Bên tai truyền đến tiếng rừng trúc nhẹ sàn sạt, chạy chậm trên đường nhỏ
trong rừng, thở sâu một hơi, đây là không khí trong veo nhất của thiên
nhiên. Nhà tư bản thật đúng là xa xỉ, cả tòa núi nhỏ này đều là của nhà
đại thủy tiên. Vì tu luyện, tôi hy sinh nửa giờ ngủ, dậy sớm bắt đầu
chạy chậm. Nếu để lão nhân Sanada phát hiện thể lực của tôi giảm xuống,
thì chẳng khác gì khủng long trở về địa cầu, dân chúng lầm than vấn đề
trọng đại – an toàn. Nghĩ đến đây, không khỏi lạnh lẽo cả người, liền
nhanh chóng chạy tiếp về phía trước.
“Thiếu gia, điểm tâm đều
chuẩn bị tốt. Xin hỏi khi nào thì ăn cơm?” Quản gia cung kính hành lễ về phía Atobe đang đi xuống thang lầu.
“Mọi người đã đến đông đủ chưa?”
“Chỉ thiếu tiểu thư Nakamura.”
“Vậy thì chờ thêm chút nữa. Thật là, lại để bổn đại gia phải chờ, cô gái này thật không hoa lệ !” Atobe ngồi ở trong đại sảnh, nhìn ngoài cửa. Không biết cô gái kia bị cái gì kích thích nữa, đột nhiên chăm chỉ lên, sáng
nào cũng dậy sớm để chạy bộ.
“Chào buổi sáng, Atobe.” Tsukimitsu
Ochi hòa ái chào hỏi với hậu bối này, không thể phủ nhận Atobe Keigo có
khí chất của vương giả.
“Chào buổi sáng, Tsukimitsu tiền bối.”
Atobe không yên lòng đáp lễ. “Đúng rồi, tiền bối, anh có biết trường học chúng ta có người nào tên là Byakuya không?”
“Byakuya? Nghe tên hẳn là một nam sinh đi, nhưng không có nghe nói qua.”
“Hừ!” Đột nhiên Atobe biến sắc.
Ôm một chồng khăn lau, khẽ híp mắt, tôi chậm rãi bước vào sân Tennis xa
hoa. Ở Hyoutei làm trợ lý quản lý đúng là thoải mái, không cần làm cơm,
không cần quét dọn vệ sinh, chỉ phụ trách mang trà rót nước cho bọn họ,
ngẫu nhiên phải đi tìm cái tên Jirou tham ngủ.
“Kimiko, hôm nay
Atobe-san thật quá hung dữ. Cậu đưa khăn lông cho cậu ấy được không, tớ
không dám.” Mai cẩn thận đi đến gần, vẻ mặt cố kị vụng trộm đánh giá nữ
vương đang giữa sân luyện tập đánh với Mukahi.
“Không thành vấn đề!” Tôi vỗ vỗ ngực, rút ra khăn lông màu tím đắt tiền, đi về phía Atobe.
“Atobe-san, khăn lông của cậu.” Thấy bọn họ vừa nghỉ ngơi, tôi liền đưa khăn lông
cho cậu ta. Nữ vương đứng che mất mặt trời, đôi mắt màu bụi nhìn tôi
chằm chằm, cảm giác cực kỳ áp bách. “Gì chứ?” lắc lắc ngón tay trước mặt cậu ta, “Mukahi ở kia kìa, tôi đâu phải là đối thủ của cậu đâu!”
“Hừ!” Vị khó chịu này hừ nhẹ một tiếng, nhận lấy khăn lông lau đi mồ hôi trên đầu, sau đó ném khăn lông cho tôi. “Mukahi! Giờ nghỉ kết thúc, dùng lực tay mạnh hơn, đánh hết sức cho bổn đại gia!” sau đó là một cái phát
bóng như đạn pháo, oanh thẳng về phía Mukahi còn đang ngốc lăng vì chưa
kịp chuẩn bị tốt. Ai đã chọc cậu ta thế? Thủy tiên hôm nay biến thân
thành rồng bá vương, giống hệt Transformers vậy. Ở sân huấn luyện khác,
Oshitari buông vợt bóng bàn, đẩy đẩy mắt kính, nhìn sang bên chỗ gió lốc này, “Hôm nay ngàn vạn không thể bốc thăm đối chiến với Atobe.”
“ye? ye? Biểu tình của đại tiểu thư Matsumoto của chúng ta như thế là sao,
Atobe-san là kẻ thù giết cha của cậu sao?” Nhảy đến trước mặt Yuki, cười nhìn băng sơn biến thành núi lửa đồ sộ. “Atobe tâm tình không tốt còn
giận chó đánh mèo người ta, rất không chuyên nghiệp!”
Yuki xiết chặt bút bi trong tay.”Người ta? Người ta nào cơ?”
Không thể dễ dàng buông tha cậu ấy, “À! Là Mukahi. Mukahi-kun thật là có sức
quyến rũ, lại có thể khiến đại tiểu thư Matsumoto khẩn trương đến mức
này.” Yuki sửng sốt, nhìn về phía tôi. “Thì ra Atobe là kẻ thù giết
chồng của Yuki!” Tôi ái muội chớp chớp mắt liếc cậu ấy.
“Cậu… cậu đừng nói bậy!” Mặt đỏ, đại kỳ tích thứ chín thế giới! Vừa lòng ôm lấy
đống khăn lông còn thừa lại, vừa đi sang các sân khác, vừa hô to vào sân “Mukahi-kun cố lên nhé! Matsumoto-san cổ vũ cho cậu đấy!” Tiện thể bắt
nạt Yuki một chút, ha ha, thè lưỡi nhìn cậu ấy đang thẹn quá thành giận. Mà Mukahi-kun mạc danh kỳ diệu nhìn tôi, “Tập trung chú ý cho bổn đại
gia!” Lại là một cái pháo tia laser siêu cấp.
* Mạc danh kì diệu nghĩa là không thể hiểu được
——— ———————-
“Không tốt, Yuki! Không thấy Kimiko đâu cả!” Mai hoảng loạn vọt vào phòng Matsumoto.
“Không thấy? Hừ, lo lắng cái gì, bản sự của tên hồ ly kia rất lớn mà.” Yuki không ngẩng đầu, tiếp tục đánh chữ trên laptop.
“Là thật đấy, sau khi ăn xong cơm chiều đã không thấy tăm hơi. Ngay từ đầu
tớ còn tưởng rằng cậu ấy ở trong phòng tắm rửa, nhưng cậu ấy căn bản
không hề ở trong phòng, gọi di động cũng không có ai nhận.” Mai cướp đi
bút trong tay Yuki, sốt ruột nói. “Kimiko có thân thủ rất tốt, nhưng mà
nơi này là núi, nếu cậu ấy chạy ngã xuống núi thì làm sao bây giờ? Hiện
tại trời đã tối đen, rất nguy hiểm.”
Chỉ chốc lát, toàn bộ biệt thự trong núi ào ra một đống người, ai cũng cầm
một cái đèn pin, chia nhau chạy đi tìm. Trong biệt thự, Atobe phiền chán chạm vào nốt ruồi trên mặt, gian phòng nào cũng đã tìm kiếm. Chỉ thừa
một nơi chưa đi tìm, Atobe đi xuống tầng hầm ngầm sâu. “Đừng tới đây!
Cứu mạng!” Một giọng nữ thét chói tai ở khiến sự yên tĩnh có vẻ đột
ngột. Là cô ấy! Nữ vương cũng không quan tâm đến hình tượng, đá văng cửa tầng hầm.
Tôi đứng ở trên một cái thùng, ra sức vung Senbonzakura, đột nhiên một đạo ánh sáng chiếu lên mặt đất, một người phá cửa vào.
“Huhuhuhuhuhu, Atobe-san.” Nức nở, mặt đầy nước mắt.
“Ai biến cậu thành thế này? Đừng khóc, trả lời bổn đại gia!” Atobe chạy tới bắt lấy tay của tôi.
“Nó! Huhuhuhuhuhu, đuổi bọn nó đi! Chúng nó cứ vây quanh tớ, Huhuhuhuhuhu.”
Tôi chỉ vào đống đen đen đang chạy đi chạy lại bên chân tường.
“Con… Con chuột?” Atobe nhìn tôi như đang nhìn khủng long, lắp bắp.
“Ừ, rất bẩn rất đáng sợ, mau giúp tớ đuổi chúng nó đi!” Tôi lau nước mắt, đáng thương hề hề nhìn cậu ta.
“Ha ha, đúng là một cô gái không hoa lệ.” Atobe lại khôi phục trạng thái
thủy tiên. “Thì ra cậu sợ chuột, hm? Muốn bổn đại gia giúp cậu đuổi
chuột cũng được thôi, nhưng cậu phải trả lời bổn đại gia một vấn đề.”
“Mau nói vấn đề gì!” Đầu tiên phải giải quyết nạn chuột đã.
“Byakuya là ai?”
Hứ? “Cậu làm sao mà biết Byakuya?” Tôi kinh ngạc ngây ngốc.
“Cậu chỉ cần trả lời bổn đại gia là được!” Cậu ta hung tợn trừng mắt tôi.
“Byakuya, tên đầy đủ Byakuya Kuchiki, là một vị kiếm khách khí chất cao nhã, tuấn mỹ bất phàm, anh ấy rất hiểu kiếm đạo, câu nói nổi tiếng là ‘Phân tán
đi, Senbonzakura’.” Nói tới đây, tôi nhắm mắt lại giơ Senbonzakura lên.
“Đúng đúng, không thể khóc. Byakuya-sama từng nói, ‘Chúng ta không nên
rơi lệ, vì đối nội tâm mà nói, đó chính là bại trận. Cho nên, khóc là
hoàn toàn dư thừa ‘.” Vội vàng lau khô nước mắt.
“Cậu!” biểu cảm
của Atobe lại thay đổi thất thường, thật là thú vị. (Tác giả Phi: là do
bị vẻ mặt háo sắc của cậu chọc giận đấy. )
“Thôi thôi! Nhanh chóng giải quyết chúng nó đi!” Thúc giục.
“Hừ!” Atobe hất mặt sang một bên.”Phách!” Búng tay một cái.”Kabaji!”