Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 61: Chính văn ngoại truyện thứ 3



Cambria;">

Edit: tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

Bổn đại gia không thiếu người theo đuổi, bổn đại gia đối mặt với nữ sinh cũng không thiếu tự tin. Nhớ có một người bạn của mẹ là nhà văn nổi tiếng Louis Duan từng đánh giá tôi như vậy: cậu bé Atobe Keigo này sao, giống như hoa nở mùa xuân, tỏa sáng chói lóa, thu hút ánh mắt người khác, luôn luôn tao nhã, có chút phong lưu, kiêu ngạo làm người ta không dám nhìn thẳng.

Khi tôi cúi người dụ hoặc, hơi nhíu lông mày, đôi mắt khẽ cử động, thâm tình nhìn cô ấy. Trên gương mặt cô gái không hoa lệ này rốt cục có một chút thất thần, nhìn cô ấy ngửa người ra sau tránh né, trong lòng trỗi dậy một cảm giác tê dại, cô ấy đã động tâm đúng không? Kết quả, cô gái kia lại chỉ vào bổn đại gia lớn tiếng ồn ào, nói là sẽ trả lại tiền. Đúng là còn chưa thông suốt, đúng là thô thần kinh, đúng là một cô gái không hoa lệ.

Sinh nhật của Matsumoto, tôi phải tham gia, là đối tác làm ăn, nhà Matsumoto và nhà Atobe có liên hệ chặt chẽ. Mỗi năm đều tham gia, mỉm cười công thức hóa, lễ phép mời nhảy, cười với đám tiểu thư thế gia ai cũng mang ánh mắt sùng bái mê luyến. Chỉ là năm nay thì khác, bổn đại gia sớm trình diện, chỉ vì có thể nhìn ngắm dáng vẻ xinh đẹp rực rỡ của cô ấy. Không ngoài sở liệu, cô ấy khiến tất cả mọi người phải liếc nhìn. Không diễm lệ như lửa đỏ, không ưu sầu như màu tím, màu trắng và màu xanh tô đậm ra khí chất xinh đẹp thuần khiết của cô ấy, đôi mắt xanh da trời xinh đẹp lóe lên ánh áng linh động. Hoa lệ khiến bổn đại gia luyến tiếc không nỡ nháy mắt.

Chưa đến vài phút, cô gái này liền lộ ra bản tính thật, ngay tại lúc mọi người đắm chìm trong tiếng đàn của Matsumoto, trong mắt cô ấy lại chỉ có đồ ăn. Nhìn cô ấy lén lút mà lại cảm thấy mỹ mãn, bổn đại gia cũng bất giác mỉm cười. Rõ ràng tâm tư không đặt vào âm nhạc, lại ngốc nghếch hùa theo người ta trầm trồ khen ngợi, đôi môi đỏ mọng tự nhiên xinh đẹp kia hấp dẫn người khác như vậy, khiến bổn đại gia bất giác đến gần sát. Nhưng mà cô gái kia căn bản không hiểu phong tình, tức giận mà lại oán trách nhìn bổn đại gia, hoàn toàn không biết đám tiểu thư thế gia kia nhìn chằm chằm đầy ghen ghét.

Bổn đại gia ở trong mắt cô ấy lại không bằng một cái bánh ngọt! Căm giận và thất vọng toát lên trong lòng, lần đầu tiên bổn đại gia ép một cô gái, lần đầu tiên mang oán hận kéo một cô gái đi nhảy, cô ấy bị kéo vào trong lòng tôi, mùi hương thơm ngát ngọt ngào tự nhiên kia khiến lòng bổn đại gia thoáng chốc mềm mại. Cánh tay ôm eo cô ấy, cảm nhận được sự ấm áp của cô ấy, không kìm lòng nổi say mê. Lần lượt dẫm phải chân, không biết cô ấy cố ý hay là vô tình. Dù thế nào, bổn đại gia sẽ không bỏ cuộc. Nghe cô ấy lẩm bẩm xin lỗi, cẩn thận liếc nhìn tôi, trong lòng ngứa ngáy giống như bị một cái lông chim khẽ chạm đến.

Hai khúc nhạc kết thúc, không nghĩ tới cô ấy lại mời tôi nhảy! Vui sướng, đắc ý, mãn nguyện, cảm giác ấm nóng trồi lên trong lồng ngực, rốt cục đã mê hoặc được cậu rồi sao? Bổn đại gia thâm tình nhìn về phía cô ấy, lại chỉ thấy cô gái không hoa lệ này thò ra đầu, lỗ tai vươn rất dài, thì nhiên là vì muốn nghe lỏm người ta nên mới mời bổn đại gia khiêu vũ! Oán hận nhìn cô ấy, căm giận ôm tên oan gia này.

Ba ngày trống rỗng, ba ngày rời đi, khiến bổn đại gia thường xuyên không kìm lòng được nhìn chỗ ngồi của cô ấy, hành động không hoa lệ này khiến Yuushi cười nhạo rất lâu.

“Biết dáng vẻ hiện tại của cậu giống gì không?” Yuushi dùng giọng điệu thần bí trêu chọc, “Thiếu nam hoài xuân! Ha ha ha ha.”

Thiếu nam hoài xuân? Dám nói bổn đại gia là thiếu nam hoài xuân! Đáng giận, chẳng lẽ tôi đã lún sâu đến thế sao? Tức nhất là cái cô gái kia vẫn còn hồn nhiên bất giác, còn chưa động tình! Bổn đại gia thật muốn nhìn xem chừng nào thì cậu cũng lún sâu như thế, bổn đại gia sẽ chờ cậu tỏ tình!

Cô ấy! Cô ấy dám đính hôn với Sanada Genichirou! Nghe Yuushi mật báo xong, trong lòng bổn đại gia bất bình, bất mãn, không cam lòng hóa thành một con hổ dữ, rít gào nổi giận xé rách ngực tôi. Không để ý tới buổi ca nhạc lặng ngắt, bổn đại gia hùng hổ đứng dậy, không hề hình tượng rời khỏi đó. Cảm giác lo sợ không hoa lệ cứ quấn lấy, xuống xe, vẻ mặt tối tăm đi vào đại sảnh, nhìn khắp nơi toàn màu đỏ, không khỏi cắn chặt răng nanh. Quản lý khách sạn kinh sợ bám sát theo, bổn đại gia đầy ngập lửa giận bước tới tiệc đính hôn. Ngạo nghễ nhìn quét bốn phía, bước nhanh về phía cái cô gái kia. Đầy ngập oán giận và ghen tuông dâng tràn ra, hùng hổ chất vấn. Không nghĩ tới lại là tiệc đính hôn của chị cô ấy. Trong lòng như mưa phùn tắt lửa, ánh sáng rạng rỡ, cười mang quà của bổn đại gia ra. Khóe mắt thoáng nhìn thấy một tia sáng nhu hòa trong mắt Tezuka, tôi thầm tỉnh táo, lại tìm tòi nghiên cứu nhìn lại, vẫn là gương mặt lạnh kia, không có sơ hở gì. Nhìn Yukimura Seiichi mang vẻ mặt đề phòng đang đứng bên cạnh cô ấy, trong lòng may mắn: may mà bổn đại gia không đến trễ.

Mới đi vào nhà ăn, liền thấy mọi người vây quanh ở một cái góc. Bổn đại gia luôn khinh thường kiểu vây xem không hoa lệ như vậy, đang chuẩn bị cất bước đi qua. “Mời lượng sức mà đi.” Đây rõ ràng là tiếng của cô ấy, mắt nhìn chằm chằm vào phương hướng ấy, gạt mấy bạn ra, đi nhanh về phía cô ấy. Khóe mắt nhìn thấy có người nằm trên đất vươn tay túm chặt cổ chân cô ấy, còn chưa kịp ngăn lại, một thân hình ấm áp đổ lên tôi, khiến tôi ngã xuống đất.

Tư thế không hoa lệ như vậy lại khiến bổn đại gia say mê rất lâu. Nhìn dung nhan xinh đẹp gần trong gang tấc, cảm giác được mùi vị tươi ngọt trên môi, bổn đại gia không kìm lòng nổi vươn đầu lưỡi âu yếm liếm môi cô ấy, tay cũng bất giác ôm lấy eo cô ấy. Cái cô gái này hơi kinh hãi, lập tức bộc phát ra sức lực, gạt tay tôi ra, lập tức nhảy dựng lên. Nhìn cô ấy thất kinh, tay chân luống cuống, khiến bổn đại gia âm thầm cười to, đúng là đáng yêu, đúng là mùi vị hoa lệ.

Hiểu được lý do cô ấy bị làm phiền là do cô ấy đã làm người mẫu bìa tiểu thuyết, trong lòng bổn đại gia căm giận, không nghĩ tới sự xinh đẹp của cô ấy ở trước mặt nhiều người như thế, ghen tị, phẫn nộ cắn lòng tôi, khiến bổn đại gia bất kể hậu quả, uy hiếp và cảnh cáo nhà xuất bản kia. Về nhà, nhìn thấy quản gia đưa tới quyển sách kia cùng tờ áp phích kia, trong lòng run lên. Biểu cảm hồn nhiên hoạt bát như vậy, dáng người xinh đẹp nhẹ nhàng như vậy, mái tóc quăn xoã tung mềm mại như vậy, miệng cười hồng nhuận tự nhiên như vậy, đôi mắt linh động trong suốt như vậy, bổn đại gia thật sự bị mê hoặc.

Đi xuống vũ đài xán lạn, không nhìn tiếng thét chói tai điên cuồng dưới đài, bổn đại gia lập tức nghiêng đầu đã thấy cô ấy trong tư thế oai hùng bừng bừng. Thì ra là thế vai, nhưng rất thích hợp. Chờ mong ngồi ở dưới đài, nheo mắt lại, thấy Yukimura Seiichi nhu tình nhìn cô ấy, mà mặt lạnh của Tezuka cũng như tan tuyết, khóe miệng khẽ cười, trong mắt tràn đầy thưởng thức. Nhìn cô ấy tiêu sái thâm tình, nghe tiếng địch du dương nức nở, không khỏi bắt đầu lo lắng, một cô gái như cô ấy sẽ thuộc về ai.

Quả nhiên cô ấy rất khác biệt, không khúm núm, nhắm mắt theo đuôi giống các nữ sinh khác, cô ấy dám khiêu chiến với tôi, xem ai đứng ở đỉnh cao sớm hơn, cười to nhìn trời. Thật khí phách! Không hổ là cô gái mà Atobe Keigo ta coi trọng!

Sau đó, cô ấy bị tôi chế nhạo làm cho chân tay luống cuống, dám nói hôn môi bổn đại gia chỉ là thịt chạm vào thịt, lại còn là thịt heo! Tức giận, không cam lòng hóa thành khí thế mãnh liệt, hóa thành một cái hôn trừng phạt. Hiển nhiên cô ấy bị dọa, tôi thừa cơ muốn hôn mạnh mẽ hơn, muốn hoàn toàn chiếm được khoang miệng của cô ấy. Không nghĩ tới, người luôn luôn lãnh tình lạnh lùng như Tezuka kéo cô ấy ra, độ ấm lưu lại trên môi khiến bổn đại gia tiếc hận. Giương mắt nhìn Tezuka, nhìn thấy sự kiên định và bất mãn trong mắt cậu ta đã vượt ra khỏi phạm vi bênh vực kẻ yếu. Thì ra cậu không chỉ thưởng thức cô ấy, mà là phải lòng cô ấy. Dù cậu là ai, dù có mấy bao nhiêu tình địch, người thắng cuối cùng nhất định là bổn đại gia!

Từ ngày đó bắt đầu, cô gái kia hơi là lạ. Khi lên lớp thì thất thần nhìn ra xa, khi tan học cũng không hoạt bát giống như mọi khi, trở nên yên tĩnh. Chẳng lẽ là đã sắp thông suốt? Ha ha, bổn đại gia chờ mong cậu, chờ cậu tỏ tình.

Thông suốt hay là phiền chán? Cô ấy càng ngày càng làm người ta đoán không ra, giống hệt như hòa thượng suốt ngày lẩm bẩm, thần kinh giống như thay đổi thành một người khác vậy. Chẳng lẽ là gặp phải phiền toái? Mấy ngày qua, cô ấy kỳ quái làm người ta ghé mắt, nhưng cũng không biết từ lúc nào mà bắt đầu khôi phục bình thường, chỉ là ngẫu nhiên sẽ một mình cười trộm. Đúng là một cô gái không hoa lệ, ngàn vạn đừng để bổn đại gia chờ lâu quá, bổn đại gia sắp không nhẫn nại được nữa rồi.

Vòng bán kết giải kiếm đạo nữ khu vực Kanto, khiến mọi người kinh thán, khiến mọi người không nhịn được tán dương. Thì ra cô ấy mạnh như thế, có lẽ cô ấy còn mạnh hơn thế rất nhiều, một thân ba cái bóng, thế kiếm như cầu vồng, đây là “Ánh trăng” được kinh ngạc hô to sao? Tài năng đáng kinh ngạc, thật tuyệt diễm. Bổn đại gia bất giác vuốt ve nốt ruồi, âm thầm quyết định dù cậu đã thông suốt hay chưa, bổn đại gia đều sẽ tỏ rõ nỗi lòng mình cho cậu thấy. Một cô gái hoa lệ như vậy, nếu còn chờ nữa, chỉ sợ sẽ bị thêm nhiều người mơ ước.

Rung động nhất chính là trong trận chung kết, cô ấy bị người ta dùng thủ đoạn ti bỉ gây bị thương, đau đến mức toát đầy mồ hôi lạnh cũng không chịu buông tha. Giống như phượng hoàng rực lửa, sát chiêu tuyệt luân phấn khích, không chỉ khiến cô ấy cũng khiến cả đội ngũ đứng ở đỉnh cao. Giờ khắc này, cô ấy thật sự rất giống tôi hồi ấy, một sự bất an dâng lên trong lòng. Bổn đại gia đã quyết định, sau lễ trao giải sẽ tỏ tình với cô gái này.

Thì ra bổn đại gia đã chậm rồi sao? Nắm chặt nắm tay, nhìn Tezuka đã sớm hơn tôi một bước, nhìn bóng dáng bọn họ dựa sát vào nhau. Đau đớn, đau đớn trái tim tôi; ghen tị, ghen tị trong lòng tôi. Nhưng nhìn thấy cô ấy đau đớn khó nhịn, bổn đại gia dù không muốn, dù không đành lòng, nhưng vẫn phải để Tezuka đưa cậu đi bệnh viện. Bổn đại gia sẽ đi chờ cậu, chờ cậu nói rõ ràng.

Ngồi ở trong xe, trong lòng tràn ngập đủ loại suy đoán. Áp chế bất an mãnh liệt trong lòng, bổn đại gia vẫn tự tin cho rằng người trong lòng cô ấy là tôi. Đúng, là bổn đại gia, phải là bổn đại gia.

Nhìn thấy hai người từ xa đi tới, sự tự tin của bổn đại gia lần đầu tiên bị xé rách bi thương như vậy. Hình ảnh hai tay đang nắm nhau, hung hăng đâm vào mắt tôi.

Kiềm chế sự nóng nảy ma quỷ, điều chỉnh tâm tình đi xuống xe. Khác với sự thân mật với Tezuka, cô ấy đối với bổn đại gia chỉ là lễ phép giữa các bạn học cùng lớp. Tim như bị điện giật, bị đông lạnh, bị đao khắc, bi phẫn hóa thành ghen ghét, thẳng tắp nhìn Tezuka, trong mắt cậu ta là sự kiên định không hề thua tôi.

“Cậu có tự tin đánh bại mọi kẻ ái mộ cô ấy, bảo vệ kĩ cho một cô gái kì diệu như vậy không? Cậu có thể tự tin cho cô ấy hạnh phúc không?”

“Tớ có thể.”

“Ha ha, bổn đại gia mỏi mắt mong chờ. Tuy rằng bổn đại gia chỉ có thể chấp nhận sự lựa chọn của cô ấy, nhưng mà bổn đại gia cũng không chấp nhận bại bởi cậu.”

Đây là hàm nghĩa trong bốn mắt giao chiến của bổn đại gia và Tezuka. Nhìn thấy cô gái không hoa lệ kia không hiểu ra sao, trong lòng giật mình: thì ra cậu đối với tôi vẫn không hề thông suốt, bổn đại gia bại bởi không ai khác, mà là cậu. Giờ phút này, nếu tôi ở trước mặt cậu tỏ rõ tình cảm, bức cậu lựa chọn, vậy thì chẳng phải là tự rước lấy nhục sao? So với như thế, còn không bằng lưu lại một bóng lưng tiêu sái, nếu làm vậy thì có lẽ cậu còn có thể nhớ kỹ tôi.

Bất đắc dĩ rời đi, yên lặng thở dài, vẫn là chậm một bước. Nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, thói quen vuốt nốt ruồi dưới mắt. Trong lòng bổn đại gia đột nhiên sáng tỏ: nếu kiêu ngạo là sai lầm của bổn đại gia, vậy thì sự sai lầm này có lẽ đã làm bổn đại gia đau lòng lỡ mất cô ấy.

Spoi:

Đầu tôi tê dại, trong lòng căng thẳng, vừa chạy như điên vừa kêu to: “Đội trưởng! Cứu mạng! Giết người! Phóng hỏa! Chị Kikuri biến hình!”

Vừa linh hoạt tránh đám người trên bờ cát, vừa tìm kiếm mỹ nhân Ohtori, chỉ có chị ấy mới có thể thu phục Suzuki Kikuri cuồng bạo. Cảm giác được tay chị Kikuri gần như xẹt qua tóc tôi, tôi hơi hơi nghiêng đầu, thì ra đã gần trong gang tấc, dưới chân bắt đầu gia tốc. Đột nhiên đâm đầu thẳng vào một bộ ngực thẳng gầy, quanh chóp mũi là mùi hương khoan khoái nhẹ nhàng quen thuộc, một đôi bàn tay to mạnh mẽ ôm lấy tôi.

“Kunimitsu.” Tôi nhẹ nhàng lẩm bẩm, ngẩng đầu đã thấy đôi mắt phượng đang mỉm cười của cậu ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.