Tôi chưa bao giờ cảm thấy sự hiểu nhau khi giao tiếp giữa người với người là một chuyện rất tốn sức, nhưng lúc đối mặt với Tô cùng Âu Tề thì cuối cùng tôi cũng hoài nghi có phải mình bị mắc khuynh hướng ADHD *(chứng tăng động giảm chú ý) một dạng tự kỉ hoặc bệnh trầm cảm gì gì đó hay không.
Ngày đó cùng Âu Tề cơm nước xong xuôi, cùng những lời kể tiếp theo của Hạ Tu sau đó, tôi lại thu hoạch được một ‘câu hỏi mới’ giống như một loại độc dược tác dụng chậm có thể dùng để tự hành hạ mình lâu dài, đó chính là "Xảy ra một chuyện " theo lời Âu Tề.
Tôi muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, lại có thể khiến Hứa Linh năm đó lựa chọn Âu Tề, mà nhiều năm sau lại đi bắt Đỗ Thăng - một người đàn ông đã có bạn gái?
Mà việc khiến cho tôi suy nghĩ trăm lần cũng không ra là, loại vượt qua thời không với phương thức 3p đặc biệt này, ba người đó cũng có thể tiếp nhận! Đừng động tới xxoo mỗi một người trong ba bọn họ, trong lòng mỗi người bọn họ đều vui lòng không vui lòng, cam tâm không cam tâm, tình nguyện không tình nguyện, dù sao chỉ nhìn từ bề ngoài mà nói, ba người bọn họ đều tiếp nhận cũng như duy trì loại quan hệ nam nữ vặn vẹo này.
Ngày đó đột nhiên tôi nghĩ tới, trước khi Đỗ Thăng đi Mỹ, ở trong điện thoại có nói qua hai câu này "Chúng ta đã từng yêu cô ấy như vậy, hôm nay cậu lại làm tổn thương cô ấy" và "Cậu đừng mơ tưởng có thể chạm vào cô ấy nữa, tôi sẽ dẫn cô ấy về nước", vì vậy tôi nghĩ biện pháp dò xét ý tứ của Âu Tề, tôi hỏi Âu Tề: "Âu sư huynh, tôi thường từ các chuyên gia xem tướng có thâm niên ngồi ở trên các con phố, ăn cắp nghề của các thầy xong tích góp lại thành một người có kinh nghiệm xem tướng số. Khuôn mặt anh, tôi nói anh đừng để trong lòng cũng đừng mất hứng, là điển hình nhất tướng bạo lực, nói trắng ra là thích đánh phụ nữ." Thật ra là tôi nói bừa. Chính là vì muốn biết cái gọi là"Tổn thương cô ấy" là chuyện thế nào.
Âu Tề nghe thấy lời nói của tôi không trả lời, lại hỏi ngược lại: "Ann, cậu coi, hay là đoán?"
Âu Tề không có tức giận ngược lại cười tự giễu nói: "Ann, ấn tượng của tôi để lại cho cô, làm cô cảm thấy tôi rất bạo lực sao? Cho nên cô đoán Hứa Linh lựa chọn rời tôi đi để đến với Đỗ Thăng, là bởi vì có thể tôi là tên đàn ông thô bạo, sử dụng vũ lực với phụ nữ? Ann, trí tưởng tượng của cô quá phong phú, nhưng là dựa vào trí tưởng tượng để phán đoán vấn đề là không sáng suốt, cho nên cô đáp đúng một nửa cũng đáp sai một nửa. Tôi là người khinh thường sử dụng bạo lực, nếu như dùng đầu óc có thể giải quyết vấn đề, lại cứ khăng khăng chọn lấy quả đấm để giải quyết nó, chẳng phải là ngu xuẩn sao? Nhưng tôi xác thực có tát Hứa Linh một cái, mà Hứa Linh cũng đích xác là vì cái tát đó của tôi mà rời đi, nhưng người chịu cái tát đó là cô ấy, mà đau lại chính là tôi. Nếu như đang trong lúc nồng nhiệt nhất với cô, miệng của người yêu cô lại kêu tên của một người phụ nữ khác, Ann, cô sẽ như thế nào? Có giáng cho người ta một cái tát?"
Tôi nói: "Sẽ không."
Âu Tề rất bất ngờ với câu trả lời của tôi.
Tôi còn nói: "Một cái tát quá ít. Nếu như Phật tổ chịu thỏa mãn cho tôi một nguyện vọng, thì tôi hi vọng mình có thể hóa thân thành Ngô Công Tinh*( con rết thành tinh), lúc đó mỗi một tay là một cái tát, như thế mới có thể hả giận."
Sau tôi lại hỏi Âu Tề: "Tại sao anh lại chịu đem chuyện của mình nói cho người mới chỉ gặp qua hai lần như tôi?"
Câu trả lời của Âu Tề khiến tôi giống như bị vị đại tiên si ngốc chiếm xác hay bị nghiệt ngốc đại thánh nhiếp hồn, tôi ở trong trạng thái sững sờ ước chừng khoảng một phút.
Âu Tề nói: "Ann, đêm trước khi Đỗ Thăng dẫn Linh đi, say như chết, tôi chưa từng thấy cậu ta khóc, nhưng đêm hôm đó cậu ta đã khóc, khóc đến tê tâm liệt phế. Một bên cậu ta khóc một bên ôm tôi mà nói, Phẩm Phẩm, thật xin lỗi, em hãy quên anh đi. Cô hỏi tôi tại sao chịu đem những lời này nói cho cô nghe, ha ha, Ann a, bởi vì tôi đoán, cô chính là Phẩm Phẩm, người khiến Đỗ Thăng rơi lệ lúc đó."
Lúc tôi từ tình trạng sững sờ phục hồi lại tinh thần, tôi nghĩ giây phút đó sắc mặt của tôi nhất định trắng bệch đến dọa người. Trong lòng tôi rối loạn còn ấn tượng hơn cả cái đầu tổ quạ của đồng chí Triệu hòa Bình kia.
Trong lòng tôi tràn đầy nghi ngờ. Tôi hỏi Âu Tề: "Anh biết tôi là ai?"
Âu Tề bình tĩnh trả lời tôi: "Uhm."
Tôi lại hỏi: "Bắt đầu từ lúc nào?"
Âu Tề nói: "Từ lúc nghe lời đồn đãi ở trường học."
Tôi lại hỏi: "Biết tôi là ai, cho nên mới chịu nói cho tôi biết chuyện giữa các anh; biết tôi là ai, nên mới chịu nói cho tôi biết chuyện đã xảy ra giữa các anh, chỉ là lúc nói cho tôi biết thì vẫn tránh những vấn đề chính, những thứ tôi muốn biết nhất, anh lại cứ đem nó giấu đi không cho tôi biết. Âu Tề, tôi có thể hỏi, đây là vì cái gì không?"
Âu Tề ánh mắt mơ màng nhìn vô định về phía trước, nhẹ nhàng nói với tôi: "Nói cho cô những điều kia, bởi vì cô muốn biết. Bằng tính tình của Đỗ Thăng, tôi đoán, nếu cậu ta đã lựa chọn Linh giữa cô và Linh, thì cậu ta sẽ không nói bất kì điều gì với cô. Mà nếu đã không nói cho cô nghe thì…., Ann, tôi chỉ có thể nói, cho tôi xin lỗi."
Thanh âm của tôi mang theo sự châm chọc sâu sắc đối với Âu Tề: "Anh có thể đem người phụ nữ của mình nhường cho người đàn ông khác, sau còn nhung nhung nhớ nhớ không quên được, Âu Tề anh biết không, cách làm của anh cùng cách làm của Đỗ Thăng tuy khác nhau khúc điệu nhưng đều diễn hay như nhau. Chỉ khác nhau ở chỗ, người phụ nữ anh nhớ tới giờ phút này đang ở bên cạnh Đỗ Thăng, mà người Đỗ Thăng không bỏ được kia, bây giờ đang ngồi đối diện với anh, đang ăn cơm trò chuyện cùng anh. Đây thật là một cuộc sống rất rất…không chỗ nào không “cẩu huyết” a!"
Âu Tề nghe xong lời của tôi thì không lên tiếng, chỉ ngồi ở đó cười, cười đến bí hiểm, cười đến không phân biệt được vui buồn, cười đến nỗi tôi cảm thấy xót xa nhức nhối.
Nụ cười kia giống như không từ nhân gian, nụ cười kia âm lãnh giống như là đến từ địa ngục.
Lúc chia tay, Âu Tề nói với tôi: "Ann, cô là một cô gái tốt, nếu như có thể lựa chọn, tôi nghĩ ai cũng không muốn làm tổn thương cô."
Tôi đáp trả lại Âu Tề, chính là cái loại biểu cảm anh ta mới vừa tỏ ra giống như tới từ địa ngục, nụ cười âm lãnh.
Sau đó về đến nhà, tôi hỏi Tô: "Ở Đài Loan, các cô gái hiện đại, hiện nay còn xem trọng việc quen ai thì phải quen đến cùng không?"
Tô trả lời tôi nói: "Các cô gái Đài Loan trước kia, cũng chưa chắc đã xem trọng loại đó".
Đổ mồ hôi! “Knock out” lần thứ nhất.*(Bản gốc dịch là: Bốn lạng đẩy ngàn cân, mượn sức, lấy nhu chế cương…)
Tôi lại hỏi Tô: "Nếu như có một người con gái, ban đầu đi theo người đàn ông số 1, sau lại lại theo người đàn ông số 2, người đàn ông số 1 trong lòng vẫn có cô ấy nhưng vẫn có thể buông tay, người đàn ông số 2 biết rõ quá khứ của cô ấy cùng người đàn ông số 1 nhưng vẫn tiếp nhận cô ấy, Tô, nói cho tớ biết những điều cậu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi trong việc này."
Tô đưa tay gãi gãi đầu sau đó nghiêm túc trả lời tôi: "Rất rõ ràng, không nên chọn người đàn ông số 2. Số 2 chính là ngu, có câu nói, chim khôn là nên ‘ chọn cành tốt mà đậu, gặp lúc mà hót ’, có thể thấy được cô gái này không phải chim khôn. Ann, tôi trích dẫn câu tục ngữ kia rất đúng có phải không?"
Im lặng! “Knock out” hai lần!
Tôi hỏi Tô lần ba: "Tô, John gần đây như thế nào?"
Tô hơi buồn bực trả lời tôi: "Anh ta gần đây vẫn tốt a, cậu muốn gặp anh ta sao Ann? Muốn thì tớ lập tức gọi anh ta tới đây cho cậu nhìn đã mắt luôn!"
Tôi thật sự phục sát đất “em gái” này luôn, đối đãi với bạn trai của mình đặc biệt có một loại tư tưởng "Vô cùng vui mừng được dùng chung" cao thượng biến thái!
Tôi nói: "Tô, không phải tôi muốn gặp anh ta, tôi chính là thấy kỳ quái, cậu làm cho anh ta tức chết một thời gian dài như vậy, tại sao anh ta vẫn còn có thể khoẻ mạnh? Cứ nhìn tớ đi, cũng sắp bị cậu làm thành bã thịt *( Hán việt viết là TRA) rồi!"
Tô sợ hãi kêu: "Ann, vậy cậu không phải đã thành Nhậm Tra rồi à!"
Đỡ!
Hiệp này cô ấy - Tô “bốn lạng” hạ knock out được tôi - Nhậm “ngàn cân”!
Tôi nổi giận rồi!
Không nói hai lời, phi thân giận dữ bổ nhào tới!
Quyền cước hung ác tặng cho Tô, thề diệt bỏ tên ngu ngốc này!
Lúc chuẩn bị ngủ, trước khi chúc nhau ngủ ngon, tôi cùng Tô níu lấy cổ áo áo ngủ của nhau đồng loạt kêu to: "Tớ có lời muốn nói với cậu!"
Sau đó lại đồng loạt kêu to: "Cậu nói trước đi!"
Sau đó Tô / Tôi đồng loạt kêu to: "Cậu / Tớ nói trước!"
Sau đó tôi kêu to: "Tô, tớ sợ tớ ngủ không được! Tớ ôm một bụng thắc mắc cho câu hỏi tại sao, cậu nói làm sao tớ có thể ngủ được!"
Sau đó Tô gọi to: "Ann! Giáo sư gửi mail nói ngày mai chúng ta so với sáng sớm còn sớm hơn chút đi tìm thầy, giáo sư có chuyện muốn nói với chúng ta!"
Cô em không biết sống chết này, đối với vấn đề của tôi “Knock out”, lần thứ tư rồi!
Tôi níu chặt cổ áo Tô hơn chút, thít chặt đến nỗi cô ấy hô hoán lên. Tôi như quỷ dữ ác độc chất vấn Tô: "Nói! Làm sao biết password hòm mail của tớ! Nói! Tại sao có thể hiểu được câu cú vượt qua mười từ đơn rồi, cậu có phải bị trúng tà hay không!"
Tô dùng sức tránh thoát khỏi tôi nói: "Làm ơn chớ sỉ nhục trí tuệ của tớ có được hay không, máy vi tính của tôi là trạm trung chuyển email toàn trường! Cũng làm ơn chớ lại vũ nhục trí tuệ của tớ nữa có được hay không, tớ không hiểu mười từ đơn trở lên trong một câu, nhưng có phần mềm phiên dịch hiểu được!"
Lần này Tô đáp lại thế nhưng lại không có “Knock out”, vậy mà tôi lại hi vọng, lần này cô ấy cũng xuất chiêu a!
Thì ra không xuất chiêu so với xuất chiêu còn lợi hại hơn, càng thêm tức chết người a!
Thì ra là Tô dùng phần mềm dịch, tôi nên nghĩ tới, người bình thường ai có thể nói "So với sáng sớm còn sớm hơn chút", loại này làm người tức chết không đền mạng, ngôn ngữ “quái gở” a!
Tôi hỏi Tô: "Có biết chuyện gì không?"
Tô nói: "Vốn nên biết. Nhưng trong hòm thư của giáo sư, sô mail còn nhiều hơn số cọng tóc trên đầu cậu nữa, hơn nữa một chữ ô vuông cũng không có, tớ dùng chương trình dịch tra xét mấy bức mail, cảm giác đều không đúng, lại dịch thử vài bức nữa, tớ lại có cảm giác như nhìn thấy biển rộng bao la. Ann cậu biết đấy, tiếng Anh luôn làm tớ bị ngất. Cậu muốn nhìn ư, tớ sẽ đi mở cho cậu nhìn?"
Tôi không muốn xem, tôi không muốn tự đi tìm cái chết!