Tuần này phải đến Kanagawa hai lần, lần này là lần đầu tiên. Vì che lấp
khuôn mặt của mình, tôi đội mũ xanh nhạt lên đầu, mặc một cái khăn lụa
vàng nhạt, mặc một bộ váy áo màu trắng, đi vào sân vận động Ngàn Viên.
“Bạn ơi, xin hỏi sân đấu Rikkaidai đi như thế nào?” Tôi gọi lại một nam sinh mặc trang phục trường Rikkaidai.
Người nọ vừa quay đầu lại, thì ra là Kirihara Ayaka. “Cậu cũng là đến xem
trận đấu?” Cậu ta hơi mất tự nhiên đút tay vào túi quần, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
“Vâng, xin hỏi đi như thế nào?”
“Đi thẳng, quẹo trái.”
“Cám ơn.”
Vừa đi xa, Kirihara hèn mọn nói: “Hừ! Lại là một nữ sinh háo sắc, trang
điểm thành như vậy là ý đồ được đội trưởng chú ý đây mà, cho cậu ta ăn
khổ đi!”
Cái đồ đầu rong biển, tôi và cậu ngày thường không cừu
không oán, nhờ cậu chỉ cái đường, cậu lại chỉ cho tôi đến cửa toilet
nam. Thằng nhóc xấu xí, đợi đấy, tôi nhất định phải cáo trạng với
Yukimura, rồi tha hồ xem bộ dạng cậu ăn cú đấm vô địch của Sanada! Hùng
hổ đi trở về, quá một hồi lâu mới nhìn thấy một đám người mặc đồng phục
chính tuyển tennis màu vàng của Rikkaidai.
“Xin chào! Yukimura-kun, Sanada-kun.” Tôi vẫy vẫy tay, nhẹ nhàng đi về phía bọn họ.
“Chúc một ngày tốt lành, Nakamura.” Mỹ nhân khẽ nhấc khóe miệng, “Hôm nay trông cậu thật xinh đẹp.”
“Ý của cậu là bình thường tớ không xinh đẹp?” Giả bộ tức giận nhìn cậu ấy.
“Ha ha, miệng của Nakamura vẫn lợi hại như vậy.” Yukimura đón ánh mặt trời, mỉm cười phá lệ xán lạn.
“Nakamura, ông nội muốn tớ đưa cho cậu.” Sanada Genichirou đội mũ lưỡi trai màu đen, đi về phía tôi.
“Cám ơn!” Vươn tay tiếp nhận lấy thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi như nhận bảo bối của tôi.
“Ý? Là thanh đao à!” Một cái đầu màu đỏ vươn đến gần, “Phách“, bong bóng bên miệng nổ tung.
“Hi, xin chào. Tớ là Marui Bunta, là bạn học cùng lớp Yukimura. Rất vui được gặp cậu.”
“Xin chào, tớ là Nakamura Kimiko, học sinh năm nhất Hyoutei, rất vui được
quen biết cậu.” Hai tay đan nhau sau lưng, cười tủm tỉm nhìn Heo Nhỏ
trong truyền thuyết, thật đáng yêu.
“A! Cậu chính là cô gái kỳ lạ mà Renji nói!” Chỉ vào tôi, Marui kinh ngạc kêu to.
“Hả?” Tôi không hiểu, chớp chớp mắt, nhìn về phía Yukimura, mỹ nhân giơ tay tỏ vẻ cậu cũng không rõ ràng.
“Kuwahara! Mau đến xem, là cô gái kỳ lạ!” Heo Nhỏ hưng phấn vẫy tay với cậu bạn
hợp tác đang làm nóng thân bên trong sân. làm ơn, tôi đâu phải là khỉ
trong vườn bách thú!
“Tiểu thư Nakamura, xin chào. Tớ là học sinh năm thứ nhất của Rikkaidai, Yagyu Hiroshi.” Một cái lễ thân sĩ tiêu
chuẩn, Yagyu hơi cúi người trước mặt tôi.
“Xin chào, rất vui được quen biết cậu.” Tôi lấy một tay cầm góc váy, cũng đáp lại bằng một cái lễ thục nữ.
“Niou, đừng bắt nạt Nakamura.” Mỹ nhân khẽ lắc đầu.
“A? Niou?” Tôi trừng lớn hai mắt, phía trước phía sau, tỉ mỉ nhìn cậu ta
một vòng. “Yukimura, cậu làm sao mà biết cậu ấy không phải là
Yagyu-kun?”
“Ha ha, bím tóc của cậu ấy lộ ra.” Mỹ nhân không hổ là trụ cột của Rikkaidai, hoả nhãn kim tinh đấy.
“Cô gái kỳ lạ, xin chào. Tớ là bạn hợp tác thân ái của Yagyu, Niou
Masaharu, rất vui được quen biết cậu.” Kẻ Lừa Gạt bỏ tóc giả ra, lấy mắt kính ra, tà cười nói.
“Niou, cậu lại đang làm thanh danh tớ bại
hoại rồi.” Yagyu bản chính xuất hiện, “Cậu ta thất lễ, tớ xin lỗi cậu,
rất xin lỗi. Tớ mới là Yagyu Hiroshi thật.” Nói xong còn xoay người cúi
người trước mặt tôi.
“Không có gì, đó đâu phải là lỗi của cậu.” Đây mới là thân sĩ chân chính.
“Nakamura, cậu thật sự là đệ tử thứ sáu của lão nhân Sanada sao?” Marui đáng yêu, tò mò hỏi tôi.
“Ừ, đúng thế.”
“Đúng là không thể tin nổi, lão nhân Sanada so với Genichirou còn khủng bố
hơn nhiều, sao lại nhận một cô gái nhu nhược như vậy làm đệ tử thứ sáu
chứ.” Heo Nhỏ bĩu môi, đi vòng quanh tôi, “Còn nữa, sao sáng sớm Sanada
đã mang thanh đao đến cho cậu? Vũ khí đâu phải bữa sáng, làm sao có thể
tùy tiện mang đi ra chứ.”
Nhìn đám người xung quanh cũng tò mò,
tôi giải thích: “Ngày hôm qua, lúc đến tràng đạo, tớ đưa thanh kiếm
Senbonzakura Kageyoshi cho sư phụ, nhờ thầy ấy giúp tớ khắc chữ lên đao, không nghĩ tới hôm nay đã xong. Sanada-kun cũng là thuận tiện giúp tơ
mang đến.”
“Thanh kiếm của cậu tên là Senbonzakura Kageyoshi?” Heo Nhỏ vươn đầu đến gần sờ sờ đao của tôi, “Tớ có thể xem không?”
“Đương nhiên có thể.” Đưa bảo bối cho cậu ấy, đội viên khác cũng vươn đầu nhìn.
“Thật đẹp, cậu xem cậu xem! Trên đao có một đóa hoa anh đào bay kìa.” quả
nhiên Marui rất hoạt bát.”Trên thân đao còn có hai chữ, là chữ hán.”
“Cậu quả nhiên là cô gái kỳ lạ, trẻ như vậy đã có được thanh đao của riêng
mình.” Heo Nhỏ có chút lưu luyến trả lại thanh kiếm Senbonzakura
Kageyoshi cho tôi. Vì không làm người ta ghé mắt, tôi lấy khăn quàng cổ
xuống, tinh tế cuốn quanh thanh đao.
“Đội trưởng!” thì ra là tiểu Rong Biển đến.
Tôi bày ra một khuôn mặt tươi cười hòa ái, chậm rãi xoay người: “Cậu bạn này, xin chào.”
“Cậu? Nữ sinh vừa rồi?” Kirihara kinh ngạc nhìn tôi.
“Đúng, thế nào, rất giật mình khi thấy tôi lại có thể tìm tới nơi này? Hm?”
Cười cực kỳ sáng lạn, cười như hoa đào Đóa Đóa nở, cười dịu dàng vô
cùng.
“Sao vậy? Hai người có hiểu lầm gì sao?” Yukimura nhìn ra
tôi quỷ dị, bước lên ngắt lời, “Nakamura, đây là đàn em lớp dưới trung
học cơ sở của tớ, học sinh năm thứ ba bộ trung học cơ sở Rikkaidai,
Kirihara Ayaka.”
“A ~ là Kirihara-kouhai sao.” Tôi híp mắt, mang
theo đao tới gần cậu ta “Không lẽ khả năng xác định phương hướng của cậu có vấn đề à, có cần chị dạy cho cậu không?” Thật muốn chém cậu ta.
“Kirihara, rốt cuộc thì em đã làm cái gì!” Sanada Genichirou hiểu được động tác
này của tôi là nguy hiểm, lập tức liền tức giận đẩy cậu ta sang một bên. Kirihara nơm nớp lo sợ giải thích, sắc mặt Hoàng Đế càng ngày càng khó
coi. Mau, mau đánh cậu ta! Tôi tà ác nghĩ.
“Nakamura, tôi thay
mặt Kirihara xin lỗi cậu, xin hãy tha lỗi cho cậu ta.” Sanada trịnh
trọng cúi đầu trước mặt tôi, “Kirihara Ayaka! Còn thất thần làm gì!”
“Rất xin lỗi, Nakamura-senpai. Vừa rồi em không nên chọc ghẹo chị, thứ lỗi
cho em.” Kirihara lập tức cho tôi một cái cúi người chín mươi độ, ủ rũ
giống như rong biển trên cạn vậy.
“Quên đi, chị rất đại lượng,
lần này không so đo với cậu. Nhưng, cậu em lớp dưới à, chị tốt bụng nhắc nhở cậu một câu. Đối đãi nữ sinh phải dịu dàng một chút, bằng không cẩn thận về sau phải độc thân cả đời đấy.” Rất cao điệu tiếp nhận lời xin
lỗi.
Tiểu Rong Biển thoáng ngẩng đầu, thừa dịp Sanada không chú ý liền trừng tôi một cái. A, được đấy, cậu vẫn chưa phục? Bằng mặt không
bằng lòng sao.
“Yukimura Seiichi, cậu còn ở đây làm cái gì!” Một
tiếng hét vang lên, một nam sinh mắt tam giác đi tới, chỉ vào mỹ nhân
mắng to, “Đừng tưởng rằng có chút thực lực, lại nhận được nữ sinh hoan
nghênh là có thể ở đây tự cao tự đại, còn không mau đi làm nóng thân!”
“Sao anh dám nói chuyện với đội trưởng như thế!” Tiểu Rong Biển tức giận nhảy lên, có vẻ như định xông lên.
“Kirihara.” Giọng nói dịu dàng ngầm có uy nghiêm kinh người. “Rất xin lỗi đội
trưởng, tôi sẽ đi ngay.” Yukimura không để ý tới mắt tam giác khiêu
khích, nhàn nhạt trả lời.
“Hừ! Đội trưởng? Cậu ta chỉ có thể xưng vương xưng bá ở bộ trung học cơ sở thôi, đến bộ trung học phổ thông, có thể lên sân khấu hay không thì còn phải hỏi tôi!”
“Anh!” Kirihara bắt đầu nổi giận.
“Sanada, đừng để Ayaka nháo len.” Mỹ nhân làm như không nghe thấy sự trào phúng bén nhọn kia.
“Đừng có tỏ ra uy phong!” Mắt tam giác rõ ràng là muốn ở trước mắt bao người
làm mặt nữ thần quét rác, “Hừ, lại ở đây lừa nữ sinh sao.” Nói xong,
khinh miệt liếc tôi một cái.
“Vạn giải! Senbonzakura Kageyoshi!”
Một tiếng gầm lên, cấp tốc rút đao, huy cánh tay một cái, lưu lại một
đạo ánh sáng màu bạc. Khăn quàng cổ vàng nhạt chậm rãi rơi xống mặt đất, đem ngón trỏ cùng ngón cái tay trái đặt lên miệng vỏ đao, nhẹ nhàng tra lưỡi dao vào vỏ.
“Hừ, cố làm ra vẻ cao siêu.” Mắt tam giác sửng sốt sau một lúc lâu, khẽ cười một tiếng.
Chau chau mày, ý bảo anh ta quay đầu. Cây sào trúc dùng để chống bảng thông
tin phía sau anh ta bỗng bị tách ra làm đôi, hình ảnh giống như tua chậm lại vậy, chậm rãi rơi xuống, chỉ lưu lại cái bảng thông tin bị lệch.
Thế giới đột ngột an tĩnh lại, nhìn tam giác nghẹn họng nhìn trân trối, tôi khinh miệt nói: “Cẩn thận nước miếng chảy ra đấy, đừng đứng ở đây làm
Rikkaidai mất mặt! Ác ngôn ác ngữ chỉ biểu hiện ra lòng của anh yếu ớt
đến mức nào mà thôi, cường giả chân chính là không cần thiết làm thấp
người khác để biểu hiện cái mạnh của mình.” Nói xong, tràn ngập kính ý
nhìn thiếu niên vẻ ngoài nhu nhược mà lại kiên cường.
“Huống hồ,
anh ở trước mặt bổn cô nương vũ nhục bạn bè tôi như vậy, là muốn chết
sao?!” Một tay cầm thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi, ngẩng cao cằm, khí thế bức người đứng ở trước mặt anh ta, phóng ra toàn bộ sát khí, trợn
mắt nhìn anh ta.
Lại không biết lúc này, người thiếu niên xinh đẹp ấy đang yên lặng thở dài dưới đáy lòng: chỉ là… bạn bè sao?