Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 7: Lần này, thật sự là tạm biệt



Edit: Vọng Nguyệt

Beta: Ngocquynh520, Helene[/color]

********

Tôi và Đỗ Thăng đối mặt nhau, cả hai đều không nói gì. Đỗ Thăng mặt không biểu tình, nhưng hai hàng lông mày nhẹ nhíu lại. Trong lúc tôi không biết nên mở miệng nói trước hay chờ Đỗ Thăng nói trước thì bỗng nhiên bên cạnh có một giọng phụ nữ vang lên: “Thăng, vị tiểu thư này là?”

Tôi nhìn sang, thì ra Đỗ Thăng không phải một mình, bên cạnh anh còn có một nữ hai nam, quần áo của bốn người có khí chất thượng lưu, đều là quý khí mười phần, hiển nhiên tiền tài và trình độ văn minh của họ cao hơn tôi.

Người phụ nữ đang nói chuyện có lẽ còn lớn hơn tôi ba, bốn tuổi, tướng mạo vô cùng mĩ lệ, là một mỹ nhân. So với cô ấy, tôi thật sự là trẻ trung vô cùng. Bên cạnh Đỗ Thăng đã có không biết bao nhiêu mỹ nữ thùy mị như vậy rồi, cho nên, tôi có gì tốt mà còn suy nghĩ lung tung.

Tôi có chút dùng sức hất tay của Đỗ Thăng ra, tươi cười với mỹ nhân nói: “Tôi là nghiên cứu sinh, Đỗ tổng đã từng đến trường tôi tọa đàm nên thấy tôi quen mặt!”

Mỹ nhân nhìn tôi cười cười. Tôi không nghĩ tại chỗ này còn gặp được Đỗ Thăng, liền khách sáo nói với Đỗ Thăng: “Đỗ tổng thật làm cho người ta cảm thấy vinh hạnh, có cơ hội chào mừng ngài đến chơi!” Nói xong tôi còn làm ra vẻ hành lễ.

Tôi đang định xoay người đi, cánh tay lại bị Đỗ Thăng bắt được. Tôi kinh ngạc nhìn tay của anh, anh không nhìn tôi mà nói với ba người kia:

“Mọi người đến phòng kia ngồi trước, tôi có chút chuyện muốn làm.”

Nói xong để lại ba người vẻ mặt kinh ngạc, kéo tôi đi về phía ngược lại.

Lúc này đầu óc tôi căn bản là không nghĩ được gì nhiều, ngây ngốc ngơ ngác nhìn Đỗ Thăng. Chờ đến khi chúng tôi đã ở một nơi không người, Đỗ Thăng dừng lại, rồi mạnh mẽ đem tôi đẩy lên vách tường, hai cánh tay của anh ôm đầu của tôi, đầu có chút cúi xuống, hai mắt cùng tôi ngang hàng, ánh mắt tĩnh mịch gắt gao chằm chằm nhìn vào tôi.

Trước kia trên TV chỉ cần tôi nhìn đến nam chính đem nữ chính vây ở giữa mình cùng với bức tường, thì toàn thân sẽ lập tức nổi lên một tầng da gà, bởi vì cảm giác giả tạo và làm ra vẻ.

Nhưng bây giờ, động tác này do Đỗ Thăng làm với tôi thì tôi lại cảm thấy vô cùng say mê.

Đỗ Thăng lẳng lặng nhìn tôi, tôi cũng không biết anh sẽ nhìn tôi bao lâu nữa, bởi vì tôi bị anh làm cho tim đập không ngừng.

Đỗ Thăng đột nhiên nhẹ thở dài, thu hai tay chống trên tường lại, đổi thành ôm lấy mặt của tôi.

Anh dùng hai tay nâng mặt của tôi lên, hai ngón cái nhẹ nhàng vuốt qua mặt tôi, tay lau khô từng giọt từng giọt nước mắt. Chóp mũi anh tựa vào mũi tôi, chậm rãi mở miệng nói:

“Cô bé ngốc, sao em lại khóc nữa rồi? Tôi vừa nghĩ đến tiểu yêu tinh đáng yêu nhất, rốt cuộc vẫn không vượt qua được cái tính hay khóc của em.”

Tôi bị anh trêu chọc “phì” một tiếng, có chút vui. Chưa cười được hai tiếng liền cảm thấy trong lòng mệt mỏi, nhịn không được, nước mắt lại như hạt ngọc thi nhau rơi xuống.

Đỗ Thăng bất đắc dĩ thở dài, sau đó đứng thẳng người dậy dùng sức đem tôi ôm vào trong ngực dùng giọng trầm thấp nhất nói với tôi:

“Tôi nhịn không đi tìm em nhiều ngày như vậy, Phẩm Phẩm, em có nhớ tôi hay không?”

Tôi bị choáng rồi! Tôi có chút ảo não, vì sao vòng tới vòng lui, trốn tới trốn lui, quay đầu lại trở về trang thái này!

Tôi đem mặt dán trên ngực Đỗ Thăng, môi mím lại không nói lời nào. Đầu Đỗ Thăng cúi xuống, muốn hôn tôi, tôi nghiêng đầu tránh. Đỗ Thăng nao nao, hình như không nghĩ tôi lại cự tuyệt anh liền vươn một tay cố định cằm của tôi, miệng ngậm lấy môi tôi, làm tôi không thể nào trốn thoát.

Anh ngậm lấy môi của tôi dùng sức mút vào, dùng đầu lưỡi chăm chú tách hàm của tôi ra. Tôi lúc đầu còn giãy dụa, nhưng rồi bị anh hôn đến choáng váng, dĩ nhiên còn say mê nhắm hai mắt lại, mở miệng ra để đầu lưỡi của anh trượt vào, cũng từng chút một đáp lại anh.

Đỗ Thăng càng hôn càng dùng sức, một tay anh đặt sau lưng tôi, tay kia từ từ dò xét vào bên trong, cách nội y dùng sức xoa nắn bộ ngực của tôi. Đỗ Thăng thật là một cao thủ tán tỉnh, kỹ thuật của anh chỉ trong nháy mắt làm tôi như bị thiêu đốt toàn thân, tiếng rên rỉ run rẩy từ trong miệng tôi nhẹ thoát ra.

Đỗ Thăng thấy tôi rốt cục có phản ứng, không nói hai lời ôm lấy tôi vào trong một căn phòng, sau đó đặt tôi trên ghế salon vừa hôn tôi vừa cởi đồ của tôi.

Tôi tỉnh táo lại, biết Đỗ Thăng lại muốn làm chuyện kia, tôi bắt đầu đem toàn lực giãy dụa. Đỗ Thăng không buông tha, nhanh chóng cởi bỏ nút áo, lại cởi bỏ nội y của tôi, sau đó rời khỏi miệng tôi, cúi đầu hôn lên ngực tôi.

Tôi như bị dòng điện xẹt qua, toàn thân run lên thoải mái!

Lần trước anh vuốt ve khi tôi uống say, cảm giác đều mông lung không rõ lắm. Lần này tôi lại hoàn toàn tỉnh táo, nên lúc này cảm giác từng động tác anh đem đến thật rõ ràng, dục vọng nồng đậm dâng lên cổ họng của tôi, đôi tay anh vuốt ve phía dưới, tôi không cách nào khống chế mà phát ra từng tiếng rên rỉ mất hồn!

Tôi bị âm thanh của mình làm cho hoảng sợ! Tôi và Đỗ Thăng tại sao lại đến mức này!

Khi nghĩ đến Đỗ Thăng vừa thấy tôi liền muốn cùng tôi làm chuyện đó, trong lòng tôi đột nhiên thấy tức giận, anh rốt cuộc xem tôi là loại người gì!

Dục vọng trong cơ thể vì cơn giận dần dần nguội lạnh, tôi đem toàn lực đẩy đầu của anh đang trên ngực tôi ra, sau đó mạnh mẽ giãy dụa muốn thoát khỏi tư thế nằm dưới thân Đỗ Thăng.

Đỗ Thăng vẻ mặt khó hiểu, mới rồi tôi vẫn còn vô thức mà rên rỉ chìm đắm, vì cái gì mà đột nhiên thay đổi sắc mặt bày ra một bộ dáng liệt nữ có chết cũng không từ.

Tôi biết tôi không ngừng giãy dụa làm cho Đỗ Thăng bắt đầu có chút không kiên nhẫn. Tôi nghĩ đây thật ra là cái tính kiêu ngạo vì từ trước đến nay đều là được phụ nữ nuông chiều, bây giờ gặp phải cô nàng khó chơi như tôi, anh hẳn là rất ảo não đi, giống như tên đã lên cung lại bị tôi ép trở về.

Rốt cuộc, thấy tôi kiên quyết giãy dụa, Đỗ Thăng rời khỏi người tôi ngồi xuống ghế salon, giọng nói lộ ra chút buồn bực hỏi:

“Em rốt cuộc làm sao vậy? Tôi không tin nhiều ngày qua em không nhớ tôi!”

Tôi nhanh chóng mặc quần áo cho tử tế,dùng sức nhảy lên, đứng trên ghế salon nhìn xuống Đỗ Thăng. Đỗ Thăng cau mày khẽ ngẩng đầu lên nhìn tôi, trên khuôn mặt tuấn mỹ kết một tầng hàn băng.

Tôi thở sâu, mở miệng nói với anh: “Đỗ Thăng, cách thức hai chúng ta khi ở chung có vấn đề! Anh không thể bởi vì tôi đã từng lên giường với anh mà cứ thấy tôi liền muốn cởi quần áo của tôi! Anh đừng nói là tôi tự nguyện bởi vì nếu như tôi không thích thì không ai ép buộc được tôi đâu. Tôi cũng không tin với khuôn mặt yêu nghiệt cùng kỹ thuật tán tỉnh cao siêu như thế thì không có một người phụ nữ nào cự tuyệt được sự mê hoặc của anh!”

Đỗ Thăng nghe tôi nói đến đây nhíu mày nói: “Em chẳng phải vừa mới cự tuyệt tôi sao!”

Trước khi Đỗ Thăng cởi quần áo của tôi thì anh cũng đã đem áo khoác của bộ âu phục cởi ra. Khi anh cởi nút áo của tôi ra thì cũng tiện thể cởi nút của mình luôn. Vì vậy lúc này soái ca ngồi trên ghế salon nhăn mày nhìn tôi, vài sợi tóc hơi loạn, quần áo không chỉnh tề để lộ ra khuôn ngực cường tráng… Cảnh tượng này, thật sự quá mị hoặc!

Tôi lén nuốt nước miếng một cái, nói với anh: “Anh đừng ngắt lời! Để cho tôi nói hết đã.”

Sau đó nuốt nước miếng, buộc hai mắt của mình không được nhìn vào khuôn ngực mê người đang lộ ra của anh. Tôi nhìn nhìn vào mắt anh hai tay chống nạnh nói:

“Đỗ Thăng, mặc kệ địa vị của anh rất cao, mặc kệ sự bình thường của tôi, đàn ông yêu phụ nữ, không mang theo phương thức yêu đương như vậy, gặp mặt liền hôn, liền sờ, liền cởi, muốn làm, anh làm vậy khiến tôi có cảm giác mình giống như gái vậy!”

Đỗ Thăng vẻ mặt bí hiểm, nhìn tôi nhàn nhạt nói: “Hả? Vậy tôi phải làm thế nào? Chẳng lẽ phải như một tiểu tử mười bảy mười tám tuổi, hễ yêu một cô nàng nào thì hận không thể nói cho mọi người trên thế giới này biết, rồi mỗi ngày đều làm nhưng chuyện ngốc nghếch chỉ để hấp dẫn sự chú ý của cô ta? Thực ra khi hai người ở cùng nhau thì không phải “muốn làm” sao, cần gì phải trải qua cái quá trình khó khăn và buồn cười đó? Nhậm Phẩm, xem ra em thật sự nói đúng, em thật sự vẫn còn là học sinh, ý nghĩ vẫn còn ngây thơ như vậy!”

Tôi bị Đỗ Thăng làm cho tức giận đến mức toàn thân run rẩy! Anh đối với tình cảm thì ra là có cái nhìn như vậy!

Sau khi giận dữ đột nhiên tôi tỉnh táo lại. Tôi từ trên ghế salon nhảy xuống, ngồi bên cạnh Đỗ Thăng.

Tôi hỏi Đỗ Thăng: “Anh có yêu tôi không?”

Đỗ Thăng nói: “Cái này còn phải hỏi nữa sao, tôi cảm thấy hành động của tôi đã có thể trả lời vấn đề này rất rõ ràng.”

Tôi hỏi: “Cô gái vừa rồi có phải là bạn gái của anh?”

Đỗ Thăng nói: “Không phải, chỉ là một phụ nữ say mê tôi mà thôi.”

Tôi hỏi: “Trong lòng anh, tôi là ai?”

Đỗ Thăng nói: “Người trong lòng.”

Tôi hỏi: “Sẽ yêu bao lâu?”

Đỗ Thăng nói: “Phẩm Phẩm, em rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Tôi thở sâu, sau đó cố gắng bình tĩnh biểu đạt ý nghĩ của tôi.

Tôi nói: “Đỗ Thăng, chúng ta không phải là người cùng một thế giới. Cuộc sống mà tôi muốn rất đơn giản, muốn yêu một người đến răng long đầu bạc không chia cách. Mà cái anh muốn, chỉ là niềm vui hoan ái nhất thời của bản thân, rồi đem một ngày trở thành quá khứ là anh có thể xoay người thản nhiên bỏ đi. Có thể đã từng có người được anh yêu, được anh che chở, nhưng anh đã bao giờ nghĩ về cô ấy chưa? Cô ấy cũng có thể thản nhiên rời đi giống anh không?

Đàn ông như anh đã rất dễ làm cho phụ nữ mê luyến rồi, vẫn biết sẽ không lâu dài nhưng điên cuồng như thiêu thân lao vào đốm lửa. Thời gian chúng ta biết nhau chưa thể gọi là lâu, tôi đã có thể cảm nhận được điểm này thật sâu sắc.

Đỗ Thăng, nếu như anh không thể cho tôi một lời hứa về sau, vậy xin đừng trêu chọc tôi được không? Tôi chỉ là một cô bé ngốc không hiểu chuyện, tôi không thể đùa giỡn như vậy. Trước kia mỗi ngày tôi có thể vô tâm vô phế cười ngây ngô, nhưng mà từ khi gặp anh, một Nhậm Phẩm vui vẻ liền lạc đường, tôi trở thành một người mỗi ngày đều phiền não sầu lo.

Anh đối với người nào cũng tốt, ai cũng không có cách nào kháng cự, cho nên, cầu xin anh, ngàn vạn lần đừng tốt với tôi, ngàn vạn lần đừng làm cho tôi cảm thấy anh đối xử với tôi đặc biệt hơn những cô gái khác! Anh sẽ gặp càng nhiều cô gái làm anh cảm thấy yêu mến, nhưng nếu anh thật sự để cho tôi yêu anh thì tôi sẽ không thể yêu được người khác! Nhân lúc chuyện đó chưa xảy ra, nhân lúc tôi đối với anh chỉ là mê luyến, xin anh, rời xa tôi được không? Cầu xin anh!”

Tôi nói xong, trong phòng trở nên im lặng. Một lúc lâu sau, Đỗ Thăng từ trên ghế salon đứng lên, mặc lại áo sơmi, nhặt áo khoác âu phục lên mặc lại, sau đó lạnh lùng quay lưng lại với tôi, lạnh lẽo nói: “Chiều theo ý của em.”

Anh ta nhẹ nhàng rời đi, để lại tôi một mình trong bóng đêm cô tịch vắng lặng khóc thảm thiết.

Tôi nghĩ, lần này nhất định phải quên hết.

Lần này, thật sự là tạm biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.