Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 34: Nắm tay nhau X Đánh con chuột



Thở phì phì trừng mắt mấy nhân viên công tác bước đến cởi dây an toàn, oán niệm tận trời. Thổ lộ của tôi, thổ lộ của tôi, mấy người bồi thường thổ lộ của tôi đi! Đảo mắt, nhìn thấy Tezuka đã đeo kính mắt đang yên lặng nhìn tôi. Lập tức xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu làm đà điểu. Mất mặt chết người, kêu thảm thiết tê tâm liệt phế còn chưa nói, chỉ chuyện hai giày bay vút kia thôi cũng đã khiến hình tượng thục nữ của bổn cô nương hoàn toàn đảo điên.

(Tác giả Phi: điểm ấy thì không cần quá thương tâm, đã sớm đảo điên rồi.)

Khẽ vung vẩy hai chân trần, tóc quăn mềm mại chà xát bên cổ, tâm tình cực kỳ ác liệt.

“Chúng tôi đã cho người đi tìm giày của bạn, hai người ở đây chờ là được.” Nhân viên điều khiển máy móc lễ phép nói.

“Cám ơn.” Tezuka đi xuống, đứng ở trước mặt tôi.

“Tezuka, có thể phiền toái cậu cõng tớ một chút không.” Nhìn ghế đá cách xa mười thước, xấu hổ nhìn cậu ấy, nhỏ giọng mở miệng.

“Không thể.” A? Băng sơn cự tuyệt? Đồng thời cũng từ chối tâm ý của tôi sao? Xong rồi, bị chán ghét. hai vai tôi sụp xuống, tâm lập tức lạnh lẽo.

Đột nhiên, thân thể bị nhấc ngang lên, sau đó vào một cái ôm ấm áp. Kinh ngạc ngẩng đầu, Tezuka dịu dàng nhìn tôi. Cảm giác được cánh tay trái mạnh mẽ của cậu ấy dán lên lưng tôi, thân thể ấm áp làm cho người ta thấy sự an toàn nói không nên lời. Cánh tay phải cậu ấy bế hai đầu gối tôi lên, tinh tế giúp tôi vén gọn góc váy xuống, cậu thật sự rất cẩn thận chu đáo, Tezuka.

“Hôm nay cậu mặc váy của trường, không thích hợp cõng.” Tezuka nhẹ nhàng mà giải thích.

“Ừ.” Trong lòng lại dấy lên hi vọng lần nữa.

Chậm rãi đặt tôi xuống ghế đá, cậu ấy lẳng lặng ngồi bên cạnh. Tôi cúi đầu, tay phải khẩn trương cuốn cuốn tóc. Làm sao bây giờ, rốt cuộc cậu ấy có hiểu không? Có phải là cậu ấy sợ tôi không chịu đựng nổi sự từ chối của cậu ấy, cho nên mới làm bộ như không rõ? Tay trái bản năng nắm chặt vạt váy. Có nên lặp lại lần nữa không?

“Nakamura.” Tezuka dịu dàng mở miệng, ánh mắt ấm áp.

“Ừ?” Hơi nhíu đôi mi thanh tú, bất an nhìn cậu ấy.

“Chúng ta làm người yêu nhé.”

Tôi ngơ ngác tại chỗ, trong mắt chỉ có đôi môi khẽ nhúc nhích của cậu ấy, sau một lúc lâu mới hô hấp, giương mắt nhìn thẳng cậu ấy, không thể tin nổi khẽ mở to miệng.

” Chúng ta làm người yêu nhé, Nakamura.” Tezuka thẳng tắp nhìn tôi, cực kỳ nghiêm cẩn.

“Được.” một chữ vô cùng đơn giản, bao hàm hạnh phúc vô tận. Lại cúi đầu, khuôn mặt tươi cười càng ngày càng lớn, nới ra góc váy, vui vẻ vẫy vẫy hai chân. Là thật, là thật.

“Bạn ơi, đã tìm được giày bạn rồi.”

“Cám ơn.” Tezuka giúp tôi cầm lấy giày da. Lúc này tôi còn đang đắm chìm trong sự mừng như điên, cứ lắc lắc đầu, hoàn toàn không nhận ra gì nữa.

Thẳng đến khi tôi nhìn thấy Tezuka nửa quỳ ở trước mặt tôi, một tay nhẹ nhàng cầm lấy mắt cá chân tôi, một tay cầm giày, tư thế duyên dáng như vậy, hành động tri kỷ như vậy. Tôi lại ngây người một lần nữa: “Tezuka…” Cậu đúng là hoàng tử của tớ mà.

Nghĩ nghĩ đột nhiên nghĩ đến một cái điểm mấu chốt: may mà chân tôi không thối.

(Tác giả Phi: cái đồ giết phong cảnh -_-)

Chậm rãi đứng lên, nhảy lò cò, hai tay chắp sau người cầm túi sách, giương tay lên, nhấn mạnh từng tiếng cực kỳ nghiêm cẩn nói: “Tezuka, tớ thích cậu!”

“Ừ.” trong mắt Tezuka tràn đầy nhu tình, khóe miệng khẽ kéo ra một độ cong say lòng người, “Tớ cũng thích cậu.”

Hãy để cho tôi chết ngay bây giờ đi! Vui vẻ đứng tại chỗ quay mấy vòng, kế hoạch tan băng thành công!

“Còn muốn chơi gì không?” Băng sơn điện hạ săn sóc hỏi tôi.

“Muốn chơi toàn bộ!” Tôi loan mắt, vui vẻ nói.

“Ừ, cùng đi đi.”

Xếp hàng thật dài, thật vất vả mới lên tàu siêu tốc. Hưng phấn cử động, lần này nhất định phải chinh phục trò này.

“Đừng sợ.” Song song ngồi bên cạnh, Tezuka hơi ngả về phía tôi, tản ra cảm giác an toàn nồng đậm.

Lúc đến chỗ ngoặt đột ngột thứ ba của tàu siêu tốc, tôi vẫn không thể áp chế bắt đầu kêu to. Kích thích khi tàu lao thẳng xuống, gió gào thét mà qua, bên tai toát lên tiếng thét chói tai của những người chơi xung quanh. Đột nhiên, một bàn tay ấm áp ôm lấy tay phải run run của tôi, trái tim khẽ tê dại, cảm giác như có tĩnh điện. Hơi nghiêng mặt, nhìn thấy ánh áng chớp động trong mắt Tezuka làm người ta thư thái yên tâm, không khỏi ngừng quát to, mỉm cười với cậu ấy. Kỳ thực, ý vừa rồi của cậu là “Có tớ ở đây, đừng sợ” đúng không. Ưm~, một chút tôi cũng không sợ hãi, rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc.

Đi xuống tàu siêu tốc, hai người vẫn giữ tư thế vừa rồi, hai tay nắm nhau, yên lặng đi. Không nhìn ánh mắt bất chợt từ bốn phía, khu vui chơi to như vậy phảng phất như chỉ còn lại tôi và cậu ấy, chỉ còn lại hai trái tim ngây ngô.

Đi vào khu trò chơi náo nhiệt, lôi kéo Tezuka đi qua các quán hàng.

“Tezuka-kun, chúng ta chơi trò đánh con chuột đi.” Quơ quơ hai tay chúng tôi đang nắm nhau, chờ mong nhìn cậu ấy.

“Được.” trong mắt cậu ấy hiện rõ sự mềm mại như nước ấm áp của băng sơn hòa tan.

Tôi giơ chày gỗ nhỏ nhìn chằm chằm một đống hố nhỏ tròn, xuất hiện. Một cái đánh xinh đẹp, con chuột còn chưa kịp nhô ra hết đã bị đánh trở về. Cú đánh tiếp theo là Tezuka, chỉ thấy cậu ấy bình tĩnh quan sát, quyết đoán ra tay, một con chuột liền rụt đi vào.

“A ya, a ya, đánh con chuột.” Tôi vừa chơi vừa vui vẻ ngâm nga, “Đánh xuống một con chuột mặt cười!” Oành, một cái đánh cực mạnh.

Tezuka nghiền ngẫm nhìn tôi, đang lúc tôi cho rằng cậu ấy muốn lỡ mất, thì cậu ấy đánh một kích, con chuột nhỏ bị rụt vào trong hố. “Hoàn mỹ, hoàn mỹ, Tezuka, đánh một chuột đầu trứng gà.”

Tôi giật giật chân, khí thế như gió thu cuốn hết lá vàng, đánh thẳng xuống: “Soái khí, soái khí, Nakamura à, đánh rớt một con chuột dán băng dính.”

Tezuka khẽ cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, như nhận mệnh đả đảo thêm một con chuột. “A ya ya, a ya ya, đánh con chuột, cuối cùng đánh chết con chuột đeo mắt kính.”

Cách đó không xa, bốn người sợ hãi rụt rè, cẩn thận trốn nghe thấy Nakamura khoan khoái ngâm nga, rét lạnh run lên mấy cái. “Mấy năm tới, khả năng bởi vì việc này bị Tezuka ghi hận là 94%, bởi vậy khả năng bị phạt chạy gấp bội là 87% .” Số Liệu Cuồng đẩy kính mắt vừa tuột xuống, chán nản báo ra một loạt số.

Hai tay chúng tôi nắm nhau, đi trên đường về nhà, trời chiều chiếu xuống, ánh sáng màu đỏ hồng bắn ra bốn phía. “Nè, Tezuka.” Tôi chậm rãi ngẩng đầu.

“Ừ?” Tezuka lẳng lặng nhìn tôi.

“Tớ có thể gọi cậu là Kunimitsu không?” Chờ mong nhìn cậu ấy.

“Đương nhiên có thể, Kimiko.” một tiếng nhẹ gọi ấy, khiến toàn thân tôi mềm yếu, trái tim ngượng ngùng hóa thành nước.

“Đúng rồi, hôm nay lúc ở chỗ ngoặt trên tàu siêu tốc…” Tôi than thở

“Ừ?” Tezuka dừng chân lại.

“Ở chỗ ngoặt, nhìn thấy hành động rất dọa người của tớ như vậy, Kunimitsu có thầm cười trộm hay không?” Cố lấy dũng khí, đỏ mặt hỏi.

“Không có.” biểu cảm rất nghiêm túc.

“Thật sự?” Híp mắt, từng bước một tới gần.

“Thật sự.” Trong ánh mắt lại lộ ra một sơ hở.

“Thật sự không có?” Từng bước ép sát.

Trầm mặc một lúc lâu, Tezuka rốt cục không kiên trì được, lộ ra một cái mỉm cười như mưa thuận gió hoà.

“A! Quả nhiên cậu có cười trộm!” Gãi đầu, dậm chân một cái tại chỗ.

Nhìn tay mình, cảm thụ được độ ấm của cậu ấy lưu lại. Hôm nay đạt tới mục đích rồi, nhưng không hiểu sao cảm thấy là lạ, cứ cảm thấy tình hình hơi khác với kế hoạch tan băng. Chẳng lẽ? Là kế hoạch gián điệp! Tôi bừng tỉnh đại ngộ trợn to hai mắt. Mặc kệ thế nào, hiện tại Tezuka là bạn trai của tôi rồi, nghĩ đến đây, không khỏi vui vẻ nắm chặt hai tay.

“Con đã trở về!” Mở cửa nhà ra, cao giọng thét lên.

“Kimiko-chan đấy à, vừa rồi hình như mẹ nhìn thấy bên kia tường có một nam sinh, là cậu ấy đưa con trở về sao?” Bà Nakamura Chie dán ở cửa sổ phía trước, hưng phấn nhìn quanh.

“Vâng!” Nhẹ nhàng trả lời.

“Chẳng lẽ là bạn trai Kimiko-chan?” Mẹ chớp mắt to, giọng điệu đã hơi run rẩy.

“Vâng! Bạn trai!” Xoay người chạy lên tầng.

Trong phòng khách, hai tay bố Nakamura bắt đầu kịch liệt lay động, “Xoẹt”, báo chí bị xé ra làm đôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.