Ánh tà dương chiếu xuống, hào quang màu vàng nhẹ nhàng chiếu vào tôi và cậu ấy, tay nắm tay, vai sánh vai chậm rãi bước trên bờ cát mềm mại. Sóng lớn như rặng mây đỏ, thỉnh thoảng che cát vàng, đóa mây tía chân trời trong ánh tà dương màu vàng trong chốc lát mà biến đổi nhiều hình. Đôi mắt phượng xinh đẹp của cậu ấy sáng lên nhìn tôi, ở dưới tịch dương như hồ nước động, chiếu rọi ra nhiều tình ý. Tôi cười tươi sáng với cậu ấy, nhẹ tay vung vẩy, khoan khoái nhảy nhót bên cạnh cậu ấy. Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề*, sâu trong đáy mắt. Sóng tình bắt đầu chuyển động, nỗi nhớ dằn vặt, tình ý đong đầy, dịu dàng lưu luyến không cần nói ra.
*(Tojikachan: hai câu thơ trên trong bài “Người đẹp 2” của Khổng Tử, bản dịch của Tạ Quang Phát:
Miệng có duyên những lúc mỉm cười
Mắt xinh đen trắng sáng ngời.)
Còi cảnh sát vang lên bên đường ven biển, khiến các du khách kinh hãi. “Mời mọi người chú ý! Mời mọi người chú ý!” loa to trên xe cảnh sát vang to đến mức muốn điếc tai, “Mời các du khách nhanh chóng rời khỏi bãi biển, mời nhanh chóng rời khỏi bãi biển!”
Các du khách đều dừng lại nhìn .”Có tội phạm nguy hiểm đã đào thoát trong quá trình bị áp giải, hắn đang ở gần đây!” Lời vừa nói ra, các du khách thất kinh, “Để cam đoan sự an toàn của mọi người, xin hãy nhanh chóng rời khỏi bãi biển. Xin đừng kinh hoảng, chúng tôi đã phái chuyên gia sơ tán bảo vệ các bạn!”
Cầm lấy phao bơi, giơ ô lên che nắng, xách túi mỹ phẩm, túm lấy bạn thân, tập thể bắt đầu rời khỏi bãi biển. Tezuka Kunimitsu hơi nhíu mày, chen vào đám người, nhanh chóng chạy ra xa.
“Ủa? Sao em lại chạy tới đây?” Vừa thay xong quần áo, Tanaka Kourai kỳ quái nhìn thiếu niên trước mặt.
“Senpai, Kimiko đâu?” Tezuka có chút hoảng hốt.
“Em ấy vừa mới đi không lâu.” Tanaka Kourai chỉ chỉ về một phương hướng, Tezuka Kunimitsu xoay người rời đi. Đi được vài bước, cậu quay đầu nói: “Có tội phạm trọng hình đang đào thoát ở gần đây, senpai cũng mau rời đi đi.” Nói xong liền nhanh chóng đi về phía Tanaka vừa chỉ.
°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°
Tôi sắp xếp quần áo xong, xách theo balo nhỏ, nhàn nhã đi trên đường nhỏ. Kunimitsu còn đang ở bờ cát chờ tôi, lát nữa hai chúng tôi cùng về nhà trọ. Nghĩ đến đây, trong lòng ngọt ngào nổi lên bong bóng. Đi đến chỗ rẽ, một bóng người đột nhiên xẹt qua khóe mắt. Vừa định quay đầu, một cánh tay đàn ông vòng qua cổ tôi, sau tai, có một giọng nam thô khan vang lên, một con dao nhọn đặt ngang sát vào yết hầu tôi: “Không được nhúc nhích! Chậm rãi đi ra ngoài!”
Đúng là không hay ho! Trong lòng tôi thầm mắng. Còn chưa về nhà đã đụng phải một tên tội phạm. Làm theo lời hắn, từng bước đi ra bên ngoài. Chung quanh là nhiều nhà gỗ nhỏ dành cho du khách thay quần áo, theo lý mà nói thì hiện tại hẳn là có không ít người đi lại, sao bốn phía lại yên tĩnh thế? Chẳng lẽ tôi đáng bị không hay ho?
Bị túm đến trước một nhà gỗ, tên phía sau vươn tay cầm nắm cửa xoay mở ra, muốn trốn vào đó? “M!” Người nọ phiền chán đập đập cửa gỗ, thì ra là đã khóa.
“Đội trưởng, ở đây!” Một giọng nam rống giận, “Nishimura Kazumasa!”
Một đống người từ khắp nơi chạy đến, đều là cảnh sát. Tôi nhướn lông mày, nhấc khóe miệng, chẳng trách người ta nói cảnh sát luôn là người cuối cùng đến hiện trường. Giữa một đám mặc trang phục cảnh sát, có một thiếu niên cao gầy dễ nhận thấy.
“Kunimitsu!” Tôi không tự chủ được kêu lên, cảm giác được con dao trên cổ dường như dí sát hơn.
Tezuka nắm chặt hai đấm, nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt đều là ẩn nhẫn, sầu lo, sốt ruột. Phía sau cậu ấy là một nhóm người đang chạy tới, là các đàn chị của tôi, mọi người kinh hoảng nhìn về phía này.
“Nishimura Kazumasa, anh đã bị bao vây. Đừng chống cự nữa, hãy buông cô gái kia ra!” Đội trưởng đội cảnh sát đứng ở phía trước rống lớn lên.
Kẻ phía sau tôi hơi hơi cúi thấp người xuống, lấy tôi che ở phía trước hắn. Nhìn nòng súng màu đen của các cảnh sát, chẳng lẽ tôi phải giúp hắn đỡ đạn? “Hừ! Tao không muốn trở lại cái phòng nhỏ kia chờ chết, dù phải chết, tao cũng muốn chết ở bên ngoài!” Một mùi tỏi thối phả ra từ miệng người sau lưng, “Mau tránh ra, nếu không thì tao không khách khí đâu!”
“Anh đã giết năm người rồi, nhân đạo khó chứa!” Vị cảnh sát kia căm phẫn mắng to, “Anh đang bị áp giải nhưng lại trốn chạy, bây giờ lại bắt cóc con tin, đó sẽ là một tội nữa! Anh hãy nghĩ rõ ràng, nếu làm vậy thì khi bị bắt, anh sẽ không được chết nhẹ đâu! Còn không mau buông con tin ra, hãy tự thú đi!” Thật ngu ngốc, nếu là tôi, tôi cũng sẽ không thể để mặc cho mấy người bắt đâu, khẽ hừ một tiếng.
“Buông cậu ấy ra, tôi đến làm con tin.” Giọng nói lạnh lùng vang lên, Kunimitsu đẩy mọi người ra, đi lên phía trước.
“Thanh niên mau xuống đi, đừng có xen vào!” đội trưởng cảnh sát kia vung tay lên, có vẻ rất uy nghiêm.
Kunimitsu hờ hững, yên lặng đứng ở cách đó không xa, rõ ràng mà lạnh lùng nói với ông anh sau lưng tôi: “Cậu ấy không thể che hết được ông, mà tôi thì đủ làm lá chắn cho ông.” tên ngốc! Tôi cắn môi dưới, tên ngốc này!
Người phía sau hình như đang suy nghĩ, sau một lúc lâu, mùi hôi lại phát ra một lần nữa: “Hừ! Đừng lừa tao, nói không chừng mày chính là cảnh sát, tao còn lâu mới phạm sai lầm vớ vẩn này!”
“Tôi không phải.” Kunimitsu nhàn nhạt phản bác, “Chỉ cần ông thả cậu ấy, tôi cam đoan không phản kháng.” Ánh mắt yên lặng nhìn tôi, mắt tôi hơi chát, tên ngốc này!
“Mày nói không thì sẽ không à? Coi tao là tên ngu sao?” Bên tai lại vang lên tiếng hô táo bạo, dao nhọn bên cổ tôi lơi lỏng trong nháy mắt.
Chính là lúc này! Hai mắt tôi nhíu lại. Đập mạnh đầu ra sau, nghe thấy tiếng xương mũi của đối phương bị gãy. Đồng thời gan bàn tay phải căng ra, tay lộn ngược lại bắt lấy cổ tay phải của hắn, cánh tay phát lực, mạnh mẽ đập tay hắn lên cửa gỗ, dao nhọn rơi xuống đất. Cấp tốc xoay người, đầu gối bên phải hơi gập xuống, chân trái mạnh mẽ kiễng lên, cong chân công kích một cú mạnh vào giữa hai chân hắn. Tên Nishimura kia kinh hoảng nhìn tôi, bộ phận trí mạng bị đau dĩ nhiên khiến hắn phát run. Không tệ, còn chưa có ngã xuống. Chân phải hạ xuống đất, chân trái lập tức giơ lên, hai chân tạo một trăm tám mươi độ. Lấy vai của hắn làm mục tiêu, chân trái thẳng ra giáng từ trên xuống dưới công kích, một cú bổ thuộc loại hình chủ động, tiếng xương nứt rõ ràng lọt vào tai.
Dám bắt cóc bổn cô nương! Dám khiến Kunimitsu nhà tôi muốn xả thân cứu tôi! Không thể tha thứ! Trong lồng ngực dâng lên sát ý nồng đậm, hít sâu một hơi, nhảy lên tại chỗ, sau đó xoay tròn, hai chân trước sau, bay lên không, một cú đá ra sau ba trăm sáu mươi độ. Lưng bàn chân hung hăng nện vào cằm hắn, cơ thể tráng kiện của Nishimura Kazumasa hự một cái, ngã xuống đất.
Hoàn thành một kích cuối cùng, tôi hùng hổ chạy về phía Kunimitsu. Đứng ở trước mặt cậu ấy, yên lặng nhìn cậu ấy: “Đồ ngốc!” Ôm cổ cậu ấy, vùi đầu vào ngực cậu ấy khóc lớn. Cảm thấy một đôi tay mạnh mẽ gắt gao bao lấy cơ thể của tôi, cằm cậu ấy nhẹ nhàng đặt lên đầu tôi, dịu dàng dụi. Cậu ấy như muốn ôm tôi vào sâu trong lòng mình, hai tay càng ôm chặt hơn. Quá rất lâu, mới dài thở phào nhẹ nhõm: “Cậu không sao là tốt rồi.”
Một cảnh sát chạy tới, trói tay phạm nhân trên đất bằng còng tay, khóa cả chân lại. “Đội trưởng!” cảnh sát kia lớn tiếng báo cáo, “Nishimura Kazumasa gãy tay, xương mũi bị đứt, bả vai trật khớp, cằm bị dập nát, còn có ‘nơi đó’ có khả năng bị tàn phế.”
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh, tôi rầu rĩ ngẩng đầu. Nhìn thấy mọi người hoảng sợ, tức giận rống to với đám cảnh sát kia: “Nhìn cái gì thế! Chưa thấy bao giờ sao!” sau đó lại vùi đầu vào trong lòng Kunimitsu, tiếp tục khóc.
Quá rất lâu, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Quả thật là chưa thấy bao giờ…”