Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 74: Hốc và vồ X Trồng răng giả miễn phí



Cambria;">

Edit+Beta: Tojikachan

Nguồn edit: mongthuycung.wordpress.com

“Thì ra chị Kikuri thích loại hình như Sanada!” Tôi búng tay một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói.

Chị Kikuri như hổ đói vồ mồi nghiêng đầu sang một bên, hai mắt nhíu lại, cấp tốc nhảy lên, vọt về phía tôi. Vừa tránh thoát, vừa nháy mắt với Nữ Thần. Yukimura ngầm hiểu, bước lên nâng dậy đồng chí Sanada đang ngây ngốc. Trong lòng tôi ai thán: lão nhân Sanada, lần này coi như em đã không làm thầy thất vọng! Hy sinh cái tôi, dũng cảm cứu Hoàng Đế nhà các thầy.

“Senpai, senpai! Trước khi giải quyết em, xin chị hãy chỉnh quần áo lại trước đã!” bản thiên tài bị buộc đến góc xó, thất kinh chỉ vào chị ấy. Chị Kikuri lập tức tỉnh táo lại, cấp tốc cài cúc áo lại, đứng ở trước gương vân vê tóc. Xem ra đã khôi phục lại từ trạng thái bạo long, tôi cẩn thận chọc chọc chị ấy: “Kết quả đã xảy ra chuyện gì vậy chị?”

Gương mặt chị Kikuri có thể so với Ghost Sadako hiện ra trước mặt tôi: “Chuyện gì?” Không tốt, chị Kikuri mặt lạnh là điềm báo biến thân Godzilla. Tôi rất cẩn thận dịch người xa xa, vừa xua tay, vừa thì thào: “Không phải em, không phải em, kẻ thù của chị ở bên kia.”

Chị ấy giơ một thanh kiếm trúc lên, bước chân nhẹ nhàng, đằng đằng sát khí bổ về phía Hoàng Đế: “HA!” Yukimura túm Sanada hiểm hiểm né một kích này, tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn thân cây bị lằn một vết kiếm rất sâu, sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng. Nếu như bị bổ trúng, nhất định là óc sẽ bị bắn ra bốn phía.

“Senpai, có chuyện gì thì mọi người ngồi xuống rồi từ từ nói.” Yukimura nghiêm túc nhìn chị Kikuri, cảm giác áp bách toát ra mãnh liệt, trong tay còn túm chặt áo Hoàng Đế, bảo vệ cậu ta ở sau lưng.

“Đúng, đúng, bạo lực là không thể giải quyết vấn đề.” Tôi vươn hai ngón tay, kéo nhẹ chị ấy, “Có cái gì oan khuất, cứ nói ra, em sẽ làm chủ cho chị mà.”

Ngồi xuống trước bàn dài của câu lạc bộ, đem Sanada và chị Kikuri tách ra xa như Nam Cực và Bắc Cực. “Được rồi, nguyên cáo có thể trần thuật sự thật.” Tôi sửa sang lại trang phục kiếm đạo, trang nghiêm ngồi xuống, nghiễm nhiên tưởng tượng mình thành đại lão gia Bao Thanh Thiên.

“Sau khi luyện tập xong, chị trở lại phòng thay quần áo…” ( bên dưới là tình hình xảy ra vụ án )

Suzuki Kikuri cởi đai lưng ra, xốc vạt áo lên, vận động cổ, xương cốt phát ra tiếng khanh khách. Gấp gọn trang phục kiếm đạo lại rồi để vào ngăn tủ. Trên người chỉ có nội y màu đen, Kikuri vừa hát vừa lấy đồng phục trường, cầm áo mặc vào. Cho mái tóc dài màu quất đậm ra khỏi cổ áo, còn chưa cài cúc, đã nghe thấy tiếng cửa sau lưng bị kéo ra, chị ấy lơ đãng xoay người: “Nakamura, quét dọn xong nhanh thế…” trong nháy mắt nhìn thấy nam sinh cao lớn trước mặt, tiếng nói lập tức im bặt.

Sanada Genichirou mặt không biểu cảm nhìn nữ sinh quần áo không chỉnh tề, dáng người khêu gợi, mặt cậu ta hơi nóng: “Rất xin lỗi, tôi đi nhầm.” Nói xong liền muốn xoay người rời đi, hai mắt Suzuki Kikuri đã bốc hỏa, bộ ngực kịch liệt phập phồng, xông lên bắt lấy cổ áo người nọ, xả mạnh một cái: “Một câu xin lỗi là đủ rồi sao? Cái thằng nhóc kia!”

Hoàng Đế thật không ngờ một cô gái tức giận lại có thể mạnh đến như vậy, cậu ta mất thăng bằng đổ về phía trước. Mũ thể thao màu đen bay xuống đất, Hoàng Đế cảm thấy hai bên má có gì đó mềm mềm thơm thơm, tóc mái màu đen che hai mắt nhất thời không nhìn thấy rõ. Cậu ta đẩy tóc ra, nhìn lại! Nhất thời há hốc mồm, hai ‘núi’ phập phồng kịch liệt, đầy đặn mê người. Đưa mắt nhìn lại, mỹ nhân dưới đất chật vật. Hai chân hai người vô tình gác lên nhau, bốn mắt nhìn nhau.

“Cậu! Cậu!” Suzuki Kikuri đứng dậy, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, xốc cổ áo người nọ lên, vồ đến! “Phách! Phách!” Ra sức vung cánh tay phải, thưởng cho Hoàng Đế hai cái tát rõ ràng lưu loát, lực đạo mười. “Cậu!!!Chết!!! Đi!!!”

“Hm, ra là thế à?” hai tay tôi giao nhau, nghiêm túc nhìn hai người bọn họ, “Nhưng chị Kikuri, vừa rồi chị vẫn chưa nói rõ ràng. Sau khi Sanada té ngã, kết quả đã đụng phải chỗ nào của chị mà làm chị phát cuồng thế?” Quá trình có thể xem nhẹ, nhưng mà chi tiết nhất định phải nắm chắc, đây là vấn đề kỹ thuật mang tính tò mò.

Chị Kikuri mắc cỡ ngại ngùng nhìn tôi, nghẹn thật lâu, đột nhiên vỗ bàn nhảy dựng lên: “Dù là nơi nào đi nữa, dù sao cũng là lỗi của hắn!” Nhìn chị thế này, nhất định là một nơi đặc biệt, hừ hừ. Chị đã không nói, vậy thì tra khảo bị cáo vậy. Chuyển sang Hoàng Đế Sanada, tìm tòi nghiên cứu nhìn cậu ta. Cậu ta lảng tránh, khoanh tay trước ngực, quay mặt sang phía khác.

“Genichirou, rốt cuộc là thế nào?” Yukimura bày ra dáng vẻ trưởng bối, sắc bén nhìn về phía Sanada.

“Chị ấy nói thế nào thì là thế đó.” Hoàng Đế hơi cúi mắt, môi mím lại, thẹn thùng.

“Vậy sao cậu lại vào phòng thay quần áo của câu lạc bộ kiếm đạo nữ?” Nữ Thần thật nghiêm túc, cực kỳ khí thế.

Sanada ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng trầm xuống: “Là Niou chỉ đường cho tớ.” nghiến răng nghiến lợi như muốn giết người. Thì ra là Kẻ Lừa Gạt gây ra, hơn nữa ngày hôm qua, tấm bảng ghi chú phòng thay quần áo câu lạc bộ kiếm đạo nữ bị mang đi làm cái khác. Hoàng Đế đáng thương, cực kì xui xẻo.

“Khụ khụ.” Bản quan khụ mấy cái, tổng kết, “Sự tình của vụ án chính là vào nhầm- nhìn- vồ- bị phản công, có phải không?” Yukimura buồn cười nhìn tôi, gương mặt càng thêm nhu hòa.

“Đúng.” Bị cáo lên tiếng đồng ý.

“Không chỉ đơn giản như thế!” Chị Kikuri nhảy lên, chống eo, dùng ngón tay chỉ vào Hoàng Đế, toàn thân run run, “Cậu ta… Cậu ta… Cậu ta dám…” Nghiến răng nghiến lợi, ngón tay giật giật.

“Dám cái gì?” Tôi hơi nằm sấp xuống bàn, hưng phấn mà nhìn chị ấy: đừng ngượng ngùng, nói mau đi, bản quan chăm chú lắng nghe. “Dám đụng phải chỗ đó của chị! Không thể tha thứ!” sắc mặt chị Kikuri đỏ bừng, một cước dẫm nát ghế tựa, hung tợn nhìn chằm chằm Hoàng Đế, hận không thể ăn sống cậu ta.

“Hôn đến mặt?” Tôi chỉ chỉ hai gò má mình, chị Kikuri quay đầu đi. Không đúng à? “Thế, là miệng à?” Chỉ chỉ môi. “Đừng đoán nữa!” Senpai rống lên một câu.

Chẳng lẽ còn kinh khủng hơn à? Tôi chợt nghĩ ra, chỉ vào ngực chị Kikuri, kinh ngạc vui mừng nhìn về phía Hoàng Đế. Sanada sửng sốt, vẻ mặt có một tia sơ hở. Yukimura không thể tin nhìn cậu ta, trong đôi mắt màu tím đầy vẻ kinh ngạc: “Genichirou, không thể nào…” Hoàng Đế như nhớ lại điều gì, khựng lại, hai dòng máu nóng chảy từ lỗ mũi xuống.

“Đồ biến thái!” Chị Kikuri biến thân, giơ thiết bản lên ném về phía Sanada. Hoàng Đế hiểm hiểm né qua, lấy tay che cái mũi, nghiêm túc cúi người trước mặt chị ấy: “Em thật sự rất xin lỗi, em thật sự không cố ý, mong chị hãy tha thứ.”

“Một câu xin lỗi là xong à? Hm?!”Senpai vọt tới trước mặt cậu ta, một phen xốc lấy cổ áo Sanada, gió mạnh sóng to, sóng triều tới.

“Em sẽ chịu trách nhiệm.” Hoàng Đế chịu đựng chị Kikuri nổi nóng, hai mắt sáng quắc, nghiêm túc nói ra một câu như bom nguyên tử.

“Rầm!!!” Bổn cô nương hoa lệ ngã xuống khỏi ghế, Sanada thật đúng là đàn ông! Yukimura đỡ vách tường, nhíu cao mày, đầy ngạc nhiên.

“Ai muốn cậu phụ trách? Hả?” Senpai lạnh mặt, tiến gần sát Sanada, “Chỉ cần cậu mổ bụng tạ tội là được rồi.”

Hoàng Đế dù không đúng, nhưng tốt xấu cũng là một người dám làm dám chịu. Huống chi là nhà Sanada chỉ có hai đứa con trai, chết cũng phải giữ cái mạng nhỏ cho cậu ta! Tôi bỗng chốc nhảy lên khỏi đất, ôm eo nhỏ của chị Kikuri, kéo chị ấy ra. Cấp tốc chen vào giữa chị ấy và Sanada, chỉ vào cái mũi của Hoàng Đế, nghiêm khắc nói: “Nếu cậu đã nhận tội, vậy thì bản quan sẽ phán quyết. Câu lạc bộ kiếm đạo nữ Hyoutei bọn tôi có một quy định: ăn cái gì cũng không thể ăn mệt!” Quay đầu nhìn nhìn chị Kikuri nghi hoặc khó hiểu, trịnh trọng gật gật đầu với chị ấy: “ Chị Kikuri, không được sơ suất, sờ lại!”

Một cú mạnh nện vào gáy, bom nguyên tử nổ mạnh, khí nóng cuồn cuộn đẩy mạnh tôi ra xa: “Nakamura Kimiko, chị xử lý cậu trước!” lão nhân Sanada, em đã thật sự tận lực rồi!

Sờ sờ cục u trên đầu, nếu Yukimura không ngăn cản, có lẽ tôi và Sanada sợ là đã bị chị Kikuri xé nát rồi. Lúc sắp đến nhà, nhìn thấy có một người kỳ quái loanh quanh ở chỗ rẽ. Rút theo thanh kiếm Senbonzakura trong túi kiếm ra, chạy đến. Người nọ đột nhiên quay đầu lại, xông lên: “Nakamura-san, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi!”

Biến thái! Tôi bước hai bước sang phải, nhìn Naito Kaichi ngã úp sấp xuống mặt đất, mặt không biểu cảm đi qua. “Nakamura-san, vì em, anh đã chuyển trường đến Tokyo!” Tên háo sắc kia bò trên mặt đất, vừa định ôm lấy chân tôi, tôi đã đá mạnh một cái. Ngay lập tức, thế giới yên tĩnh.

“Kimiko-chan, bên ngoài hình như có một thiếu niên đang tìm em kìa.” chị Kuyou vừa đặt đồ ăn lên bàn, vừa tò mò nhìn tôi.

“Em không quen.” Kéo ghế dựa ra ngồi xuống.

“Thiếu niên?” Mẹ hưng phấn nhìn tôi, “Kimiko-chan, Kunimitsu biết con có người theo đuổi mới không?” Biết ạ, biết đến mức như đang trở về thời đại băng hà. Không nói một lời, cầm lấy chiếc đũa.

“Ồ? Lại là một con ‘chồn’ à?” Bố vừa chà lau mắt kính, vừa cười lạnh, liếc mắt ra ngoài cửa.

“Em hỏi anh yêu em sâu đậm đến mức nào, anh yêu em đến thế nào! Tình anh không thay đổi, yêu em không thay đổi, ánh trăng đại diện cho lòng anh ~” ngoài cửa, một trận gào khóc thảm thiết truyền đến, gân xanh của bổn cô nương tuôn ra, khớp hàm cứng ngắc. Mẹ ghé vào cửa nhìn quanh, chiếc đũa trên tay chị rơi xuống đất. “Phách” một tiếng, bố niết chặt làm gọng kính gãy đôi, hai mắt sắc bén.

“Nakamura-san, Nakamura-san, anh ái mộ em!” Một tiếng la hét xúc động, làm cả một đàn quạ trên cây kinh hãi bay tứ tung.

Cuối cùng bổn cô nương không thể nhịn được nữa, xoay người bước nhanh lên tầng, bên hông đeo thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi và Bế Nguyệt, chạy vội xuống lầu.

“Không cần đi đâu.” Mẹ tự nhiên gắp một miếng thịt bò, để vào miệng.

“Dạ?” Khó hiểu nhìn mẹ.

“Bố đã đi rồi.” Chị thư thái bổ sung.

Ngoài cửa, một người cao gầy úp sấp trên mặt đất, nửa ngày không cử động gì. Trăng khuyết ló đầu ra khỏi mây, nhìn thấy mấy chiếc răng màu trắng trên đất, liền sợ tới mức lại trốn trở lại trong mây.

Dưới màn đêm, bố Nakamura vuốt tóc, chỉ chừa một ít sợi tóc rũ xuống giữa trán. Thân hình cao lớn đứng thẳng, khinh miệt nhìn người dưới đất, phi một chiếc danh thiếp xuống, nhíu mày, răng nanh màu trắng lộ ra ánh sáng lạnh: “Ngày mai đến phòng khám này, tôi sẽ trồng răng giả miễn phí cho cậu.”

Spoi:

“Kimiko-chan, Kimiko-chan. Bảo bối, mau dậy đi!”

“Mẹ, chị, chào buổi sáng.” Buồn ngủ quá, đầu liên tục cúi xuống.

“Bảo bối, hôm nay là ngày diễn ra giải đấu cả nước đấy.” những lời của mẹ như thuốc kích thích, khiến tôi lập tức tỉnh táo lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.