Đúng là hiền thê lương mẫu, đúng là thiên tài nấu ăn. Nhìn bóng lưng senpai nhanh nhẹn, thế dao tinh tế, tôi không khỏi cảm khái: “Nếu em là con trai, nhất định em sẽ lấy chị về nhà, đúng là rất rất rất rất giỏi!” mắt đầy sao~ing.
“Ít nói nhảm, đưa muối cho chị!” chị Kikuri giống hệt đại tỷ phòng bếp, chỉ huy đàn em là tôi.
Cẩn thận đưa cho chị ấy một lọ gì đó, chị ấy vẩy vài cái vào nồi. Sau đó cầm lấy chiếc đũa chuyên dùng thử đồ ăn, nhẹ nhàng gắp một miếng cá mực, nếm thử. Thấy chị ấy chậc chậc miệng, nhíu mày. Cầm lấy bình “Muối” kia nhìn thoáng qua, sau đó cứng ngắc kéo khóe miệng ra, trầm giọng nói với tôi: “Muối?”
“Chị muốn, muối?” trên trán senpai treo một cái ‘ngã tư đường’ lớn, lông mày nguy hiểm nhíu lại. Tôi hoảng sợ nhìn chị ấy, dán chặt mình lên tường cách xa chị ấy, cẩn thận lại gật đầu.
“Nếu chị là con trai, thì chị nhất định sẽ không cưới em!!!” chị Kikuri từng bước một chậm rãi tới gần tôi, rống như sư tử thổi vụt tóc tôi ra sau. Núi lửa bạo phát, sóng thần tàn sát bừa bãi, khủng long sống lại, trái đất hủy diệt!
“Em còn mong tưởng đạt tiêu chuẩn môn Nấu Ăn?” mặt chị ấy như ma quỷ, cơ hồ kề sát mặt tôi, khuôn mặt phóng đại phá lệ âm u. Đột nhiên chị ấy nhảy dựng ra sau, phi thẳng chiếc đũa về phía tôi. Tôi nhạy bén tránh sang phía trái, đôi đũa kia xẹt qua tóc tôi cắm phập vách tường.
“Chị nổi điên? Em đúng là cái đồ ngu ngốc! Cái tên ngu ngốc đem mì chính thành muối ăn!!” Trong phòng bếp phát ra tiếng gầm rú động trời, khiến đàn quạ đen ngày chiều kinh hoảng bay lên.
Mọi người hoàn thành luyện tập, lúc đi vào phòng khách chuẩn bị ăn cơm. Ngoài ý muốn nhìn thấy một màn trước mắt: Nakamura Kimiko ngày xưa tự cao tự đại, sát khí mười phần trên kiếm đạo tràng, giờ lại đang cúi đầu, thỉnh thoảng lén ngẩng đầu vụng trộm liếc sang bên cạnh, trông giống hệt nàng dâu nhỏ. Mà Suzuki Kikuri bên cạnh cậu ấy thì mặt không biểu cảm, khoanh tay trước ngực, ngồi ở chỗ đó. Khi bạn Kimiko phát hiện thấy mọi người vào, ánh mắt nhìn mọi người như đang nhìn thấy Jesus xuống trần.
Cứu thục! Cứu thục! Thiên sứ, một đám thiên sứ! Tôi bỗng chốc nhảy lên đang định bổ nhào về phía mọi người, nhưng lại nghe chị Kikuri thấy cúi đầu mệnh lệnh: “Ngồi xuống, hôm nay em đừng mong trốn được.” Trong lòng còn lưu lại sự sợ hãi đối với chị Kikuri sau khi biến thân, sờ sờ đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Cơm chiều tối hôm nay là từ hai bọn tớ chuẩn bị, mong mọi người chỉ giáo.” chị Kikuri đứng dậy, cúi người với mọi người, “Vậy, mời mọi người ngồi ăn.”
“Số thức ăn này đúng là Nakamura-san làm?” Mèo Lớn chớp chớp mắt, bất khả tư nghị nhìn tôi.
Tuy rằng rất muốn trêu đùa cậu ta, nhưng mà chị Kikuri còn chưa tiêu lửa, tôi chỉ có thể thành thành thật thật trả lời: “Hôm nay, chị Kikuri là người nấu ăn hết chỗ này, tớ chỉ là giúp tí thôi.” Nịnh nọt cười cười với senpai, cậu ấy hất mặt sang một bên lạnh lùng hừ một tiếng.
“Thật sự có thể ăn sao?” Kikumaru nhìn về phía Tezuka đã cầm đũa gắp, lập tức nghiêng đầu thấy cậu bạn hợp tác của mình kiên quyết lắc đầu, tỏ vẻ đã không thể tin tưởng được Tezuka nữa. Gấu Nhỏ và Inui đối mặt với đống đồ ăn dụ hoặc, nhưng vẫn bất động.
Thái độ của bọn họ đã đánh gãy một tia nhẫn nại cuối cùng của chị Kikuri, chị ấy âm u nghiêm mặt nói: “Suzuki Kikuri tôi đã năm năm liên tục lấy được 100 điểm môn Nấu Ăn, cậu nói xem có thể ăn được hay không đây? Hm?”
Kikumaru bị khí thế của chị ấy làm cho ngã ngồi xuống ghế, Oishi dưới ánh mắt uy hiếp của chị ấy, lập tức liều mạng gắp một miếng thịt cá, lại dưới ánh mắt cổ vũ của Fuji và Inui, cấp tốc nuốt vào.
“Thế nào?” Kikumaru lo lắng nhìn cậu ấy.
“Hình như có thể ăn.” Oishi lại gắp một miếng nữa, bỏ vào trong miệng tinh tế nhấm nuốt, nét mặt toả sáng, tinh thần phấn chấn nói, “Ừ, ừ, ăn ngon lắm.”
Mấy người khác mới yên tâm giơ đũa, nhấm nháp mỹ thực trước mặt. chị Kikuri mặt lạnh rốt cục bắt đầu tuyết tan, tôi thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu ăn cơm.
“Ủa? Vì sao chỉ có Nakamura-san là có cá mực muối tiêu?” Kikumaru bất mãn nhìn tôi, “Thì ra là lấy việc công làm việc tư.”
“A~, a~, đừng khách khí.” Tôi đẩy đĩa cá mực muối tiêu về phía cậu ấy, hai mắt mỉm cười, đúng là kẻ chết thay đáng yêu. Đột nhiên một đôi đũa kẹp lấy đĩa cá mực kia, đẩy mạnh về trước mặt tôi. Lén nhìn, thấy chị Kikuri âm u: “Đừng mơ tưởng tìm người hỗ trợ.” Nói xong, chị ấy nhìn mọi người, nghiêm túc nói: “Đĩa tác phẩm thất bại này, là để trừng phạt Nakamura ăn một mình. Đĩa này căn bản không phải là muối tiêu, mà là mì chính.”
Kikumaru hơi run rẩy, thu hồi móng mèo. Tôi như sắp khóc, ai oán nhìn chị Kikuri. Chị ấy lập tức nghiêng đầu, hừ lạnh một tiếng: “Dù có khóc thật thì chị cũng sẽ không thay đổi quyết định đâu, hôm nay nhiều cá mực tươi mới như vậy lại đều bị em làm hỏng, trừng phạt thế này còn nhẹ đấy.”
Tôi run run gắp một miếng cá mực, đáng thương nhìn Kunimitsu đang ngồi đối diện, trong lòng thầm nói: Kunimitsu, tớ đi đây, cậu hãy bảo trọng! Nhắm mắt, liều mạng, một ngụm nuốt xuống. Đúng là chỉ muốn nôn ra, nắm lấy một ly trà xanh nuốt xuống. Mở mắt ra, bỗng không thấy đĩa cá mực kia đâu nữa. Nhìn chung quanh, chỉ thấy Kunimitsu chậm rãi gắp một miếng cá mực, trong sự ngạc nhiên của mọi người, trong sự không đành lòng của tôi, tao nhã thong dong ăn.
“Kunimitsu…” Tôi lúng túng mở miệng, trong lòng khẽ run.
“Em thay cô ấy ăn.” Cậu ấy trấn an nhìn tôi, nhàn nhạt nói với chị Kikuri.
“Em… em…” Senpai kinh ngạc lắp bắp, sau đó bình tĩnh lại, nghiêm túc nói với Tezuka, “Kouhai, vì hạnh phúc về sau của em, chị khuyên em đừng nên dung túng em ấy.”
“Không sao cả.” Kunimitsu lại gắp thêm một miếng cá mực “Muối tiêu”, từ từ ăn.
“Cùng nhau ăn.” Tôi mỉm cười, không chút do dự gắp một miếng cá mực, bỏ vào trong miệng từ từ nhấm nuốt, vị rất ngon, thật sự rất ngon. Kunimitsu, chúng ta cùng nhau tiến lùi.
“Các em!” chị Kikuri không thể không nề hà nhìn tôi và cậu ấy, thở dài, “Thôi bỏ đi, lần này không phạt em nữa.” Chị ấy giơ một tay bưng đĩa đồ ăn khủng bố kia lên, vẻ mặt có chút mềm lòng, hâm mộ, nửa trêu đùa nói: “Nakamura à, xem ra về sau em nhất định sẽ là nhàn thê mát mẫu.”
Sắc mặt tôi ửng đỏ, ánh mắt yên lặng nhìn về phía Kunimitsu. Đôi mắt cậu ấy chứa sự yêu chiều, lẳng lặng nhìn tôi. Sau một lúc lâu, trên bàn cơm vang lên mấy tiếng ho khan mới khiến chúng tôi tỉnh lại. Thấy ánh mắt mọi người hoặc là kinh ngạc, hoặc là buồn cười, hoặc là cực kỳ hâm mộ, hoặc là ghen tị, tôi xấu hổ cúi đầu, giơ đũa ăn cơm, đồ ăn hôm nay bỗng thật thơm ngon.
Đi tắm rũ bỏ mọi mỏi mệt, mọi vất vả, tôi xõa tóc, vung vẩy hai chân, ngồi ở chỗ gấp khúc trong hành lang của chủ trạch. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, gió đêm than nhẹ, hoa xuân bay múa, dáng người thơm ngát như có như không chính là cậu. Xuyên qua thời không, hai kiếp làm người, tim đập thình thịch, nốt ruồi chu sa đỏ như máu lan tràn ở ngực ấy cũng là cậu.
Gặp gỡ bất ngờ, cậu và tớ, bốn mắt thâm tình, dừng chân nhìn nhau, tâm động lặng yên; tình yêu, cậu và tớ liếc mắt đưa tình, ấm áp thăng hoa, ảm đạm mất hồn.
Bỗng nhiên quay đầu, cậu ấy lẳng lặng đứng ở đó, dịu dàng nhìn tôi. Tình yêu, tìm kiếm và chờ đợi, hai phương đều cần sự nhẫn nại và ăn ý. Có một số người không thể nhẫn nại tìm kiếm, có một số người tìm được lại bỏ lỡ mất, mà tôi lại muốn nắm lấy thật chặt. Nhẹ nhàng vươn tay với cậu ấy, kiên định nhìn cậu ấy: hạnh phúc, tôi đã nắm lấy.
Spoi:
“Em là?” phía trước, một nam sinh cao lớn đẹp trai nhìn về phía tôi, biểu cảm kích động như trúng giải thưởng lớn.
Có lẽ là nhìn thấy người phía sau tôi, tâm tình gặp lại bạn cũ quả thật làm người ta hưng phấn. Tôi hơi hơi lắc đầu, lại lấy ra một viên kẹo, từ từ ngậm nuốt. Vừa định tránh nam sinh kia ra, cổ tay trái đột nhiên bị một bàn tay to cực nóng bắt lấy. Hơi hơi đau đớn khiến tôi phiền chán, nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn người nọ: “Bỏ ra!”
“Em chính là cô gái trên áp phích kia!” Anh ta hoàn toàn không nhận ra tôi tức giận, gắt gao nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi gần lại. Sự đau đớn trên cổ tay trái giống như kim châm cắm vào lòng tôi, vết thương cũ còn chưa lành lại, tôi ứa ra mồ hôi lạnh vô lực nghĩ.
“Buông ra!” Một tiếng lạnh lùng quát lớn vang lên, Kunimitsu đi từ câu lạc bộ tennis bên cạnh ra, sau lưng là Gấu Nhỏ Fuji đang kinh ngạc.