Nằm ở trên ghế dài trong phòng nghỉ, trên tay cầm cuốn <truyện cười vườn trường>. Thật sự là quá buồn cười, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cắn đầu lưỡi nghẹn cười. Dường như có một con thỏ chạy nhảy lung tung trong cơ thể, đột nhiên, duỗi chân ra ngồi bật dậy, một tay che miệng, nước mắt run run tràn ra hốc mắt. Không được, nhịn không được.
“Oa ha ha ha ha ha ha.” Cuối cùng tôi cười điên cuồng ra tiếng, cười đến mức nội tạng sắp xuất huyết. “A ha ha ha ha, ha ha, a, nga ha ha a.” Một bên lau nước mắt, một bên nhẹ ho. Bụng đau, tựa vào trên ghế.
Một bàn tay mạnh mẽ đặt ở trên lưng tôi, nhẹ nhàng giúp tôi dễ thở: “Cười giống như tên ngốc ấy.”
“Chị Kikuri, thật sự rất buồn cười nha. Nào nào, mọi người đừng nghiêm túc như vậy, em kể một đoạn, cùng nhau cười đi!” Bổn cô nương vân vê tóc, xoa xoa bụng, đứng lên, “Một ngày, nữ nhân vật chính Tomokyaku Hisaaya cuối cùng cũng hoàn thành bài tập mà mười đại ‘Danh bộ’ ở trường giao cho. Xoa xoa cái trán, mở radio lên. Âm thanh từ tính của DJ Radio truyền ra: ‘…Nếu da mặt phấn hồng, lông tơ trên mặt non mịn mềm mại, như vậy tức là rất khoẻ mạnh…'”
Tôi đi đến trước mặt Terauchi, nâng mặt cậu ấy lên tỉ mỉ đánh giá một chút, vươn ngón tay ám chỉ người mình nói giống cậu ấy, ” Tomokyaku Hisaaya nghe đến đó, nhịn không được sờ sờ mặt mình, đôi mắt nhìn xung quanh, thầm khen bản thân khoẻ mạnh đánh yêu. Đúng lúc này, DJ nói: ‘Tốt, bạn nghe đài, buổi thảo luận < tri thức nuôi lợn> kết thúc ở đây…’ ”
Mọi người đang cẩn thận nghe dại ra một chút, sau đó liền ào ào cười điên cuồng “Nakamura, hôm nay nhất định tớ sẽ không bỏ qua cho cậu đâu! ” Terauchi Chiyo giương nanh múa vuốt về phía tôi, bắt đầu cào xé tôi, “Cứu mạng!” Trên người giống như có mấy nghìn con kiến bò qua, tôi co rúm người lại cười nịnh nọt cầu xin tha thứ.
Một lúc lâu sau ma trảo mới đình chỉ, tôi điều chỉnh lại sắc mặt, ôn nhu nhìn cậu ấy: “Hiện tại không khẩn trương rồi chứ.”
Cậu ấy hơi ngây người, nở rộ một nụ cười thoải mái tự nhiên “Ừ, không khẩn trương nữa.”
Khôi phục bình thường, trong trận mười sáu cường kế tiếp, nữ kiếm Hyoutei lấy 12 – 6 chiến thắng lưu loát học viện mà năm trước đã đứng thứ sáu, dẫn đầu sát nhập bát cường.
“Đối thủ tiếp theo là quán quân đoàn thể của năm ngoái, trung học Kagawa của Shikoku.” Đội trưởng đứng trước mặt một cái bảng trắng, vẽ biểu đồ đối chiến, “Thực lực của năm người họ đồng đều, Ngũ Tịch Umekawa Kanado, năm nhất, năm nay giải địa khu Shikoku được giải cá nhân dành thứ sáu. Tứ Tịch Shannan Kotomi, năm nhất, trong giải địa khu cá nhân là tân nhân giỏi nhất. Tam Tịch Mikage Junko, năm hai, giải đấu cá nhân năm trước đứng thứ mười. Nhị Tịch Moriguchi Yurong, năm ba, năm trước ở giải cả nước là Nhị Tịch giỏi nhất.”
Nói tới đây, mỹ nhân Ohtori dừng một chút, xoay người lại, ánh mắt sáng quắc nhìn tôi: “Nhất Tịch, năm trước ở hiệp phụ của trận chung kết bị bại bởi Izumo Kaguya…., hai người họ được gọi là ‘Izumo Hisetsu’ nổi danh trong giới trung học, danh xứng với thực lực.”
Cảm giác được đồng đội lo lắng nhìn chăm chú, tôi vân đạm phong khinh cười cười: “Như vậy mới là tốt nhất, đúng là cầu còn không được.”
“Tốt lắm, giữa trưa mong mọi người nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức để dành cho trận đánh ác liệt buổi chiều.” Chị Kikuri vỗ vỗ tay, dặn dò nói, “Cơm trưa tập thể đã chuẩn bị tốt, lập tức có người đưa tới.” Nghe vậy, nhấc tay: “Cơm gì ạ?”
“Mười phần cơm thịt bò.” Kikuri cười tủm tỉm nhìn về phía mọi người, “Là cực phẩm của nhà ăn Hyoutei nha.”
“Tuyệt quá.” “Món đó ăn ngon nhất.”
“Không cần!” Tôi hai tay ôm ngực nghiêng đầu khẽ hừ, “Em muốn ăn mì sợi cay.”
Kikuri đi tới, hoà ái dễ gần sờ sờ đầu tôi, “Mười phần cơm thịt bò ăn càng ngon hơn.”
“Không, mỗi lẫn trước trận đấu là em chỉ ăn mì sợi thôi.” Khinh thường hất tay chị ấy ra, nghiêm túc nói.
Sắp biến thân à? Chị ấy cau cái mũi, hai phiến môi ma sát nhau một chút, vừa định phát tác. Bỗng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của đội trưởng vang lên: “Nakamura, trước một giờ rưỡi về nơi tập trung.”
“Đội trưởng, chị quá chiều em ấy.” Suzuki Kikuri bất đắc dĩ nhìn về phía cửa mở, hơi hơi thở dài.
“Nhưng em ấy là Nhất Tịch Mì sợi mà.” Trên gương mặt xinh đẹp của Ohtori mỉm cười có một tia nhu hoà.
Quán mì sợi thật là đông, tôi đứng ở ngoài cửa nhàm chán nhìn trời, không biết ba mẹ còn có Kunimitsu hiện tại đang ăn gì.
“Nakamura-san!” Bên trong quán truyền đến tiếng la lên, xuyên qua nhóm đầu người liền thấy vài bạn Seigaku. Thật tốt quá! Tôi vui vẻ chạy vào: “Mọi người đều ở đây à, thật trùng hợp quá!”
“Ha ha, không phải trùng hợp.” Gấu nhỏ cười tủm tỉm nhìn tôi, con mắt hơi đổi, lườm liếc Kunimitsu, “Là Tezuka cố tình chọn nơi này.”
Kunimitsu nhẹ nhàng đem tôi kéo đến bên người, giúp tôi kéo ghế. Tôi thuận theo ngồi xuống, đôi mắt trong vắt: “Thật cám ơn Kunimistu đã giúp tớ chiếm vị trí.” Ánh mắt cậu ấy chuyển động, ánh ra một tia yêu chiều, nháy mắt quấn quanh trong lòng tôi.
“Khụ khụ.” sắc mặt Oishi ửng đỏ, ho mấy cái, “Nghe nói đối thủ buổi chiều rất mạnh, năm trước còn đạt giải quán quân đoàn thể.”
“Ừ.” Thu hồi ánh mắt giao nhau, nhìn về phía mọi người, “Thực lực của năm tuyển thủ đều không tầm thường, đúng rồi, hôm nay sao mọi người đều đến thế?”
“Là đội trưởng Yamatoo gọi mọi người tới.” Kikumaru dựa vào trên người Ryoma, lười biếng giống một con mèo. “Nói là đến cảm thụ không khí đại hội cả nước, còn có thể giúp mọi người thả lỏng, vui chơi.”
“Ông nội nói, trận chung kết buổi tối, ông sẽ cùng ông Sanada tới tham dự.” Kunimitsu nhàn nhạt nói, “Buổi chiều, không được sơ suất.” Ở dưới bàn, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay của tôi.
“Ừ.” Loại tình cảm này ít lời nhưng ôn nhu, không tiếng động mà ăn ý, chuyển động giữa tôi cùng cậu ấy.
Hiển thị lịch sử tin nhắn
“Kimiko cảm thấy tiếc nuối không?” Âm thanh lành lạnh lại có chút do dự, tôi hơi nghiêng nghiêng đầu lẳng lặng nhìn cậu ấy, “Không thể tham gia trận đấu cá nhân ngày mai.” Cậu nhíu mày, toát ra loại tình cảm tiếc hận.
Bởi vì lần đó bị thương, không thể tham gia giải đấu cá nhân tứ cường, do đó làm tôi mất cơ hội tham gia giải đấu các nhân cả nước. “Tiếc nuối.” Tôi cắn môi dưới, thở dài, sau đó kiên định nhìn cậu,”Cho nên, giải đấu đoàn thể tối, nhất định phải hợp toàn lực, không thể có lần tiếc nuối thứ hai.”
“Ừ.” Kunimistu-kun nhướn mi cười, thở dài lắng đọng lại trong ngày xuân.
Ngồi ở trên bãi cỏ, rúc vào vòng ngực rộng lớn của Kunimitsu, mí mắt dưới ánh nắng ấm áp không chịu được dần dần nặng nề hạ xuống. “Kunimitsu, đúng một giờ đánh thức tớ dậy nhé, buồn ngủ quá.” Nửa híp mắt, gò má tựa vào cần cổ cậu “Ngủ đi.” Tiếng than nhẹ, đưa tôi tiến vào mộng đẹp.
Nghe xong điện thoại, Tezuka Kunimitsu bước nhanh trên mặt cỏ. Thiếu nữ tóc dài nằm trên thảm cỏ xanh mướt, gió mát khẽ hôn gương mặt cô, tóc quăn mượt mà bay trong không khí. Bên cạnh một nam sinh thần thái mê mẩn, cậu tham lam nhìn người mềm mại trước mặt, nhịn không được kề sát xuống.
Mặt Tezuka như băng sương, khí như hàn băng, cấp tốc đi đến phía sau nam sinh. Nam háo sắc phát hiện có bóng người tới gần, quay đầu lại nhìn. Thiếu niên lạnh lùng như sông băng, dáng người cao ngất, bất động như núi, ánh mắt ngoan lệ, khoé miệng trầm xuống: “Tình cảm, không thể ước mơ.” Cổ áo bị nhấc lên, cánh tay xinh đẹp của Tezuka vung lên, tên háo sắc hưởng trọn cú đấm, đầu nhanh chóng biến thành đầy sao giữa ban ngày.
Tezuka chậm rãi ngồi xuống, đem đầu cô gái đặt nhẹ nhàng ở trên đùi bản thân. Cậu dựa vào cây ngô đồng phía sau, lấy tay ôn nhu vuốt ve gương mặt như ngọc, ngón tay lướt qua đôi môi mềm mại, khoé miệng tràn ra nụ cười mỉm như xuân phong.
“Bác….bác…” Tên háo sắc đi vào toilet chỉn chu lại quần áo, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp bố của Nakamura, nhớ tới trải qua ngày đó trồng răng giả khủng bố, không khỏi lùi về phía sau một bước.
“A, thật chật vật.” Nakamura Shunseki mỉm cười đi đến bồn rửa tay, xuyên thấu qua gương, đôi mắt đánh giá con chồn chướng mắt này, “Cái kia biểu ngữ thật sự rất bắt mắt.” Khoé miệng hơi trầm xuống, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo.
“A, thật không ạ? Ha ha ha.” Anh ta nghe được lời “khen” toàn thân thoáng chốc như được nạp điện, “Đó là cháu tự thiết kế và định chế đấy, không nghĩ tới bác cũng thích, ha ha ha.”
Bố Nakamura hơi hơi cúi xuống, mái tóc nâu che hai mắt, làm cho người ta đoán không ra vẻ mặt của ông. Người kia cười ngây ngô, đột nhiên cảm nhận được sát khí quen thuộc, vừa định nhấc chân rời đi, nhưng đã chậm nửa bước.
“Anata, còn chưa xong à?” Bên ngoài toilet truyền đến âm thanh ngọt ngào.
“Sắp rồi.” Nakamura tiên sinh vuốt mái tóc qua hai bên sườn, vỗ vỗ quần áo, ôn nhu nói với “Miếng thịt” trên đất: “Thời gian cũ, địa điểm cũ, làm lại mấy cái răng gãy kia nhé.”
Spoi:
“Chúng tôi không coi thường nhóm cậu đâu.” Ngũ Tịch của đối phương tốt bụng giải thích, “Hyoutei là một đối thủ rất mạnh, tuy rằng thực lực Tứ Tịch và Ngũ Tịch chênh lệch rất ít, nhưng các cậu phải biết rằng đội trưởng của chúng tôi là nữ kiếm trình độ chuyên nghiệp. Trước mắt, trong hệ trung học chỉ có Izumo tiền bối có thể cùng chị ấy so sánh. Nhất Tịch của các cậu tuy rất lợi hại, nhưng vẫn không có khả năng đỡ được hai chiêu của đội trưởng. Nhiều năm qua, mỗi lần xuất chiến với Izumo tiền bối, đều là phải đấu thêm một trận phụ mới có thể thắng hiểm.” Nói xong vỗ vỗ bả vai Terauchi: “Được rồi được rồi, sang năm đấu lại đi, lần này các cậu không có hi vọng đâu.”
Nghe xong lời của cô ấy, nhóm Hyoutei sầu lo nhíu mày: chẳng lẽ hi vọng cứ thế bị vụt mất ?