Ngồi ở trong phòng bếp, mắt thấy mỹ nhân Ohtori và chị Kikuri bưng một mâm thức ăn mê người đi, lòng tôi như chảy máu, bụng đang run rẩy, đầu lưỡi đang run run. Lập tức đoạt lấy bát lẩu hải sản nhỏ, dùng ánh mắt đáng thương như chú chó con nhìn chị Kikuri: “Thương xót em đi mà, để lại một thứ thôi.”
Chị Kikuri mạnh mẽ túm lại bát lẩu đầy màu sắc, mùi hương bay khắp bốn phía, mặt không biểu cảm nói: “Không bùng nổ trong đói khát, ngay tại trong đói khát diệt vong.” Cứ thế, một bát thức ăn cuối cùng có thể cứu mạng lại rời khỏi cái nhìn chăm chú đói khát của tôi, bay về phương xa.
“Kunimitsu, cậu có đói bụng không?” Tôi yếu ớt mở miệng, dè dặt cẩn thận. Đều tại tôi làm hại cậu ấy phải chịu tội với tôi, trong lòng dâng lên xin lỗi vô tận.
“Tớ không đói bụng.” trả lời ngắn gọn, cậu ấy ngồi đối diện tôi, lẳng lặng nhìn tôi, hình như đáy mắt có một chút nghiền ngẫm, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Trong lòng có chút xấu hổ, có chút khổ sở, có chút không cam lòng, nhỏ giọng giải thích: “Kỳ thực, trong lớp nấu ăn, tớ rất nghiêm túc. Lần nào cũng nghiêm túc ghi vào vở, khi về nhà còn nhờ mẹ và chị dạy cho. Chỉ là, cầm kiếm vung quen rồi, không dễ cầm được kim. Mà điểm tâm và nấu nướng, tớ càng không có thiên phú, vừa chạm vào bột mì, nước tương, trong đầu tớ liền bắt đầu như bột nhão vậy.” Ôm đầu úp xuống bàn: “Nhất định là Kunimitsu cảm thấy tớ rất ngốc đúng không, aiz ~ ”
“Không đâu.” Một chút ấm áp đặt lên bàn tay hơi lạnh lẽo của tôi, bên tai vang lên tiếng nói dịu dàng an ủi. Ngẩng đầu, cậu ấy dịu dàng nhìn tôi, nhẹ nhàng nắm chặt tay tôi: “Cùng nhau nỗ lực lên.”
“Ừ!” Dùng sức gật gật đầu, cắn chặt môi dưới.
“Nói thật, lần này em phải cám ơn đội trưởng.” Chị Kikuri đứng trước bàn nhỏ, dùng quạt giấy vỗ vỗ tay, nghiêm túc nhìn tôi, “Đội trưởng lần này không để ý đến thể diện, thành khẩn xin ba cô giáo. Cô Zenkano và cô Shishen cũng biết dù em học thế nào, thì cũng không có khả năng đạt được trình độ bình thường chỉ trong vài ngày. May mà hai cô bình thường là người hiền lành mà toàn trường công nhận, hai cô quyết định nương tay, đặc cách cho em, cho nên em không cần tham gia thi lại hai môn này.”
Thật? Tôi trợn trừng hai mắt, bật dậy, nhào vào trong lòng mỹ nhân Ohtori: “Đội trưởng, đội trưởng, em biết là chị tốt nhất mà. Chị đúng là thần tượng của em, đúng là đội trưởng đáng yêu nhất, vĩ đại nhất của em!” Còn chưa ‘ăn’ được ‘đậu hủ’ của mỹ nhân, cổ áo đã bị một sức mạnh quái vật xốc ra.
“Em an phận lại cho chị!” Sau cổ chị Kikuri xuất hiện ‘ngã tư đường’, “Em quên rồi sao? Còn môn 0 điểm đấy!” Chỉ một thoáng, mừng như điên lại hóa thành cuồng bi, ủ rũ ở đó.
“Môn nấu nướng, thầy Tottori nói nếu cứ để em đỗ nhẹ nhàng như vậy, thì đúng là đang lăng nhục môn nấu ăn.” Tôi biết mà, tôi biết mà! Ojisan kia nhất định sẽ không tốt bụng như vậy! Cắn răng, lẩm bẩm trong lòng. “Sau khi bọn chị khẩn cầu vô vọng, trợ lý hiệu trưởng, ngài Tanigawa đến hỗ trợ. Ngài ấy nói câu lạc bộ kiếm đạo nữ chúng ta là câu lạc bộ có khả năng nhất làm Hyoutei vẻ vang năm nay, mà em lại là trụ cột vững vàng trong đội. Sau khi ngài Tanigawa liên tục khuyên bảo, thầy Tottori rốt cục nhả ra.” Hm? Trong lòng tôi một lần nữa dấy lên ngọn lửa hi vọng.
“Thầy nói, ‘Chỉ cần Nakamura làm ra một món ăn có thể làm người ta nuốt được, cô sẽ cho em ấy đỗ.’ “ Chị Kikuri học miệng ojisan Tottori, chậm rãi nói.
“Vậy chẳng phải là làm khó người khác sao?!” Vỗ cái bàn, tôi trợn mắt nhìn, “Nếu lấy khẩu vị của thầy ấy, em sợ là cả đời cũng không đỗ được!” Rất gian trá, đây rõ ràng chính là minh thương dịch đóa, ám tiến nan phòng!
(Minh thương dịch đóa, ám tiến nan phòng: nghĩa đánh công khai dễ tránh, còn đánh lén lút bằng thủ đoạn sau lưng khó phòng)
“Bọn chị cũng đã lo lắng đến điểm này.” mỹ nhân Ohtori lẳng lặng nhìn tôi, nhàn nhạt nói, “Cho nên sau khi bọn chị xin lần nữa, thầy Tottori chỉ định món ăn cụ thể, còn đồng ý một bạn bình thường chấm điểm.”
Ha! Tôi búng tay một cái, cười gian một tiếng. Vui vẻ thò đầu đến bên tai chị Kikuri, nhỏ giọng nói: “Vậy hôm nay không cần phiền toái như vậy, hôm thứ hai, em mang theo thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi lên lớp. Chỉ cần lóe đao trước mặt bạn phụ trách thử đồ ăn, cam đoan đỗ điểm cao! Thế nào?” Nói xong còn với nháy mắt với chị ấy mấy cái, thật tuyệt đúng không, tiết kiệm sức!
“Em thôi ngay cho chị!!!” Một cái lỗ tai bị chấn động, tạm thời không nghe thấy gì, tóc bị thổi bay sang một bên, ngây ngẩn đứng đó. Một lỗ tai khác vang lên tiếng nói như nước suối của mỹ nhân Ohtori: “Đề thi chính là mì Miso rau đơn giản nhất, đồ dùng đã chuẩn bị xong cho ẻmồi, Tezuka-kouhai sẽ một mình phụ đạo cho em. Kikuri, chúng ta đi thôi.” Nói xong, kéo chị Kikuri đang tức xì khói ra khỏi phòng bếp.
Ngón tay bất an chọc chọc nhau, than thở hỏi: “Kunimitsu biết nấu ăn à.” vụng trộm liếc cậu ấy.
“Ừ, biết một chút.” Cậu ấy đứng dậy đi đến trước cái ao, cuốn ống tay áo lên, lẳng lặng rửa tay. Sườn mặt tuấn dật, lạnh lùng mà đẹp trai. Tắt vòi nước đi, cậu ấy quay đầu đi, nhíu mày với tôi, khóe miệng khẽ mỉm cười: “Ít nhất có thể làm cho người ta nuốt xuống.” Kinh ngạc ngây ngốc! Nghẹn họng trân trối nhìn cậu ấy, hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, hai câu nói quanh quẩn trong đầu: Kunimitsu trêu đùa tôi! Băng sơn điện hạ cười xấu xa với tôi! Vô thức rửa tay sạch sẽ, ngây ngốc nhìn cậu ấy, như ở trong mộng vậy.
Cậu ấy bất đắc dĩ lắc đầu, dắt tôi đi đến trước cái thớt: “Mì Miso rau là mì phở đơn giản, Kimiko đừng sơ suất học đi.”
“Ừ, tớ nhất định sẽ nỗ lực!” Nắm chặt nắm tay, sáng quắc nhìn cậu ấy chăm chú. Nếu Kunimitsu là thầy dạy nấu ăn của tôi, có khi tôi đã sớm đạt điểm cao nhất rồi! (Tác giả Phi: cũng không có khả năng, cô ngu ngốc là trời sinh… )
Các loại thức ăn sống được đặt trên bàn: một gói tương Miso, một túi mì Ramen, hai quả trứng, hai củ cà rốt, ba lá hành, ba quả cà chua, một chén nhỏ súp lơ cùng mấy lá rau bắp. Ừm, mở đầu không tệ, ít nhất tôi biết được nó là gì! (Tác giả Phi:-_-|||)
“Mì tương Miso không cầu kì gì.” Kunimitsu vừa thuần thục thái cà chua, vừa chậm rãi giảng giải, “Chỉ là mì nấu nước trong, pha thêm tương Miso và rau thôi.” Oa, mỗi một lát đều thái đều đều chỉnh tề, dì Ayana dạy Kunimitsu thật tốt! Trong lòng tán thưởng.
Hai tay thon dài hoạt động linh hoạt, thái súp lơ thành một đống đoạn dài bằng nhau. Mái tóc ngắn màu rám nắng nhẹ nhàng phiêu động trước trán, ánh mắt chăm chú, tuấn dật phi phảm. Quả nhiên con trai khi nghiêm túc là đẹp nhất!
“Hành phải thái mỏng, như vậy sẽ ngon miệng hơn.” mặt dao nhanh chóng chuyển động, phát ra tiếng nhạc xành xạch, trong nháy mắt, một núi nhỏ hành tinh tế đã hoàn thành.
“Kunimitsu, cậu từng học kiếm đạo phải không.” Tôi sùng bái nhìn cậu ấy, đôi mắt sáng lấp lánh lên.
“Ừ, hồi nhỏ tớ từng học một chút.” cậu ấy buồn cười nhìn tôi, “Nhưng cái này không có quan hệ gì đến kiếm đạo.”
“Thế sao Kunimitsu sau này không tiếp tục học nữa?” Boss Tezuka luôn muốn so cao thấp với ông bạn, sao có thể buông tha cho cậu ấy?
“Bởi vì tớ thích tennis.” trong mắt cậu ấy toát ra vài tia nhiệt tình.
“Thế ông Tezuka không phản đối à?” Chờ mong nhìn cậu ấy, hì hì, nhất định là có một đoạn lịch sử đấu tranh khổ sở rồi. Trong đầu tưởng tượng cảnh BOSS và Kunimitsu hai tòa băng sơn một lớn một nhỏ giằng co nhau, không khỏi che miệng cười trộm ra tiếng.
Hình như cậu ấy nhìn ra tôi đang suy nghĩ gì, cười nhẹ: “Có lẽ là nhìn ra kiếm đạo của tớ không có thiên phú, ông nội không cản trở tớ học tập tennis.” BOSS dễ tính đến vậy à? Tôi nhíu mày, vẫn nghi hoặc nhìn cậu ấy.
Thì ra mì tương Miso đơn giản như thế, chỉ cần đặt đồ ăn vào mì sợi rồi nấu, cuối cùng rồi đổ một chút nước tương, vẩy một chút muối và nước cốt gà thôi. Nếu sớm dùng nước cốt gà mà không là mì chính, bổn cô nương đâu có phạm phải sai lầm lớn như thế. Nước cốt gà là màu vàng, muối đều là trắng, dễ phân chia đến thế cơ mà. Nhớ lại đĩa cá mực khủng bố kia, trong lòng không khỏi oán niệm.
“Tớ nếm thử nhé.” sắc màu mê người, mùi hương của bát mì Miso rau chói lọi mà Kunimitsu làm đang quyến rũ tôi, bụng réo một tiếng. Dưới ánh nhìn chăm chú dịu dàng của Kunimitsu, dùng đũa gắp mì sợi lên, một ngụm hút vào miệng. Hm! Hm! Khẩu vị nhẹ nhàng khoan khoái, mặn nhạt thích hợp, trứng gà vừa chín chín phần, vị thật ngon. Vươn ngón tay cái, trừng lớn mắt, bội phục nhìn cậu ấy: “Siêu ngon!”
Đúng là người đàn ông lên phòng, xuống phòng bếp, động, tĩnh hợp nhau, từ ngoài vào trong đều tốt! Đều nhờ đời trước của tôi rất tốt, đời này mới được một cực phẩm như vậy! Cảm động nhìn cậu ấy, Kunimitsu, về sau cái bụng của hai ta đều phải dựa vào cậu!
Cảm thấy mỹ mãn ăn một bát mì tình yêu, lau lau miệng, hạnh phúc nói: “Ăn thật ngon, Kunimitsu thật giỏi!” cậu ấy kéo tôi, đi đến trước bàn, nhẹ nhàng nói: “Tớ thì sẽ chờ cậu làm tớ no.”
“Ừ!” nắm tay đáp ứng, tin tưởng gấp trăm lần.
Thái cà chua, thái cà chua. Dùng dao là thế mạnh của tôi, nắm chặt thanh dao, khoa tay múa chân trong không trung. Gật đầu một cái, bắt đầu chém từ chỗ này đi! Hai mắt nhíu lại, chân hơi gập xuống, tay phải phát lực, nhanh, chuẩn, mạnh! Một cú chém vuông góc chính diện, “biu~” chỉ nháy mắt, cà chua biến mất… Nhìn cái thớt rỗng tuếch, tôi ngây dại, chẳng lẽ cà chua có chân?
Lên lên xuống xuống, trái trái phải phải, phía trước phía sau tìm khắp, kỳ quái, chẳng lẽ tôi đụng phải chuyện ma trong phòng bếp? Đang lúc tôi khó hiểu, Kunimitsu thở dài đi đến bồn rửa, nhặt lên trái cà chua mất tích kia, rửa sạch, đưa cho tôi: “Thái không nên mạnh như vậy, tay giữ cà chua, thái từ giữa là được.”
“Ừ ~” nhíu nhíu mày, làm theo lời cậu ấy, nhẹ nhàng hạ dao, thành công cắt trái cà chua không nghe lời kia thành hai nửa. Hừ hừ, dám đấu với tôi? Sẽ bị chém cả thôi! Thái và chém đều giống nhau, nhưng dùng chém thì chết sảng khoái hơn! Từng dao hạ xuống, cà chua tứ phân ngũ liệt. Nhưng không thành từng miếng mỏng đều giống Kunimitsu, đống tôi cắt ra đủ loại hình hình học. Hình tròn méo mó, hình thang với độ dày trước sau không đồng nhất, hình mặt quạt, đúng là công cụ khá thích hợp cho lớp học. Tôi gật gật đầu, đột nhiên cảm giác được phía sau có một thân thể ấm áp gần sát. Hơi thở của Kunimitsu ở bên gáy tôi bắt đầu phả ra đều đều, lỗ chân lông tôi tê dại mở ra, đáy lòng hơi hơi run rẩy.
“Không phải như thế.” Tiếng nói bất đắc dĩ vang lên bên tai, cậu ấy khẽ thở dài, hai bàn tay thủ lên mu bàn tay tôi, “Lúc hạ dao phải vuông góc, không thể nghiêng lệch.” thùng ~ thùng ~ thùng, là tiếng dao hay là tiếng tim đập, tôi không thể nói rõ. “Vỏ cà chua hơi trơn, cho nên một tay khác phải giữ chặt.” ngón tay thon dài của cậu ấy chạm vào ngón tay tôi, hai tay vén, mười ngón gần sát. Ánh mặt trời chiếu vào trong cửa sổ, lẳng lặng chiếu lên chúng tôi, một khúc Waltz ấy phảng phất như lại vang lên, điệu Valse lưu động trên ngón tay.
Cậu ấy mang theo tay tôi, như đang múa trên thớt. Cà chua chỉnh tề, hành thái tinh tế, lẳng lặng xếp thành hai núi, yên lặng nhìn chúng tôi. Tay phải buông thanh dao, được cậu ấy ôm chặt lấy, tay trái cùng cậu ấy mười ngón giao nhau. Cậu ấy gấp khúc cánh tay trái, nắm tay của tôi gần sát giữa bụng tôi. Mềm mại dựa vào ngực ấm áp của cậu ấy, hai mắt khẽ nhắm, khóe miệng nhấc lên. Cậu ấy cúi đầu gần sát bên gáy tôi, hơi thở ấm áp thổi sau tai tôi, dòng điện xẹt qua đáy lòng trong nháy mắt. Sắc mặt ửng đỏ, bất giác đem gò má gần sát. Ôn tồn kề mặt, hơi thở ấm áp. Hai người gắn bó, trong buổi trưa cuối xuân ấy.
“Nakamura!” tiếng chị Kikuri vang lên trong hành lang, tôi cảm thấy run lên, hai người vội vàng tách ra.
“Ủa? Sao mặt em đỏ thế?” Chị đầu to, chị đừng hỏi. Bất an cuốn cuốn tóc, trừng mắt nhìn, cầm lấy thanh dao: “Senpai, kiếm đạo quả nhiên không có quan hệ gì lớn đến cách thái, ha ha ha.” cười cười che giấu.
“Nói cái gì mà lạ thế, thật là!” chị ấy đi tới nhìn, kinh ngạc trừng lớn mắt, “A! Thái rất được đấy, có tiến bộ. Chọn người thầy rất tuyệt nhỉ?” chị ấy trêu đùa nhìn Kunimitsu và tôi, mặt tôi thoáng chốc nóng rực, mà gương mặt không biểu cảm của cậu ấy có chút buông lỏng.
“Các thức ăn kèm theo đã được chuẩn bị tốt, nhanh chóng tiếp tục đi.” Bất mãn nhìn hai chúng tôi, chị Kikuri nói.
“Vâng.” Tôi dựa theo các bước làm, để tương vào trong khay dự phòng, đem súp lơ đã thái tốt để vào nước trong lượn một vòng rồi nhanh chóng vớt lên. Rồi đổ mì sợi sống vào trong nước trong, sau đó đun nóng, rồi cho xà lách vào.
Đổ đống hành mà hai người vừa thái, tiếng ùng ục khién tôi nổi da gà lên, thật khó nghe. Hương khí màu trắng chui ra nắp nồi, trong nồi bất chợt tuôn ra mấy váng dầu. Tôi nghiêng người hạ eo một cái, né được giọt dầu đang lao thẳng tới hai gò má tôi. Cấp tốc đứng thẳng, khóe mắt nhìn thấy một điểm sáng lóe lên, hừ! Dám đánh lén, đứng lên dùng đũa tiêu sái ngăn trở giọt dầu. Trả thù! Tôi vung khăn lau che đi mấy giọt dầu nóng dám ám toán tôi.
“Em đùa giỡn cái gì thế!” Cảm thấy chị Kikuri dị động sau lưng, tôi nhẹ nhàng bước hai bước, cấp tốc xoay người, cầm ngang đũa, căm giận nhìn chị ấy chằm chằm: “Đánh lén là không có đạo đức!” toàn thân chị Kikuri run rayr cầm quạt trắng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây không phải là trận đấu kiếm đạo!”
“Không phải trận đấu cũng không thể ám toán!” Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ phản bác, đột nhiên ngửi thấy mùi cháy khét, Kunimitsu nhanh chóng tiến lên, tắt bếp đi. Tôi nổi giận đùng đùng nhìn senpai sắp bùng nổ, căm giận oán trách nói: “Đều tại chị, đều tại chị, chị Kikuri vừa tới là em phát huy thất thường!” (Tác giả Phi: cô bình thường được hồi nào… )
Đuổi đi senpai chướng mắt, bắt đầu điên cuồng thái hành. Một cú chém thẳng, một cái quét ngang, thành thạo đỡ lấy giọt dầu bị văng ra. Cảm giác được Kunimitsu nghiền ngẫm nhìn chăm chú, tôi hơi nghiêng đầu cười khẽ với cậu ấy.
“Nên cho canh loãng vào.” cậu ấy bưng lên một bát nước canh gà, cho vào nồi. Thật là! Đám không lương tâm kia ăn thịt gà, mà tôi và Kunimitsu chỉ có canh uống, thật không công bằng! Bĩu môi, cho tương Miso vào nồi, hung hăng cầm lấy nước tương, căm giận trút vào trong nồi.
“Nhiều như vậy là đủ rồi.” Kunimitsu nhàn nhạt lên tiếng, cầm lấy nước tương trong tay tôi. Cầm lấy một quả trứng gà, hai mắt nhíu lại, cấp tốc gõ vảnh nồi. Quả trứng rơi vào nồi, thất bại. “Ủa?” Tôi không hiểu.
“Cậu rất dùng sức.” cậu ấy lại thở dài, bất đắc dĩ nói.
Đem mì sợi đã lạnh và rau vào canh, mùi có vẻ không tệ. Mặc dù có một chút không như ý, nhìn mảnh vỏ trứng phiêu đãng trên nước mì. Vừa định vung nó đi, lại nghe thấy Kunimitsu nhẹ nhàng nhắc nhở: “Muối và nước cốt gà.” A! Vỗ gáy, lấy một thìa nước cốt gà định ném vào.
“Nước cốt gà chỉ cần một chút thôi.” Tôi lại vẩy bớt nước cốt gà, nhìn cậu ấy.
“Bớt một chút nước.” Lại vẩy đi một tầng.
“Một chút nữa.” Cuối cùng chỉ còn non nửa thìa nước cốt gà, dưới ánh mắt khẳng định của cậu ấy, cẩn thận vẩy vào.
Rồi lại múc một chút muối, cẩn thận hỏi: “Nhiều như vậy đã được chưa?”
“Thêm một chút nữa.” Nhiều hơn một tầng: “Thế này?”
“Ừ.”
Rốt cục hoàn thành, một phút sau mở nắp ra, múc một bát mì sợi ra, đặt trước mặt cậu ấy, chờ mong nhìn cậu ấy. Kunimitsu mỉm cười, cuốn mì sợi vào đũa. Mì sợi bỗng gãy ở không trung, mềm oặt trong bát. Tôi thất vọng nhìn bát mì không ngon kia, thở dài một hơi.
“Vừa rồi tranh luận với senpai, nấu quá chín.” cậu ấy an ủi nhìn tôi, nhẫn nại giải thích.
“Ừ.” Lại đầy hi vọng nhìn cậu ấy, Kunimitsu gắp một cái súp lơ cắn, hơi cứng…
“Aiz ~” tôi lại nhụt chí.
“Vừa rồi lúc nhúng nước, hơi nhanh.” cậu ấy nhấm nuốt, nuốt xuống. Nhặt ra một cái hành thái màu đen, đặt lên bàn. Tôi hung hăng trừng cái hành đen không thức thời kia, cậu dám có vấn đề?
“Lúc ra sức đảo hành, lật hành quá ít.” Cậu ấy chưa nói hết, thẳng ra là cháy, tôi lại thở dài.
Cuối cùng, Kunimitsu cầm lấy cái thìa múc canh gà hơi vàng, tao nhã uống, mỉm cười với tôi: “Những cái khác, rất ngon.”
“Ừ!” Tôi gật gật đầu, vui vẻ nhận cậu ấy cổ vũ. (Tác giả Phi: cái khác đều là băng sơn điện hạ làm -_-|||)
Spoi:
“Sao thế? kouhai.” Suzuki Kikuri ôm một chồng tư liệu đi tới, kinh ngạc nhìn đỉnh đầu Oshitari đang bốc hơi nước. Oshitari không nói, chỉ lạnh lùng đưa bài kiểm tra của Nakamura cho chị ấy. Suzuki vừa lòng nhìn mấy câu trước, gật đầu: “Đáp rất tốt mà, có vấn đề gì à?”
“Mời senpai trực tiếp nhảy đến câu thứ mười hai và thứ mười tám.” Suzuki ấn Oshitari nhắc nhở, hai mắt dò tìm. Sau một lúc lâu, cái gáy xuất hiện một cái ‘ngã tư đường’ lớn. Lại nhìn xuống, huyệt Thái Dương bắt đầu bạo gân xanh. Ném tài liệu trong khuỷu tay đi, rút quạt giấy bên hông ra, giã mạnh vào đầu Nakamura đang ngủ say: “Nakamura Kimiko!” Cắn răng, điên cuồng hét lên.