“Hiện tại cảm thấy thế nào?” Trong phòng nghỉ, chị Kikuri cẩn thận giúp tôi gỡ băng vải xuống.
“Szzz! So vừa nãy còn đau hơn.” Tôi cắn răng thành thật đáp.
“Vừa rồi em chỉ cần bảo vệ sao cho không mất điểm là được, làm gì mà liều mạng như vậy chứ.”Chị ấy thở dài, hơi oán trách nói.
“Trong trận này, cho tới bây giờ em không hề chỉ phòng thủ mà không tiến công. Dù tay bị chặt đứt cũng được, nát cũng được, tóm lại không thể ngồi chờ chết!” Tôi phồng má, cau mày, rất nghiêm túc nói.
“Nhẹ chút! Em là người bệnh đấy, đối xử với người bệnh phải dịu dàng, dịu dàng!” Ôm đầu, trốn ra phía sau Ohtori-senpai.
“Được rồi Kikuri, cậu cũng đừng bắt nạt Nakamura.” Đội trưởng hiếm khi tươi cười quyến rũ như thế, thưởng thức thưởng thức.
“A, đội trưởng. Phần thi cá nhân buổi chiều,em chỉ có thể bỏ quyền, thật sự rất xin lỗi.” Tôi xoay người cúi 90 độ, xin lỗi, “Nếu không còn chuyện gì, em phải đến bệnh viện trước.”
“Hôm nay em làm tốt lắm, đừng xin lỗi. Nhưng vừa rồi nhân viên giải thi đấu đến báo, nói là lễ trao giải mời em nhất định phải tham dự.”Senpai cúi đầu, dịu dàng nói với tôi.
“Dạ?” Sờ sờ đầu,khó hiểu.
°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°
“Tiếp theo cử hành lễ trao giải đoàn thể kiếm đạo nữ bộ trung học phổ thông khu Kantolần thứ 24!”
Trong sân vận động nổ ra nhiều tiếng vỗ tay như sấm, theo người chủ trì tuyên bố, đứng thứ tư là trung học Kuririmu tỉnh Gunma và đứng thứ ba là trung học Rimizu tỉnh Shonan, đội trưởng hai trường lên đài lĩnh thưởng. Dựa theo chương trình, vị trí thứ ba và bốn không tiến hành trận đấu, mà là thông qua tổng số điểm đạt được từ đầu giải đến giờ, để quyết định thứ tự.
“Kế tiếp, đứng thứ hai, trung học công lập Ogasawara của tỉnh Saitama.”
“Hừ ~~~~” “Xùy ~~~~” xung quanh, nhiều tiếng không hay ồn ào vang lên, Arai Anjiri xanh mặt, cau mày, lên đài lĩnh thưởng.
“Cuối cùng, quán quân giải đấu đoàn thể kiếm đạo nữ bộ trung học phổ thông khu Kantolần thứ 24 ―― học viện tư nhân Hyoutei của Tokyo!” tiếng hô to vang vọng toàn sân vận động, trong tiếng vỗ tay động trời, trong những tiếng reo hò và tiếng ủng hộ, Ohtori Zaki nhận lấy cúp quán quân ánh vàng lấp lánh trong tay người trao giải, giơ cao lên, trên khuôn mặt xinh đẹp là nụ cười tràn đầy thắng lợi.
Nhìn mọi người chung quanh vỗ tay đến mức tay đỏ lên, tôi không khỏi thở dài, ngay cả tư cách vỗ tay cũng bị tước đoạt, người tàn tật đúng là đáng thương! Tôi đi theo đội ngũ đi lên bục lĩnh thưởng, cúi đầu, vui vẻ nhận bảng vinh danh, bảng lấp lánh ánh và ngập đầy nước mắt và mồ hôi của mọi người trong câu lạc bộ nữ kiếm.
“Kế tiếp, là tuyên bố các Tịch giỏi nhất của giải đoàn thể kiếm đạo nữ bộ trung học phổ thông khu Kanto!”
“Ngũ Tịch giỏi nhất, Shannan Aya của trung học tư nhân Rimizu tỉnh Shonan, học sinh năm thứ nhất.”
“Tứ Tịch giỏi nhất, Ichikawa Nabiki của trung học công lập Ogasawara tỉnh Saitama, học sinh năm thứ ba.
“Tam Tịch giỏi nhất, Suzuki Kikuri của học viện tư nhân Hyoutei thành phố Tokyo, học sinh năm thứ hai.”
“Nhị Tịch giỏi nhất, Ohtori Zaki của học viện tư nhân Hyoutei thành phố Tokyo, học sinh năm thứ ba.
“Nhất Tịch giỏi nhất, Nakamura Kimiko của học viện tư nhân Hyoutei thành phố Tokyo, học sinh năm thứ nhất!”
Trên sân dưới sân, tiếng vỗ tay nhiệt liệt như thủy triều từng đợt từng đợt đánh úp về phía tôi. Trên khán đài, người nhà của tôi, bạn cùng trường của tôi, bạn bè của tôi đều đứng dậy vỗ tay. Cám ơn mọi người, tôi mỉm cười, vẫy tay với bọn họ, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực.
“Mời các bạn lên bục lĩnh thưởng, mời khách quý đặc biệt trao giải: đại tông chủ đời thứ năm mươi tám của phái Tân Âm Lưu – phiên sĩ Sanada Genemon, cùng với đại tông chủ đời thứ bốn mươi của phái Thiên Tâm Lưu -phiên sĩ Tezuka Kunikazu lên bục trao giải.”
Thì ra hai ông lão này là khách quý đặc biệt đến trao giải à, ủa? Kunimitsu nhà tôi đâu?
(Tác giả Phi: nhà cậu!Nhà cậu!Cậu nghiện nói thế rồi!
Kimiko: sao bàlại hung dữ với bệnh nhân như tôi thế chứ, huhuhuhuhu, Kunimitsu, bà ấy bắt nạt tớ!
Băng sơn điện hạ: *vung vợt*
Phi: tôi bị đánh bay, ai tới viết tiếp chứ ~~~~)
Đứng ở trên bục, hai mắt sáng lên, tìm kiếm khắp nơi. A, thấy rồi! Cậu ấy đứng bên sân cách đây không xa, lẳng lặng nhìn tôi. Vui vẻ vẫy vẫy tay với cậu ấy, Kunimitsu khẽ mỉm cười với tôi, sau đó tươi cười hơi thu lại, mắt phượng lo lắng nhìn chằm chằm tay trái của tôi.
“Nakamura!” Chết, chết, tôi cuống quít xoay người. Lão nhân Sanada cầm cúp Nhất Tịch giỏi nhất giận dữ nhìn tôi, bên cạnh là Boss Tezuka cười tủm tỉm thâm ý nhìn tôi chằm chằm.
“Rất xin lỗi, thầy, vui quá nên thất thần, ha ha ha ha.” Gãi đầu, ngây ngô cười che giấu.
“Trao giải kết thúc thì đến đại sảnh chờ, bệnh viện Tokyo có chuyên gia mà Kunikazu quen biết, chúng thầy mang em đi kiểm tra.” lão nhân Sanada vẫn đau xót cho tôi, nghĩ đến đây không khỏi mỉm cười xán lạn.
“Bố, mẹ, chị, anh rể. Con lấy được quán quân!” Cười chạy về phía bọn họ, vọt vào lòng chị Kuyou, dụi dụi liên tục.
“Kimiko-chan, rất đau đúng không, huhuhuhu. Mẹ nhìn thấy con bị thương, tâm sắp nát rồi.” trong mắt to sáng ngời của mẹ già đầy nước mắt, tựa vào trong lòng bố nức nở.
“Mẹ.” Tôi ôm chặt mẹ, “Rất xin lỗi mẹ, khiến mẹ lo lắng. Tuy rằng rất tùy hứng, nhưng mà làm Nhất Tịch thì con phải làm như vậy, đây là trách nhiệm của con. Con đã đáp ứng Ohtori-senpai, phải bảo vệ chặt chẽ cho thắng lợi của Hyoutei, Nakamura Kimiko không thể thất lời.”
“Kimiko-chan, bố cảm thấy tự hào và kiêu ngạo về con, dũng cảm rảo bước tiến lên quán quân cả nước đi!” Bố nghiêm túc nhìn tôi, nắm chặt nắm tay cổ vũ tôi.
“Vâng!” Tôi kiên định gật gật đầu, “Đúng rồi, vừa rồi thầy và ông nội Tezuka nói muốn mang con đi khám bệnh ở phòng khám chuyên gia, muốn con ở đây chờ họ.”
“Vậy Kimiko-chan phải về nhà sớm một chút, chú ý an toàn nhé.” Mẹ lau khô nước mắt, dặn dò tha thiết, sau đó ngẩng đầu nóivới bố, “Anata, chúng ta cũng nên dành thời gian thăm ông thông gia và thầy Tezuka, nhờ có bọn họ, Kimiko-chan mới có thành tích hôm nay.”
“Ừ! Làm theo như lời em nói đi, trở về sắp xếp thời gian.”
Đứng ở trong đại sảnh sân vận động, ẩn ẩn nghe thấy tiếng radio giới thiệu trận chung kết đoàn thể kiếm đạo nam bên trong sân. Lấy thân phận khác nhau đối mặt với cảnh tượng giống nhau, cảm giác thật không giống nhau.
“Kimiko.” Giọng nói lành lạnh như đầm nước mà lại thâm sâu trầm duyên dáng vang lên.
“Lão nhân Sanada và ông nội của tớ còn phải lưu lại trao giải cho nam quán quân, cho nên tớ mang cậu đến bệnh viện.” Cậu ấy cúi đầu nhẹ nhàng nói, “Tay trái bị thương thế nào?” Lo lắng nhăn mày lại, trong đôi mắt tràn đầy quan tâm.
Tôi nâng tay trái lên, an ủi nói: “Hẳn là không quá to tát đâu.”
Đột nhiên một bàn tay gầy cầm chặt cổ tay trái của tôi, một giọng nói âm u lạnh lùng từ phía sau truyền đến: “Lúc đấu, cậu giả vờ đúng không! Hừ, nhưng lại thành công được mọi người đồng tình!”
Đau đớn thấu xương khiến tôi chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, toàn thân khẽ run, dưới chân mềm nhũn, ngã vào một cái ôm ấp ấm áp.
“Buông ra!” cảnh cáo lạnh như hàn băng, trong mắt Tezuka thoáng hiện sát khí.
“Kunimitsu…” Tôi hơi hơi ngẩng đầu, run run suy yếu kêu.
Hai cánh tay mạnh mẽ của Tezuka dịu dàng ôm lấy tôi, cậu ấy cúi đầu đau xót thương tiếc nhìn tôi. Sau đó ngẩng đầu, mắt phượng híp lại, đôi mắt bắn ra băng cứng khiến Arai Anjiri như bị chôn chân tại chỗ. Tản ra cảm giác áp bách mãnh liệt khiến cái rắn độc kia hơi trố mắt, Arai hoảng loạn nới ra cổ tay tôi, theo bản năng lui ra sau hai bước, hoảng loạn xoay người chạy đi.
“Chúng ta nhanh đi bệnh viện.” Tezuka khoát cánh tay gầy mạnh mẽ lên eo tôi, săn sóc dùng thân thể gánh vác phần lớn sức nặng của thân thể tôi. Tôi tựa vào ngực ấm áp của cậu ấy, cảm giác an toàn thấm vào trái tim.
Cách đó không xa, Atobe Keigo nhìn hai người thân mật dựa sát vào nhau, hai tay đút trong túi nắm chặt thành nắm đấm.