Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 3: Đột kích! Kimiko khiêu chiến



Dạo qua câu lạc bộ nấu nướng, câu lạc bộ thủ công, cầm thịt viên nướng thơm ngào ngạt hình móc chìa khóa đáng yêu trên tay, kha kha, chuyến đi này không tệ!

“Đến cùng là cậu tới làm gì!” Yuki không khỏi ôm trán.

“Đến khảo sát!” trả lời rất đúng lý hợp tình.

“Mau nhìn kìa, đó là câu lạc bộ thể dục nhịp điệu của chúng tớ đấy.” Mai hưng phấn mà kéo kéo chúng tôi.

Chỉ thấy bốn mỹ nữ mặc trang phục thể dục nhịp điệu đứng ở trước quán, tươi cười khả ái phát tờ rơi cho mọi người. Quả nhiên là câu lạc bộ mỹ nhân, nhìn trước quán phần lớn đều là nam sinh, đúng là tội nghiệt.

“A? Đối diện là câu lạc bộ Tennis nam!” Vừa quay đầu lại, đã thấy một quán hàng bị bao phủ bởi đám người, chỉ có cái cờ câu lạc bộ đang phất phới kia mới làm cho người ta nhìn ra đó là câu lạc bộ Tennis nam, đưa mắt nhìn lại, tất cả đều là nữ sinh.

“Oa, Oshitari-kun thật đẹp trai!” quán hàng này hẳn là Oshitari đang đứng đầu quán đi, tiện cho việc ngắm mỹ nữ chân dài của câu lạc bộ thể thao đối diện. “Mukahi-kun thật đáng yêu!” “Rất đáng yêu!” Thế nào? lãnh khí băng sơn của Yuki toàn bộ khai hỏa? “Jirou! Jirou!”

“Hmmm ~ cờ này đúng là không phù hợp mỹ học của bổn đại gia. Ne? Kabaji.”

“Wushi ”

Không cần nhìn cũng biết nữ vương giá lâm. Trong nháy mắt, đám người tự động tách ra sang hai bên. Đồng chí ‘lóe sáng’ cao ngạo ngẩng đầu đi tới: “Ah, tiền bối Tsukimitsu, tiền bối Muuri.”

“Atobe-kun vẫn luôn được hoan nghênh như vậy nhỉ.” Vị tiền bối tên Tsukimitsu cười khẽ trêu chọc nói.

“Tsukimitsu Ochi, học sinh năm thứ ba, đội trưởng câu lạc bộ tennis đương nhiệm, do khí chất tao nhã nên đạt được vinh dự ‘nam sinh được chào đón nhất bộ trung học phổ thông Hyoutei’ hai năm liên tiếp.” Yuki mặt không biểu cảm nói.

Aiz, là kiểu hình mĩ nam có khí chất, đáng tiếc năm nay vinh dự đó phải nhường đi rồi. Tôi cắn thịt viên nướng, không khỏi lắc lắc đầu. Atobe đi qua tôi, cười khẽ liếc tôi một cái. Sao chứ? Thủy tiên đói bụng? Mơ ước thịt viên nướng của tôi? Tôi nhanh chóng nuốt vào viên cuối cùng. (Tác giả Phi: chỉ biết ăn thôi! )

“Yuki, Mai, chúng ta chuồn thôi, nơi này toàn là người, có gì hay đâu.” Lấy ra khăn giấy xoa xoa miệng.

“Đúng vậy, Kimiko đi dạo nhiều câu lạc bộ như vậy rồi, cậu có thích ý cái nào không?” Mai, đừng dùng từ ‘thích ý’ để hình dung chuyện này, được không vậy.

“Cậu ta chỉ biết buôn chuyện thôi, đâu có động não gì.” nữ độc miệng!

“Kỳ thực, tớ…”

“Nakamura Kimiko!” Một tiếng gào giống hệt sấm sét nổ tung đám người, đập thẳng vào tôi. “Là em! Em tới Hyoutei!” Một nữ sinh mặc trang phục kiểu cổ trang hiên ngang đẩy ra đám đông, chạy thẳng về phía tôi.

Ai? Chuyện gì thế! “Xin hỏi, chị là?” Tôi cẩn thận đánh giá cậu ta.

“Chị là học sinh năm thứ hai, Suzuki Kikuri, phó đội trưởng câu lạc bộ kiếm đạo nữ. Rốt cục đã tìm được em!”

“Hả?” Yuki và Mai nghi hoặc, tôi nhún nhún vai nhìn họ, tôi cũng không hiểu ra sao.

“Đội trưởng! Đội trưởng! Ở chỗ này, em tìm được rồi!” senpai vừa kêu to vừa vẫy vẫy tay phía đằng xa.

Nam sinh xung quanh đều đứng lại, ánh mắt đều đổ dồn về phía vị đội trưởng kia. Là mỹ nhân! Phảng phất như mây vờn bên trăng, chuyển động tựa tuyết phiêu lãng trong gió. Mái tóc màu bạc mềm mại, dưới lông mi dài đậm là một đôi mắt xinh đẹp cũng mang màu bạc.

“Nakamura Kimiko?” giọng nói êm ái như nước suối vang lên.

“Vâng, là em.” Tôi thu hồi ánh mắt ngốc lăng.

“Xin chào, chị là đội trưởng câu lạc bộ kiếm đạo nữ, học sinh năm thứ ba, Ohtori Zaki.” Không hàn băng giống Yuki, chị ấy lạnh lùng kiểu buổi sớm đông.

“Tiền bối, xin chào.” Lễ phép ân cần thăm hỏi đại mỹ nữ.

“Trong trận đấu kiếm đạo đẳng cấp năm ngoái, chị và Suzuki có nhìn thấy em, em đã cho bọn chị ấn tượng rất sâu sắc. Sau khi trận đấu chấm dứt vốn muốn trao đổi với em một chút, nhưng lại lỡ mất. Hôm nay ở đây gặp được em đúng là ngoài dự đoán, xin hỏi em định gia nhập câu lạc bộ gì?” Chị ấy lẳng lặng nhìn tôi.

“A? Còn chưa quyết định.” Tôi vuốt đầu, thành thật trả lời.

“Vậy xin hãy gia nhập câu lạc bộ kiếm đạo bọn chị đi, cùng nhau tiến giải cả nước!” Thật có khí thế, chị Ohtori.

“Vâng.” Giống như bị thôi miên vậy, tôi bất giác đáp ứng mỹ nữ.

“Thật tốt quá! Vậy là câu lạc bộ chúng ta đã có thành viên mới cường lực rồi!” Suzuki-senpai cười vỗ mạnh vai tôi, chân tôi lập tức mềm đi. Làm ơn đi senpai, em không làm bằng thép đâu, vỗ nhẹ nhẹ thôi.

“Thật là, con gái thì nên lựa chọn các câu lạc bộ như cắm hoa, nấu nướng, chứ ai lại cầm kiếm trúc rồi tự nói đó là kiếm đạo, chỉ mới có tư thái cơ bản đã muốn mơ mộng tiến giải cả nước, cười chết người.” giọng nam bén nhọn trào phúng vang lên.

“Hừ! Manzo Hasuke, cậu đừng khinh người quá đáng!” Suzuki Kikuri lao ra, căm giận trừng lại.

“Kikuri, không cần phải so đo với cậu ta.” Ohtori Zaki nhẹ giọng mệnh lệnh nói.

“Ohtori Zaki, làm bạn gái của tôi đi, để tôi mang cậu tiến giải cả nước, thế nào?” Ngả ngớn nói xong liền ý đồ ôm lấy Ohtori-senpai.

“Cậu làm cái gì vậy!” tay của Manzo bị hung hăng bắt lấy, là Ohtori Choutarou! “Chị, chị không sao chứ?!”

Chị? Chị Ohtori cùng Ohtori Choutarou là chị em sao. Đống nữ sinh đang vây quanh quán hàng câu lạc bộ Tennis nam cũng dừng ồn ào náo động, ánh mắt của mọi người tập trung về phía chúng tôi.

“Hừ! Câu lạc bộ kiếm đạo nữ các cậu sớm hay muộn cũng sẽ giải tán thôi, các cô bé xinh đẹp sớm về nhà lập gia đình đi!” Cái tên con trai thô lỗ kia khinh thường nói.

“Ừm, là Manzo Bakake-senpai sao?” (Toji: baka tức là ‘ngốc’, bản convert toàn tiếng trung nên ta đành phải tự chế, thông cảm nhé ^^~)

“Cái gì!” đầu heo kia phẫn nộ quay đầu, hung ác nhìn phía phát ra tiếng ―― tôi.

Cười dịu dàng, cười dịu dàng.”Bakake-senpai, xin hỏi là cậu phải không?”

“Là Hasuke! Tên ngu ngốc này! Tôi là đội trưởng câu lạc bộ kiếm đạo nam, Manzo Hasuke!” Nắm chặt nắm tay, giận dữ sao, aiz, người trẻ tuổi sao lại chỉ có chút đảm lượng như thế chứ.

“Vâng, vâng. Hasuke-senpai, mời anh nhận lời khiêu chiến của tôi!” Thu lại khuôn mặt tươi cười, lạnh lùng nhìn anh ta.

“Ha ha ha ha, cậu? Khiêu chiến tôi? Không nghĩ tới bề ngoài cậu rất xinh đẹp, nhưng quả thật lại là tên ngu ngốc. Ha ha ha ha ha!”

“Senpai, miệng anh có mùi khó ngửi, xin hãy hô hấp nhẹ chút, kẻo môi trường sẽ bị ô nhiễm.” Tôi lạnh lùng châm chọc.

“Cậu!”

Ngẩng đầu, khiêu khích nhìn anh ta: “Chẳng lẽ senpai sợ sao? Sợ bị một nữ sinh đả đảo?”

“Chê cười, dám nói những câu không biết lượng sức như thế, vậy hãy để cho tôi tới giáo huấn cậu đi. Tôi nhận, là trận đấu cho nên hẳn là phải có tiền đặt cược đúng không. Cậu nói đi, chúng ta đánh cuộc gì, cược là trở thành bạn gái của tôi, được không?” Nói xong liền vươn muốn nâng cằm tôi len.

“Phách!” chưa kịp chạm tới, tôi đã dùng tay phải hất bàn tay heo ra, “Không! Cho tới bây giờ tôi cũng không có ý nghĩ nhàm chán đó, tôi cá là tôn nghiêm! Manzo Hasuke-senpai, bốn giờ chiều ngày mai, gặp ở kiếm đạo quán.” Nói xong liền xoay người, lưu lại đám đông đang ngây người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.