói: “Em vừa xem vừa chỉ đạo!”

”Không sao đâu, hai đứa cứ lên đi.” Mẹ Trương vô cùng “tri kỉ“.

An Lạc đành phải theo anh đi lên lầu. Bước vào phòng, An Lạc nhìn quanh một vòng, phòng của anh rất ấm, có lẽ bình thường có mẹ giúp anh dọn dẹp.

Cô toan ngồi xuống đất dọn hành lí thì người đằng sau đột nhiên ôm lấy cô, thành thạo đè cô xuống giường: “Lại giận nữa à?”

”Anh thả ra!” Cô cố đẩy anh ra.

”Không thả thì sao?” Anh vén tóc cô ra sau tai.

An Lạc không hiểu được sao anh lại ân cần như thế, hai chân kẹp bên hông anh, xoay người một cái.

Oa Gia một mét tám ba cứ như vậy bị cô quật ngược lại, hai người còn đang ầm ĩ thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ: “Ra ngoài ăn cơm thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.