Hôm nay, sau khi thời gian hoạt động của câu lạc bộ kết thúc, Ohtori-senpai còn dịu dàng hơn lão nhân Sanada mười vạn lần.
“Kimiko!” Sau đó là tiếng bước chân chạy vào phòng thay quần áo.
“Mai, hoạt động câu lạc bộ của cậu cũng kết thúc rồi hả?” Mở miệng hỏi.
“Ừ, chúng ta đi tìm Yuki đi, cậu ấy vẫn còn ở sân tennis.” Cũng phải, từ
lúc vào Hyoutei tới nay, tôi còn chưa đi tham quan câu lạc bộ Tennis nam đại danh đỉnh đỉnh đâu. “Ừ, đi thôi.”
“Atobe! Atobe!” “Atobe-kun em yêu anh!” “A!! Oshitari-kun, Oshitari-kun!” “Tiền bối Tsukimitsu, em vĩnh viễn ủng hộ anh!”
Thật là, còn một ngàn thước nữa mới đến câu lạc bộ Tennis nam mà tiếng thét chói tai sôi trào đã liên tiếp vọt tới rồi.
“Mai này, mấy người này không phải tham gia hoạt động câu lạc bộ sao?” Ngoái ngoái lỗ tai, bất đắc dĩ hỏi.
“Các cậu ấy thuộc câu lạc bộ cổ động viên câu lạc bộ Tennis nam trường chúng ta, là câu lạc bộ nữ lớn nhất trường, đây chính là phong cảnh độc nhất
vô nhị của Hyoutei đấy.” Không phải chứ, còn có câu lạc bộ này sao, thật là hết chỗ nói rồi.
Cầm theo cặp sách, cầm thanh kiếm
Senbonzakura, khom người xuống, cùng Mai dè dặt cẩn thận lẻn đến góc hẻo lánh của sân Tennis. Nhìn bóng dáng Atobe đang ở giữa sân luyện tập,
từng quả cầu được đánh rất có kĩ xảo và cực kì nặng, mái tóc ngắn màu
xám bay lên trong gió, nốt ruồi dưới mắt phượng như ẩn như hiện, cậu ta
quả thực kiêu ngạo có tư bản.
Lúc này, hình như Atobe cảm nhận
được ánh nhìn chăm chú của tôi, liền liếc nhìn thoáng qua về phía tôi,
sau đó liền giơ cao cánh tay lên không trung, đánh một cái búng tay:
“Chìm đắm trong mỹ kỹ của bổn đại gia đi!” rất thủy tiên!
“A! Đẹp trai quá!” “Atobe-kun của tôi!” “Atobe-kun, hãy nhìn nơi này! Nhìn nơi
này!” Thế giới này quá điên cuồng, nữ sinh biến thân hết thành sói.
Giữa sân, Yuki khẽ hừ một tiếng, sau đó dùng ánh mắt nhu hòa nhìn nam sinh
tóc đỏ thẫm đang ngồi ở nghỉ ngơi trên băng ghế. Ngừng, ngừng lại! Ánh
mắt nhu hòa, cái nữ độc miệng kia biến tính? Dụi dụi mắt, nhìn lại,
không sai, đúng là ánh mắt nhu hòa ấm áp, hơn nữa đối tượng là Mukahi
Gakuto. Oa kha kha, bị tớ bắt được rồi nhé, nữ độc miệng thầm mến!
“Kimiko, cậu đang nhìn gì vậy? Sao lại cười kiểu…” Mai muốn nói lại không dám nói ra.
“Kiểu gì?” Cổ vũ hỏi.
“Kiểu gian trá… A, không phải, không phải. Rất xin lỗi, xin đừng nóng giận.” Mai đỏ mặt hoảng loạn xin lỗi.
“Không sao, tớ không thèm để ý đâu.” Ngay cả tiểu bạch Mai cũng nhìn ra, đúng là sơ suất, thu liễm thu liễm.
Nửa giờ sau, người trên sân Tennis bắt đầu lục tục rời đi, thu thập xong
các thứ đồ linh tinh trong sân, Yuki ôm sổ sách đi đến cạnh chúng tôi
chào hỏi: “Mai, hồ ly.” Cái gì?
“Được rồi được rồi, hai người các cậu sao không thể hòa hảo phút nào vậy?”
Mai tốt bụng biến thân thành người hòa giải, “Kimiko, Yuki, tớ có chuyện muốn nhờ các cậu.”
“Chuyện gì vậy?” Tôi tò mò hỏi.
“Tối
hôm nay có thể theo giúp tớ đi chơi đêm lễ hội hoa anh đào không, lúc
học cơ sở, bố mẹ lo lắng không cho tớ đi. Ngày hôm qua bọn họ nói nếu có bạn bè đi cùng thì mới cho phép đi. Tớ rất muốn đi, làm ơn làm ơn.” Mai xoa xoa tay, khẩn cầu nói.
“Đi chơi đêm lễ hội hoa anh đào?” Nhấc lông mày, có vẻ như rất thú vị đây.
“Buổi tối tớ tới đón các cậu.” Yuki nhẹ thở dài một hơi, vẫn phải đầu hàng.
“Yeah! Quá tuyệt vời! Nhớ phải mặc kimônô đấy nhé!” Mai vui vẻ nhảy nhót.
“Cái gì? Kimônô? Yada*!” Tôi bị kinh hách, kêu to, khiến cho chung quanh nhân nhìn chăm chú.
*yada tiếng nhật là không thì phải
“Đương nhiên! Đêm lễ hội hoa anh đào chính là ngày hội của thiếu nam thiếu nữ. Nữ sinh tuyệt đối! Nhất định! Phải! mặc kimônô!” Mai trợn tròn mắt
thuyết giáo.
“Tớ không muốn mặc đâu!” Kháng nghị kháng nghị.
“Chỉ cần nói cho bác gái là được.” Yuki tổng kết.
“Cậu dám! Nếu cậu nói với mẹ tớ, tớ sẽ liều mạng với cậu!” Mẹ tôi với ảo tưởng Romantic nhất định sẽ làm tôi khổ chết mất.
“Thật có lỗi, ngay tại lúc cậu lớn tiếng ồn ào, tớ đã gọi điện thoại rồi.” Yuki âm hiểm, dương dương tự đắc giơ di động.
Tôi tuyệt đối tuyệt đối phải trả thù! Matsumoto Yuki, chuyện cậu thầm mến,
tớ nhất định sẽ ‘giúp’ cậu an bày tốt, bày kế hoạch nghiêm cẩn!
“Đi chơi đêm à.” Atobe chạm nhẹ vào nốt ruồi dưới khóe mắt, nhìn ba người dần dần đi xa.
“Không thể bỏ lỡ các mỹ nữ mặc kimônô.” Oshitari hứng thú.
“Kimiko-chan, buổi tối nhất định phải chơi vui vẻ nhé.” Chị đưa tôi tới cửa.
“Anata, con gái nhỏ của chúng ta đã trưởng thành xinh đẹp giống hệt như một nụ
hoa anh đào vậy, huhuhuhuhu. Thượng Đế ơi, tôi quả thật rất hạnh phúc.”
Mẹ, đâu phải là con đi xuất giá đâu, sao mẹ lại ảo tưởng không thực tế
gì gì đó vậy.
“Kimiko-chan, chú ý an toàn, đặc biệt với bọn con trai có ý đồ.”
“Vâng, vâng.” Còn bố thì vẫn thế, luôn có ý thức phòng bị nghiêm trọng.
“A!” Theo bản năng bước nhanh một bước, bị guốc gỗ dưới chân làm vấp, lảo đảo một cái.
“Cẩn thận!” “Cẩn thận kìa, Kimiko-chan. Mặc kimônô phải bước nhẹ nhàng, động tác từ từ, lễ nghi thục nữ!” Hừ, chính vì thế cho nên tôi mới chán
ghét.
“Kimiko, cậu thật xinh đẹp! Kimono màu hoa anh đào thật hợp với cậu, còn cả đồ trang sức màu bạc trên đầu cậu nữa, hôm nay cậu nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt!” Ở trên xe, Mai kéo tôi nhìn ngắm
trên dưới.
“Tớ mới tình nguyện không cần xinh đẹp như vậy, tớ bị mẹ ép buộc nhưng hai giờ, hai giờ đấy!” Hung hăng trừng mắt Yuki một cái.
“Cậu không nói chuyện thì còn có thể hù dọa người khác.” Yuki, tớ sẽ không
trông mong cậu sẽ nói gì lọt tai, nhưng mà thù này ngày sau tất báo!
Thành phố bao phủ bởi bóng đêm tạo cảm giác bất đồng với sự huyên náo thế tục của ban ngày, nơi nơi đều lộ ra sắc thái thần bí, bỗng một luồng sáng
vụt qua bầu trời, giống như là ngân hà trong trời đêm vậy. Gió nhẹ từ từ thổi, trong trẻo như lời nói nhỏ nhẹ, thiếu nữ ngượng ngùng, thiếu nam
sang sảng, đó là một khung cảnh tuyệt đẹp của tháng tư.