Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 4: Khúc nhạc dạo chuẩn bị trước lúc chiến đấu



“Con đã về rồi!” Đứng ở cửa cởi giày, cầm theo túi sách lên tầng.

“Ồh? Kuyou, hôm nay Kimiko-chan không bình thường cho lắm.” Mẹ lo lắng nhìn chị.

“Đúng vậy, trông rất nghiêm túc!”

Tôi mở cửa phòng ra, nhìn thanh kiếm trúc đầu giường: thanh kiếm Senbonzakura, tôi đã đánh bạc tôn nghiêm của tôi đấy. Không sai, tên thanh kiếm trúc của tôi là Senbonzakura, bởi vì kiếp trước siêu mê Byakuya-sama trong Bleach… Khoan khoan, về ngay chính đề! Ngày mai không thể làm Byakuya-sama mất mặt! (Tác giả Phi: cô đánh cược thì liên quan gì đến Byakuya-sama chứ! )

“Kimiko-chan, hôm nay trường học đã xảy ra chuyện gì sao?” Trên bàn cơm, mẹ vừa mang canh vị cay tôi thích lên bàn, vừa giả vờ như đang nói chuyện phiếm hỏi. Mẹ, mẹ đừng giả bộ nữa, con đã nhìn thấy ánh mắt bố và chị đang giựt giây mẹ rồi.

“Vâng, hôm nay trường học có cái senpai rất đáng ghét chọc phải con.” Vừa giúp mẹ cầm bát đũa vừa đáp.

“Cái gì? Dám bắt nạt con gái của bố sao, thằng nhóc không muốn sống chăng?” bố lập tức biến thân thành rồng lửa, chị và mẹ cũng sốt ruột nhìn tôi, vì thế tôi liền kể hết chuyện buổi chiều.

“Đúng là tên con trai thô lỗ, Kimiko-chan đừng nóng giận nữa.” Chị vỗ vỗ tôi.

“Ngày mai có muốn bố đến trường giúp con giữ thể diện không?” làm ơn… Bố, chứ đâu phải kéo bè kéo lũ đánh nhau!

“Kimiko-chan, ngày mai ngàn vạn phải cẩn thận nhé, mẹ sẽ chuẩn bị cơm hộp tình yêu kiểu chiến đấu cho con!” cơm hộp tình yêu kiểu chiến đấu là gì?

Ngày thứ hai, tôi ở trong ba ánh mắt dịu dàng mà kiên định, đón ánh bình minh xuất phát. (Tác giả Phi: đâu phải là lên chiến trường, làm cứ như là liệt sĩ ấy! )

“Kimiko!” Quay đầu thấy Mai đang chạy chậm đuổi theo tôi.

“Buổi sáng tốt lành, Mai.”

“Aiz, buổi sáng tốt lành! Cậu còn cười được sao, ngày hôm qua cậu nóng nảy đến mức nào có biết không?” Khó thấy Mai hung hãn như thế.

“Có sao?” Sờ sờ đầu.

“Đương nhiên! Cậu có biết Manzo Hasuke xếp thứ mười trong giải kiếm đạo trung học cả nước không!”

“Ồ? Không biết.” Con lợn kia cũng khá tốt đấy chứ, xếp thứ mười.

“Cậu! Cậu thật là, sao lại đi chọc cậu ta chứ.”

“Mai, cậu đừng khóc, nếu Yuki mà nhìn thấy, không đông chết tớ mới là lạ!” Luống cuống tay chân lấy khăn giấy từ trong túi sách ra, đưa cho cậu ấy.

“Đông chết cậu? Hừ, lá gan của cậu lớn như vậy, ai dám đông chết cậu chứ.” Sau lưng truyền đến tiếng trào phúng lạnh lùng, Yuki bước xuống xe hơi của nhà mình. Biết cậu quan tâm tớ, nhưng cũng đừng độc miệng như thế chứ.

“Kimiko, kia là kiếm trúc của cậu sao?” Mai kịp thời giải cứu tôi khỏi bị băng sơn đông lại.

“Ừ, đây là kiếm trúc Senbonzakura của tớ, trong balo là trang phục kiếm đạo của tớ, các cậu nhìn xem, tớ có chuẩn bị kĩ mà.” Lấy lòng nhìn các cậu ấy.

“Senbonzakura? Đúng là một cái tên hoa lệ đấy, ne ~Kabaji?”

“Wushi”

Rõ thật là, hôm nay tôi may mắn thật đấy, sáng sớm đã đụng phải chủ tớ Nữ Vương rồi. Điều chỉnh tốt biểu cảm của gương mặt, quay đầu lễ phép chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành, Atobe-san.”

“N ~ buổi sáng tốt lành, Nakamura Kimiko lỗ mãng, chiều nay cố gắng bảo vệ tôn nghiêm của chính mình đi, ne ~ Kabaji.” Atobe tao nhã đi qua tôi.

“Wushi” làm gì mà mỗi câu đều phải nhắc đến Kabaji vậy!

Vừa vào trường học, tôi liền đột nhiên phát hiện mình đã trở thành trung tâm chú ý của mọi người. Lúc tan học, cô giáo trưởng ban Ishikawa còn trịnh trọng gọi tôi ra phòng học: “Cố lên đi, Nakamura-san!” thì ra các giáo viên cũng biết.

Lúc đi qua hành lang, một vài nam sinh còn huýt sáo với tôi, thậm chí còn có ba nữ sinh chạy tới nắm lấy tay tôi nói: “Nakamura-san, xin hãy nỗ lực!”

Thật vất vả đến giữa trưa, vội vàng lôi kéo Mai và Yuki, ôm cơm hộp chạy ra dưới cây đa đằng sau tòa nhà dạy học.

“Haiz! Làm tiêu điểm của sự chú ý thật đúng là không dễ chịu, hiện tại tớ mới thấy bội phục Atobe-san và Oshitari-san.” Đặt mông ngồi xuống, ngẩng đầu bất đắc dĩ thở dài, “Đúng rồi, tớ còn chưa xem cơm hộp tình yêu kiểu chiến đấu mẹ chuẩn bị như thế nào!”

“Cơm hộp tình yêu kiểu chiến đấu?” Hai cậu ấy cũng hiếu kỳ nghiêng người tới nhìn.

Mở ra cơm hộp, tôi hết chỗ nói rồi. Trừ bỏ đồ ăn thông thường ra, còn có hai cái trứng luộc xếp hình trái tim nằm chính giữa hộp cơm, vài miếng sushi làm hình cá kiếm rất xinh đẹp cùng sushi hình cá ngừ cali chỉnh tề đặt cạnh nhau. Thì ra đây chính là cơm hộp kiểu tình yêu & chiến đấu, mẹ không hổ là tác giả, trí tưởng tượng và thẩm mỹ thật thích hợp.

“Bác gái thật dụng tâm, cá kiếm chính là loài cá luôn chiến đấu đấy.” “Cá ngừ cali cũng là một loài động vật lợi hại.”

Buổi trưa tốt đẹp trôi qua bằng việc thảo luận cơm hộp tình yêu kiểu chiến đấu, ánh mặt trời xuyên qua lá cây có vẻ dịu dàng lên rất nhiều.

“Ohtori-senpai, xin hỏi em có thể mượn phòng thay quần áo của các chị không?” Lễ phép chào hỏi.

“Đương nhiên có thể, không nên lơi lỏng, Manzo Hasuke là người rất có thực lực.” Ohtori Zaki nghiêm túc dặn dò.

Thay vào bộ trang phục kiếm đạo màu đen, buộc chặt đai lưng, lấy ra một cái dây buộc tóc màu đen để buộc lại mái tóc quăn dài, mặc đồ bảo vệ vào, cầm thanh kiếm Senbonzakura lên, hít sâu một hơi: “Lên!”

Đi qua sân trường, chạy chậm vào kiếm đạo quán. Hả? Hôm nay kiếm đạo quán sao lại thành hồ bơi mùa hè vậy, nhìn vào thấy toàn là người, khiến tôi không khỏi nhớ tới cảnh tượng Anh Mộc khiêu chiến tinh tinh trong Quán Cao. Nhưng mà, tôi và anh mộc khi đó có một điểm khác nhau, thì phải là ―― thực lực! Trong lòng trào ra cảm giác không phải là khẩn trương mà là khát vọng thắng lợi, đúng vậy! Là cảm giác khát vọng, rất hưng phấn! Manzo Bakake cậu ngàn vạn đừng khiến tôi thất vọng đấy. (Tojikachan: đoạn chữ nghiêng kia ta không hiểu là nữ chủ muốn nói tới ai, nên giữ nguyên đoạn, nàng nào biết thì comment với nhé, cám ơn ^^~)

“Đó là Kimiko sao? So với mọi khi, cậu ấy giờ rất khác hẳn.” Hirai Mai nhìn Kimiko đang ngồi quỳ giữa sàn đấu.

“Ừ!” Matsumoto Yuki cảm giác được lúc này toàn thân Nakamura tỏa ra sát khí.

“Đúng là ánh mắt không tệ, hm? Kabaji.”

“Wushi ”

“Xem ra con mèo nhỏ sắp vươn móng vuốt.” Dựa vào tường, Oshitari cười nói.

“A? Cô nữ sinh kia đến thật à, vóc người chỉ có khoảng 160, làm sao có thể đánh thắng đội trưởng câu lạc bộ kiếm đạo cao 185 chứ.” Mukahi Gakuto hiển nhiên là bị hợp tác kéo đến góp vui.

“Đến rồi! Trụ cột của câu lạc bộ kiếm đạo – Manzo!”

Đánh bạc! Tôn nghiêm của Kimiko

“Hiện tại cậu buông tha vẫn còn kịp đấy ~ tiểu mỹ nhân.” Bakake không đứng đắn trêu đùa.

Tôi đứng dậy, khinh miệt nhìn cậu ta: “Anh là tên ngốc sao? Lại nói câu đó?”

“Cậu! Hừ, hôm nay tôi sẽ cho cậu nếm thử sự lợi hại của tôi!” Manzo nắm chặt kiếm trúc, hai mắt phun lửa. Quả nhiên là tên ngốc, mới thế đã bị chọc giận rồi, kiếm đạo đâu phải là loại hình vận động cần nóng nảy chứ.

“Bây giờ, bắt đầu trận đấu đơn giữa Manzo Hasuke và Nakamura Kimiko, thời gian trận đấu là 5 phút, luật là bên lấy được hai điểm sẽ thắng. Nếu như sau 5 phút mà vẫn khó phân thắng bại, thì tiếp tục tiến hành 5 phút nữa.” Tuyên bố quy tắc trận đấu.

“Một điểm? Cái gì là một điểm vậy.” Mai tò mò hỏi.

“Trong trận đấu kiếm đạo, tuyển thủ sử dụng các loại chiến thuật để lấy điểm, nhằm vào quần áo, yết hầu, tay, hai chân, ngực hoặc bụng v.v… trên người đối phương, mỗi một lần đánh trúng được gọi là một điểm.” Suzuki Kikuri giải thích.

Đội mũ bảo vệ, “Hai bên hành lễ!” Cung kính khom người, hai tay nắm thanh kiếm Senbonzakura, chân trước sau chân tách ra, thẳng người lên “Bắt đầu!”

Mũi kiếm chĩa về phía trước, nhìn chằm chằm mọi cử động của đối phương, bàn chân cũng cử động theo, lòng như biển lớn yên tĩnh ban đêm, bình thản mà ẩn chứa khí thế vô tận. Tuy rằng tôi là hậu bối không có tiếng tăm gì, nhưng tôi cũng sẽ không dễ dàng ra tay trước, vội vàng kích động là tối kỵ của kiếm đạo.

Xem xét kiếm khí của đối phương, đây chính là sự so đấu giữa tâm và tâm. Nửa phút đi qua, hô hấp của đối thủ bắt đầu có một chút hỗn loạn, kiếm mũi của anh ta lệch khỏi vị trí trung tâm, đây rồi, sơ hở! Senbonzakura cấp tốc vòng sang một bên, gần sát kiếm trúc của đối phương, thân thể cũng nhanh chóng phi về phía trước, gót chân nâng lên khỏi mặt đất, tsuki! “HA!”

Toàn quán lặng im, chỉ thấy kiếm trúc của Nakamura đặt ở cổ Manzo.

“Là… yết hầu!” Suzuki không thể tin nhìn người thấp bé giữa sân, trong sân, Manzo cũng ngây ngốc cả người. “Nakamura, một điểm!” Tiếng phán định của trọng tài vừa dứt, xung quanh liền vang dội tiếng vỗ tay.

Tiếp tục thu lại tư thế, vừa rồi là do Manzo quá sơ suất, hiện tại hẳn là cậu ta sẽ bắt đầu nghiêm túc lên, bắt đầu đối đãi với tôi như với một tuyển thủ kiếm đạo. Vây cơ thể mình bên trong cảm giác chân không, không để tâm đến tiếng động chung quanh, hình, ảnh, trong mắt chỉ có đối phương và kiếm của đối phương.

Quả nhiên, tư thế hiện tại của Manzo là muốn tiến công. Dùng thanh kiếm Senbonzakura đỡ một kích của đối phương, thật nặng, tay tôi có chút tê dại. Ngay sau đó lại là một kích, hơi nâng cao thanh kiếm Senbonzakura tiếp được này cú đánh từ trên cao giáng xuống này, muốn lợi dụng ưu thế là thân cao sao?

Tốc độ rất nhanh nhưng hai lần đánh đều không thành công, nhìn thế kiếm của hắn, phía dưới đã khôi phục tư thế cơ bản. Chính là lúc “Dại ra” trong nháy mắt kia, chính là lúc tinh thần và thân thể đều tạm thời buông lỏng nghỉ ngơi của trạng thái tĩnh trong nháy mắt, chính là lúc trúc kiếm của đối phương dao động trong khoảnh khắc, sơ hở! Lắc mình xẹt qua, giơ mũi kiếm lên cao, “HA!” đánh thẳng vào mặt.

“Nakamura! Một điểm!” tiếng của trọng tài hơi run lên, “Nakamura lấy hai điểm thắng trận!”

“Cú đánh thứ hai lại là công mặt! Tên kia… tên kia quá lợi hại. Đội trưởng, chúng ta kiếm được bảo vật!” Suzuki vỗ tay kêu to, trong đôi mắt màu ngân của Ohtori Zaki đầy vẻ thưởng thức.

“Thật tốt quá! Kimiko thắng! Yuki, cậu xem cậu xem, Kimiko thắng!” Bên cạnh sân, Mai hưng phấn ôm Yuki vừa kêu vừa cười.

“Tên kia!” Yuki mỉm cười.

“Không phải chứ, chỉ dùng 2 phút liền thắng, nữ sinh này thật không tầm thường mà!” Trong gian phòng, tiếng bàn tán xì xào ủng hộ không ngừng vang lên.

Buông thanh kiếm Senbonzakura xuống, cởi đồ bảo vệ ra, lắc lắc tóc dài. Theo quy củ của trận đấu chính thức, lui ra sau hai bước, cúi người xuống, đặt ngang kiếm, thu kiếm, đứng lên, đáp lễ, một loạt các hành động lưu loát sinh động như mây bay nước chảy.

Manzo còn chưa hoàn hồn khỏi trận đấu thất bại vừa rồi, vẫn đơ người trong tư thế cũ. Tôi tốt bụng, chỉ điểm một chút cho cậu ta: “Kiếm đạo là nghệ thuật tu luyện nội tâm, mà anh, ngay từ đầu đã thua.” Nói xong liền xoay người rời đi tràng đạo.

Tôi đúng là rất soái! Ha ha, nội tâm không khỏi một chút, không, là cực kỳ đắc ý một phen.

“Hm, đúng là kiếm thuật phấn khích, không uổng công bổn đại gia đến xem, ne ~ Kabaji.” “Wushi” lúc đi qua cửa, tôi nghe thấy tiếng Atobe.

Hơi nghiêng đầu về phía cậu ta, cười nhẹ một tiếng: “Cám ơn.” (Tác giả Phi: đúng là rối loạn, mặt ngoài còn làm bộ như không có việc gì. Kimiko: tôi thích như thế đấy, cô quản được sao! )

Thay quần áo xong, đẩy cửa phòng thay quần áo của câu lạc bộ kiếm đạo nữ, bỗng thấy Yuki, Mai cùng với mọi người ở câu lạc bộ kiếm đạo nữ đang đứng đó.

“Chúc mừng cậu, Kimiko! Thật lợi hại!” Mai nhào tới ôm lấy tôi.

“Làm cũng không tệ! Hồ ly.” nữ sinh hơi thấp bé nhàn nhạt mở miệng

“Yuki cái tên độc miệng này, cậu nói ai là hồ ly!”

“Cậu.” Yuki híp mắt lườm tôi.

“Thật tốt quá! Để xem câu lạc bộ kiếm đạo nam còn dám kiêu ngạo nữa không, không phải chỉ là đoàn thể xếp thứ tám cả nước thôi sao, câu lạc bộ kiếm đạo nữ chúng ta còn muốn bắt lấy quán quân cơ!” Này này, Suzuki-senpai chị đừng vỗ em, khống chế thể lực quái vật của chị cho tốt đi!

“Nakamura, thứ hai tuần sau đến câu lạc bộ đưa tin.” Người duy nhất bình thường là Ohtori Zaki-senpai, chị ấy không lúc nào là không tao nhã, đúng là thần tượng. (Tác giả Phi: thần tượng, đó là độ cao mà cô vĩnh viễn không đạt được. Á Á Á! ―― người này đã bị đá bay, địa cầu lại thêm một cái vệ tinh. )

Về nhà.

“Kimiko-chan! Thế nào?” Mẹ cầm nồi, mặc tạp dề chạy tới cửa đón tôi.

“Cái gì thế nào ạ?” Giả bộ~ing, trong lòng lại cực kỳ đắc ý.

“Đừng đùa mẹ, chiều nay khiêu chiến thế nào?” Mẹ dùng ánh mắt sáng ngời vừa chờ mong vừa khẩn trương nhìn tôi, điện áp thật cao!

“Đúng vậy, thế nào rồi Kimiko-chan!” Chị cũng chen vào, điện cao thế liền tăng gấp đôi, không, là gấp ba! Sau đầu là một luồng laser phóng tới, là bố vừa vào nhà.

“Đương nhiên là ―― thắng! Ha ha!” Thật tuyệt vời, cảm giác như đang nghiện khổng tước xòe đuôi!

“Không hổ là con gái của bố Nakamura Shunseki!” Bố dịu dàng nhu nhu tóc của tôi.

“Kimiko-chan là lợi hại nhất mà!” Đúng đúng, chị nói đúng tim em đó.

“Được! Hôm nay vì Kimiko-chan, mẹ sẽ làm một bữa tối chúc mừng thắng lợi!” Mẹ, mẹ, con rất đói, mẹ đừng làm lâu quá, một loại đồ ăn là được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.