Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 67: Đồng Duệ



Âu Tề đỡ Hứa Linh đi về phía cửa. Tôi cùng Đỗ Thăng đi theo sau bọn họ.

Đi tới cửa thì Đỗ Thăng nói với bọn họ: "Tôi lái xe đưa hai người đi". Tôi nghe xong, vội vàng đưa tay gắt gao kéo lấy vạt áo của Đỗ Thăng, bộ dạng giống như ‘dù có đánh chết tôi thì tôi cũng không buông tay ’.

Tôi sợ Đỗ Thăng kiếm cớ để bỏ rơi tôi.

Đỗ Thăng đau lòng vuốt vuốt đầu của tôi. Anh ấy biết tôi luôn lo lắng cho mình.

Âu Tề nói với Đỗ Thăng: "Trước kia, tôi và Linh làm ra rất nhiều chuyện sai lầm đối với cậu. Là chúng tôi nợ cậu, chúng tôi sẽ gánh chịu sự trừng phạt. Cậu phải cẩn thận người bên cạnh. Sau khi tôi ra cửa, người của tổ chức có thể sẽ vẫn còn tiềm phục bên cạnh cậu."

Âu Tề nói xong, Đỗ Thăng cùng tôi yên lặng không nói gì cùng nhìn nhau, sau đó tôi trừng mắt nhìn anh ấy, vô cùng nghiêm túc nói: "Tuyệt đối không phải là em! Em thề!"

Đỗ Thăng bất đắc dĩ nhìn tôi, bất đắc dĩ thở dài, tiếp theo bất đắc dĩ mở miệng nói với tôi: "Anh chỉ muốn em giúp anh suy nghĩ, người này sẽ là ai, cô bé ngốc ạ!"

Tôi không vui trả lời Đỗ Thăng: "Toàn bộ nhân viên của công ty anh, em cũng chỉ biết hai người mà thôi, trong đó một người là anh ; người còn lại là chồng của Điền Nga. Anh còn kêu em giúp anh nghĩ thì có thể sẽ là ai đây, em biết trả lời làm sao đây? Còn nói, không phải Âu Tề vẫn còn chưa đi, anh hỏi anh ta chẳng phải nhanh hơn sao!"

Mặt Đỗ Thăng mang theo chút u buồn cùng thất vọng lắc đầu, sau đó lui về phía sau, anh ấy quay đầu nhìn về phía Âu Tề. Âu Tề không nhìn chúng tôi, anh ta chỉ chuyên chú nhìn Hứa Linh đang ở trong ngực mình.

Nhưng Hứa Linh cũng không nhìn Âu Tề, cô ấy một mực lẳng lặng nhìn tôi. Chúng tôi đang trong tình trạng hỗn loạn tôi nhìn anh ấy, anh ấy nhìn anh ta, trạng thái phức tạp này duy trì được một lúc, rốt cuộc Hứa Linh cũng mở miệng phá vỡ  bầu không khí yên lặng quỷ dị này.

Hứa Linh nhìn tôi rất chân thành nói: "Nhậm Phẩm, thật xin lỗi!"

Trong lòng tôi vốn là tràn đầy oán hận với Hứa Linh, hận cô ấy đã phá đám tình cảm giữa tôi và Đỗ Thăng, còn hại chúng tôi mất đi một đứa con.

Nhưng sau khi tôi nghe Âu Tề nói qua quá khứ của cô ấy, tôi thấy mình không còn cách nào để hận cô ấy.

Người phụ nữ này thật đáng thương, mỗi một bước ngoặc trong cuộc đời của cô ấy, đều không phải do cô ấy muốn, cô ấy liên tục gặp những chuyện trớ trêu trong cuộc sống, ông trời rất không công bằng với cô ấy. Thời điểm tôi chia tay với Đỗ Thăng, trong lòng cũng rất là đau khổ và tuyệt vọng, nhưng dù sao ông trời cũng đã cho chúng tôi thêm một cơ hội, để cho chúng tôi có được hạnh phúc một lần nữa. Mà Hứa Linh thì chưa từng có được hạnh phúc, hết điều xấu này đến điều xấu khác nối tiếp ép cô ấy đến đường cùng. Mặc dù cô ấy đã làm một số chuyện xấu, nhưng thật ra thì cô ấy cũng rất thống khổ khi bị lương tâm hành hạ.

Tôi rất chân thành kèm bình thản nói với Hứa Linh: "Tôi không hận cô đâu".

Sau đó tôi mơ hồ cảm giác dường như vừa nghe thấy có thứ gì gì đó "Vèo" "Vèo" hai tiếng.

Tôi vừa nói "Tôi không hận cô" với Hứa Linh xong, tôi thấy cô ấy nở một nụ cười yếu ớt hướng về phía tôi, nhưng nụ cười vẫn xinh đẹp và thỏa mãn. Cô ấy cười tang thương khiến cho lòng tôi chua xót, nước mắt của tôi thiếu chút nữa lại rơi xuống.

Hứa Linh mang theo nụ cười tái nhợt này, thở hổn hển, thanh âm vừa nhỏ lại vừa yếu ớt nói với tôi: "Nhậm Phẩm, trong Vĩ Sĩ cô quen biết hai người, một người trong đó, chính là đồng bọn!"

Hứa Linh nói xong, không để tôi chuẩn bị tinh thần đã làm tôi kinh ngạc đến ngây người lần nữa!

Tôi cảm thấy trời đất quay cuồng! Lúc tôi nhìn đến Hứa Linh và Âu Tề, thấy bọn họ cũng không còn đứng thẳng nữa, bọn họ đều đã ngã xuống đất. Đầu tôi choáng váng có liên quan đến bọn họ sao? Tại sao lúc tôi nhìn bọn họ, lại thấy bọn họ ngã xuống đất?

Không sai! Tôi không có nhìn lầm! Hai người bọn họ thật sự là nằm trên mặt đất!

Âu Tề và Hứa Linh, bọn họ ôm nhau thật chặt nằm trên mặt đất, máu tươi chảy ra một mảng lớn!

Vừa rồi cái thanh âm "Vèo" "Vèo" đó!

Tôi thấy hai người mỉm cười, nụ cười mãn nguyện, ôm nhau thật chặt mà ngã xuống, trong nháy mắt đầu tôi trống không!

Đỗ Thăng ôm tôi thật chặt ngồi chồm hổm trên mặt đất, tôi dùng tay che miệng, cảm giác sợ hãi trong nháy mắt lan tràn qua tứ chi của tôi!

Cái đầu tôi chôn thật chặt ở trong ngực của Đỗ Thăng, cả người không khống chế nổi không ngừng run rẩy! Đỗ Thăng vững vàng ôm chặt tôi, vừa khẽ vuốt lưng của tôi, vừa nhỏ nhẹ thì thào dụ dỗ ở bên tai tôi, hy vọng tôi bình tĩnh lại.

Đỗ Thăng dịu dàng nói với tôi: "Bé con đừng sợ! Có ông xã ở đây với em rồi! Bé ngoan, ngày mai anh sẽ dẫn em đi ăn vịt nhé, sau đó chúng ta sẽ đi Mĩ chờ em tốt nghiệp! Không, không đúng, chúng ta đến nhà em thăm hỏi cha mẹ của em trước, sau đó đi đăng ký, rồi anh dẫn em đi ăn vịt, ăn vịt xong chúng ta mới đi Mĩ..... Phẩm Phẩm đừng sợ, ngoan, có anh ở đây rồi! Không sao, không sao....."

Tôi ở trong ngực Đỗ Thăng run rẩy không cách nào kiềm chế, tôi muốn nói, lại không thể phát ra tiếng!

Thời điểm tôi cảm thấy mình sắp té xỉu, thì thấy trước mắt tôi có một đôi giày dừng lại. Tôi nhìn theo đôi giầy mà ngẩng đầu nhìn lên.

Quan Dĩ Hào.

......

Không, đừng nói hắn chính là đồng bọn.

Đỗ Thăng từ từ đỡ tôi đứng dậy. Hắn lạnh lùng nói với Quan Dĩ Hào: "Dù thế nào thì ta cũng không nghĩ ra, ngươi lại là đồng bọn, mà ngươi lại tiềm phục ở bên cạnh ta!"

Quan Dĩ Hào, chồng của Điền Nga, cái người mà tôi đã từng thân thiết gọi là Anh Quan, hắn chính là Đồng Duệ sao.

Trước mắt không tính là người xa lạ, nhưng tên "Đồng Duệ" xa lạ này, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lẽo xa lạ, hướng về phía Đỗ Thăng lấy giọng xa lạ chế nhạo nói: "Tôi cũng vậy, cũng không nghĩ tới, cậu có thể giấu phần mềm kín đáo đến như vậy, bình thường bất kể tôi có nói bóng nói gió thế nào cậu cũng không lộ ra, cho tới nay tôi vẫn chưa có đoạt được!"

Tôi nhìn chằm chằm Quan Dĩ Hào, nhưng thật ra hắn chính là Đồng Duệ, tôi đau lòng cực độ mở miệng chất vấn hắn: "Sao anh lại làm như vậy, còn Điền Nga thì sao!"

Đồng Duệ không ngần ngại chút nào nhìn tôi, không ngại trả lời tôi: "Kết hôn đối với tôi mà nói chỉ là một cái lá chắn bảo vệ. Trong khoảng thời gian này, kết hôn cùng với Điền Nga, tôi có thể che giấu thân phận thật của tôi, mà tôi đối với Điền Nga rất là khá! Tôi đối xử với cô ấy rất tốt, cho cô ấy hưởng thụ cuộc sống như một phu nhân vậy! Như vậy coi như tôi không còn thiếu nợ cô ấy đi!"

Tôi rất tức giận, trừ mắng chửi người ở trước mặt này là "Vô sỉ" ra tôi không biết mình còn có thể nói cái gì. Người này, đã không còn tính người, không có lương tri mất rồi! Đồng bọn của hắn, mới vừa bị hắn giết chết ; vợ của hắn chỉ là lá chắn cho hắn mà thôi! Tôi nghĩ tôi với Đỗ Thăng bất luận có đem phần mềm giao ra cho hắn hay không, hai chúng tôi cũng khó tránh được một chữ chết! Cho nên, tuyệt đối không thể đem phần mềm giao cho người này!

Sau khi tính toán xong, cả người tôi bắt đầu tỉnh táo. Thậm chí tôi rất có tinh thần, đùa giỡn tự hỏi mình: chắc kiếp trước Đỗ Thăng là Tiên Nhân thúi lắm đây, nên giờ không giống như người bình thường. Sau khi tôi trở thành người phụ nữ của anh ấy, dính vào tiên khí của anh ấy, cuộc sống của tôi cũng bắt đầu biến đổi mạnh mẽ.

Bây giờ nếu để cho tôi chọn giữa cuộc sống vinh hoa phú quý và sống lâu trăm tuổi, tôi tuyệt đối sẽ không chọn vinh hoa phú quý, sống lâu trăm tuổi cũng không cần. Tôi chỉ hy vọng có thể cùng người mình yêu, bình bình thường thường, sống đến già đầu bạc là tốt rồi!

Đỗ Thăng lần nữa lạnh lùng mở miệng hỏi Đồng Duệ: "Lần này các ngươi muốn dùng biện pháp gì để lấy phần mềm đây? Lần này lại muốn hành hạ ai để khuất phục tôi?"

Đồng Duệ vô sỉ cười cười, vỗ tay một cái, liền có người từ ngoài cửa đi vào.

Là Tô.

Tôi nhìn Tô, Tô cũng nhìn tôi. Trong mắt của tôi, tràn đầy thất vọng cùng thương tâm ; Trong mắt của Tô Đích, lại tràn đầy tưởng niệm cùng luyến tiếc!

Tôi nói với Tô: "Tô, tôi rất nhớ cậu!"

Tô cười ngọt ngào với tôi, cô ấy nói: "Ann, tôi cũng rất nhớ cậu! Có thể thấy cậu, thật tốt quá!"

Đồng Duệ đối với Tô khinh thường ra lệnh: "Tôi không kêu cô đến đây để làm việc riêng! Mau làm việc!".

Làm việc? Tô mới là vũ khí cuối cùng của bọn họ sao? Bọn họ muốn lợi dụng Tô, để lấy phần mềm từ chỗ tôi và Đỗ Thăng sao? Mà tôi nghĩ, đáng lý Tô phải biết rõ phần mềm ở đâu rồi chứ!

......

Thật ra thì, khi biết Đỗ Thăng nói với Âu Tề " Tôi đã giao tâm huyết cả đời của mình cho người tôi yêu say đắm nhất, tại sao ông trời lại muốn an bài tôi rời khỏi cô ấy!". Thời điểm đó, tôi liền biết rốt cuộc phần mềm đó được giấu ở đâu.

Thì ra Đỗ Thăng đã sớm đem phần mềm đó giao cho tôi.

Đỗ Thăng đã từng tự tay đeo cho tôi một cái lắc ở trên cổ chân của tôi, có bông hoa Lam Bảo Thạch óng ánh trong suốt gắn trên vòng chân, bên trên Đỗ Thăng còn tự tay khắc một chữ "Phẩm".

Lúc đó Đỗ Thăng nói, đó là bảo bối mà anh ấy dùng tâm huyết cả đời để điêu khắc, anh ấy muốn dùng sợi dây xích này trói buộc tôi, đem tôi giữ ở bên cạnh.

Tôi dám khẳng định, phía dưới bảo thạch là phần mềm Engine!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.