Mẹ Tịch cũng không cảm thấy chỗ nào không đúng, lần trước bà không hỏi tên đối phương, chỉ nhớ lúc đầu vậu hơi nói lắp, sau đó mới xoá bỏ hiểu lầm.
Dáng dấp còn rất đạt tiêu chuẩn.
Bản thân bà là một nhan khống, lúc trước cha Tịch trông cũng rất đoan chính, nếu mà quá xấu thì chắc chắn bà sẽ không tình nguyện gả đi.
Mẹ Tịch hỏi: “Sao không nói gì?”
Thẩm Khinh Lãng nhìn Tịch Hoan đang hết sức vui mừng, có chút bất đắc dĩ, sắp xếp lại từ ngữ thật chuẩn: “Dì, cháu tên Thẩm Khinh Lãng.”
Mẹ Tịch sửng sốt, nhìn về phía con gái mình.
Tịch Hoan không nhịn nổi nữa, che miệng cười thành tiếng, “Mẹ, con gạt mẹ thôi. Anh ấy tên Thẩm Khinh Lãng, Khinh trong nhẹ nhàng, Lãng trong bọt sóng.”
“Con đứa nhỏ này.”
Mẹ Tịch không ngờ lại xảy ra chuyện này, bà còn thật sự cho rằng cậu tên là Thẩm Cự Lãng, còn nghĩ sao cái tên lại kỳ quái như vậy.
Thẩm Khinh Lãng so với Thẩm Cự Lãng nghe bình thường hơn nhiều.
Tịch Hoan cười đủ rồi, bình phục tâm tình, nói với Thẩm Khinh Lãng: “Con muốn vào nhà dì không hay về?”
Thẩm Khinh Lãng suy tư, nghiêm túc nói: “Lần sau đi ạ. Hôm nay con không có chuẩn bị, lần sau nhất định sẽ chính thức tới thăm.”
Mẹ Tịch cũng cười: “Chính thức cái gì, người tới là được.”
Thẩm Khinh Lãng hơi ngượng ngùng.
Mẹ Tịch Hoan thật nhiệt tình, chẳng giống chút nào với tưởng tượng của cậu.
Nếu Thẩm Khinh Lãng không vào, mẹ Tịch cũng không hỏi nhiều, không quấy rầy đôi tình nhân nhỏ nữa, bà đi vào nhà trước.
Nhìn cửa đóng lại, Tịch Hoan nói: “Lần sau là khi nào?”
Thẩm Khinh Lãng nói: “Khi nào nhà em rảnh?”
Cậu nghĩ, chờ nhà cô đi thăm người thâm xong, mình đến là vừa vặn luôn.
Tịch Hoan lại nói: “Vậy thì em không biết, qua cái thôn này thì không còn nhà trọ khác[1].”
[1] Qua cái thôn này thì không còn nhà trọ khác (过了这村没这店): Ý nói trong hoàn cảnh hiện tại thì điều kiện trước mắt là tốt nhất.
Thẩm Khinh Lãng mới không tin lời cô nói, vừa rồi cậu bị chỉnh ngốc, cũng biết cô muốn trêu chọc mình.
Thấy cậu không tin, Tịch Hoan nói: “Được rồi được rồi, đến lúc đó em với anh nói sau, không còn sớm nữa, anh đi về trước đi.”
Thẩm Khinh Lãng “Ừ” một tiếng.
Cậu thúc giục: “Em đi vào trước.”
Tịch Hoan không có cách nào, “Được được được.”
Nhìn cô vào nhà xong, lúc này Thẩm Khinh Lãng mới xoay người rời đi.
Mẹ Tịch đã sớm chờ trong phòng khách, thấy cô tiến vào, bà nói: “Nước nóng ở bên kia, uống hai ngụm cho ấm.”
Tịch Hoan vui vẻ bước qua đó.
Uống xong hai ngụm, quả nhiên trong bụng ấm hẳn.
Lúc này mẹ Tịch mới mở miệng dò hỏi: “Nói chuyện bao lâu rồi?”
“Hơn hai tháng.” Tịch Hoan thả ly xuống, “Thế nào ạ, rất được, tính cách anh ấy rất tốt.”
Mẹ Tịch rất vừa lòng: “Nhìn ra được.”
Bà liếc mắt một cái đã biết tính cách cậu nhóc này không tệ, thêm cả việc lần trước ở bệnh viện khiến bà có ấn tượng rất tốt, chứng minh nhân phẩm tốt.
Nhân phẩm tốt chính là cơ sở, không cần phải quá giàu sang, chỉ cần đối xử tốt với con gái bà là được. Đương nhiên cũng không có nghĩa là không hoàn toàn cân nhắc về điều kiện gia đình.
Bà đặt con gái ở trong lòng bàn tay mà nuông chiều, nên dĩ nhiên không thể gả con bé vào một gia đình không đạt được tiêu chuẩn nhất định. Nếu gả đi mà mức sống kém hơn thì chi bằng không gả, ở nhà còn tốt hơn.
Mẹ Tịch không cho rằng bà phân biệt đối xử.
“Bọn con mới yêu nhau hai tháng, phải một thời gian nữa mới có thể tiến xa hơn.” Tịch Hoan thuận miệng nói: “Sắp tới còn phải tốt nghiệp, cũng không nhất định.”
Mặc dù cô rất tự tin.
Nhưng cái từ mùa tốt nghiệp chia tay không phải là giả. Cô với Thẩm Khinh Lãng học ở hai trường, chuyên ngành cũng hoàn toàn khác biệt, phương hướng tương lai rõ ràng là bất đồng.
Mẹ Tịch lại nói: “Bây giờ nghĩ xa vậy làm gì, cho dù chỉ nói chuyện yêu đương, chỉ cần là người tốt cũng đáng giá.”
Tịch Hoan cười bảo: “Mẹ nói đúng.”
Dù muốn tương lai, nhưng trước mắt càng quan trọng hơn.
———
Ngày mười hai tháng Giêng, bên Tịch Hoan đã đến thăm người thân xong.
Chủ yếu là thân thích bên đằng cha nhiều, còn nhà mẹ đẻ của Men Tịch ở đây chỉ có mỗi cậu, tính linh tinh vụn vặt cũng mất hơn mười ngày.
Thẩm Khinh Lãng cũng phải mười bốn tháng giêng mới đến nhà Tịch Hoan.
Mẹ Tịch làm một bàn đầy đồ ăn, áp lực của Thẩm Khinh Lãng đột nhiên tăng vọt.
Dù vậy trước khi đến cậu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, hỏi mẹ Tịch rất nhiều kỹ năng, tuy không nói quá nhiều, nhưng mỗi lần đều khiến người nghe cảm thấy thoải mái.
Một bữa cơm mời khách diễn ra đầy vui vẻ.
Buổi chiều Tịch Hoan với Thẩm Khinh Lãng cùng ra ngoài xem phim.
Tết đến có rất nhiều phim dành cho các gia đình và các cặp đôi, nhưng cố tình hai người họ lại chọn một bộ phim hoạt hình, một chút cũng không thích hợp với yêu đương.
Sau đó lại ra ngoài chơi mắt kính VR[2].
[2] VR còn có tên tiếng Anh là Virtual Reality, tạm dịch là thực tế ảo, hay thực tại ảo. Nó là thuật ngữ được sử dụng để miêu tả về một môi trường mô phỏng được tạo ra bằng máy tính hoặc các thiết bị chuyên dụng khác. Môi trường này hoàn toàn tách biệt với thực tế.
Tịch Hoan hỏi: “Anh sợ không?”
Thẩm Khinh Lãng nói chắc chắn: “Đương nhiên không sợ.”
Tịch Hoan nhịn cười, đưa tay chỉ một kịch bản có cốt truyện kinh dị, nói: “Được rồi, em chọn cái này.”
Tim Thẩm Khinh Lãng nhảy lên một cái, luôn cảm thấy sẽ có vấn đề.
Quả nhiên, đến lúc ngồi trên ghế dựa, sau khi mang mắt kính thể nghiệm, cậu thật sự muốn nổ tung, có người chạm vào chân không nói, còn cả hà hơi.
Cả một hiện trường kinh hoàng.
Thẩm Khinh Lãng cắn răng không kêu ra tiếng.
Sau khi kết thúc, Tịch Hoan suýt cười chết.
Trước kia cô đã từng thể nghiệm qua, cho nên cũng không cảm thấy có gì, nhưng thể nghiệm cùng bạn trai lại đặc biệt thú vị hơn.
Hết lần này đến lần khác, Thẩm Khinh Lãng còn muốn giả bộ như thể “Anh không sao” “Một chút anh cũng không sao”, cực kỳ đáng yêu.
Cũng may Thẩm Khinh Lãng không tức giận.
Để bù đắp cho trái tim bé nhỏ bị tổn thương của cậu, mấy ngày kế tiếp Tịch Hoan đều ở bên cậu, để cậu tự chọn chỗ vui chơi.
Tuy không có trò nào mạo hiểm, nhưng cũng khá mới lạ.
Kỳ nghỉ đông của hai người trôi qua vô cùng náo nhiệt.
Sau tuần khai giảng, cuộc sống của Tịch Hoan trở nên khá bận rộn.
Còn hai tháng rưỡi nữa là đến bảo vệ luận văn, bản thảo cô vừa mới chỉnh sửa xong, hôm nay định mang đến cho giáo sư.
Cô chọn một giáo sư mà mình biết, trước kia từng dạy cô một năm, ở chung cũng rất hòa hợp.
Thật ra một bản thảo có thể gửi đi bằng bản điện tử thay vì bản giấy, nhưng để thuận tiện, cô vẫn in một bản.
Giáo sư cất luận văn của cô thật kỹ, rồi ôn hoà bảo: “Sau khi cô xem xong luận văn sẽ cho em câu trả lời chắc chắn, mấy ngày nữa em chờ tin tức của cô.”
Tịch Hoan đáp: “Được ạ.”
Giáo sư nhìn cô, đột nhiên nói: “Lúc đầu cô vốn muốn tiến cử em, nhưng em quá xuất sắc, gia nhập đoàn múa ba lê của tỉnh, ngược lại quá vô dụng.”
Tịch Hoan không ngờ còn có vụ này, cô hơi kinh ngạc, nói: “Mặc dù không đề cử, nhưng em vẫn cảm ơn sự ân cần của giáo sư.”
Giáo sư này là thật sự quan tâm cô, trước kia còn chỉ cho cô nhiều mẹo để bảo dưỡng thân thể không bị thương.
Đáng tiếc cuộc sống hôn nhân của cô ấy không quá hạnh phúc.
Tịch Hoan rất ít khi nghị luận chuyện nhà người khác, nhưng cô thực sự cảm thấy cô ấy ly hôn mới là lựa chọn tốt nhất.
Rõ ràng là một đôi thanh mai trúc mã, nhưng sau một thời gian dài gặp lại, tính cách của đối phương đã không còn giống năm đó nữa.
Tịch Hoan không bao giờ tha thứ cho bạo lực gia đình, nhưng cố tình giáo sư lại nhớ đến đoạn tình cảm trước kia.
Lần đầu tiên cô biết là khi bước vào văn phòng không cẩn thận thấy được miệng vết thương trên người giáo sư, sau đó mới hỏi ra.
Ngay từ đầu cô cũng nhắc đến không ít lần, nhưng cô ấy luôn lấp liếm cho qua, dần dà, bản thân cô cũng không muốn nói nữa.
Rõ ràng tốt như thế, nhưng hết lần này đến lần khác phải nhẫn nhịn.
Giáo sư vừa nhìn đã biết cô đang suy nghĩ gì, cô ấy dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, cô đã đệ trình đơn lên toà án rồi.”
Có thể ly hôn chính là thoát khỏi biển khổ, dù không gặp được tình yêu thật sự, nhưng tối thiểu có thể bắt đầu cuộc sống lại một lần nữa đã là rất tốt rồi.
“Lời chúc phúc của em cô nhận trước.” Giáo sư mỉm cười, rồi nhìn đồng hồ trên tường: “Lát nữa cô còn có tiết, em thì sao, về hay là qua đó nhìn thử?”
Tịch Hoan lắc đầu từ chối: “Lát nữa em đi gặp bạn trai.”
Nghiễm nhiên giáo sư cũng có nghe nói đến chuyện của cô, cười ái muội: “Vậy thì cô không quấy rầy em đi yêu đương nữa.”
Sau khi rời khỏi văn phòng, Tịch Hoanb đi thẳng sang Lạc Hàng.
Còn chưa tới mùa xuân, thời tiết vẫn mang theo hơi thở lạnh lẽo, hoa mai vàng trong sân trường Lạc Hàng đã nở bung, toả hương thơm nồng.
Mùa đông trời tối sớm.
Từ sáng sớm Tịch Hoan đã thăm dò được từ Trần Tuyết Dương là Thẩm Khinh Lãng ở đâu, cũng không nói với cậu mà qua thẳng đó.
Chuyên ngành của cậu có rất ít con gái, hầu hết đều là con trai.
Ngoài phòng học có cửa sổ có thể nhìn vào bên trong. Thẩm Khinh Lãng đang thảo luận gì đó với giáo viên của mình, viết viết vẽ vẽ, đắm chìm trong học tập.
Tịch Hoan xoa cằm, cảm thấy bạn trai mình thật là ưa nhìn.
Cô nhìn chằm chằm vài phút, bên kia đã xử lý xong, lúc Thẩm Khinh Lãng trở về chỗ vừa vặn nhìn thấy cô, đôi mắt sáng ngời.
Không tới một phút, người đã ra tới cửa.
Thẩm Khinh Lãng nhỏ giọng hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Tịch Hoan nhướng mày, “Không chào đón em?”
Thẩm Khinh Lãng lập tức phủ nhận: “Không có.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, có gặp vài bạn học, gần như ai cũng lén nhìn hai người họ, còn lén chụp ảnh.
Tịch Hoan cũng không ngăn cản.
Thẩm Khinh Lãng ngẫm nghĩ, rồi nói: “Anh về ký túc xá lấy đồ, sau đó đưa em đến một chỗ.”
Tịch Hoan gật đầu, “Được.”
Cũng không biết là đi đâu, cô có chút chờ mong.
Nhưng nửa giờ sau, khi cô đứng trong rừng cây nhỏ của Lạc Hàng, cả người không kịp phản ứng.
Thẩm Khinh Lãng thế mà lại đưa cô đến đây?
Ở đây tối um tối mù, tới rừng cây nhỏ làm gì?
Thẩm Khinh Lãng nói: “Em chờ một chút…”
Một đôi nam sinh vừa vặn đi qua.
Nam sinh cao thính tai, nghe được động tĩnh, suy đoán: “Oa tức thật, quang minh chính đại khoe ân ái.”
Nam sinh lùn nói: “Chắc chắn là sinh viên mới, sinh viên cũ sẽ không đến chỗ này, bọn mình nhìn nhan sắc họ một cái chứ nhỉ.”
Hai người thương lượng tới lui một hồi.
Trong rừng cây, Thẩm Khinh Lãng với Tịch Hoan đang đứng đó.
“Anh không cảm thấy nơi này im ắng giống như phim kinh dị à?” Tịch Hoan nhỏ giọng nói: “Tới đây làm gì?”
Thẩm Khinh Lãng lấy từ trong túi ra một vật nhỏ bằng ngón, mở bật lửa, nương theo ánh trăng mà thắp sáng nó.
Cậu nói: “Cho em đốt pháo sáng.”
Theo âm thanh xì xèo, những tia sáng nổ tanh tách giữa hai người, phản chiếu lên khuôn mặt họ.
Tịch Hoan biết loại pháo này.
Đó là khi còn nhỏ cô thường xuyên chơi, nhưng chỉ dài bằng ngón tay, nên vừa bật lửa là cháy, mà cháy có vài giây thôi, cô thích cầm nó xoay thành vòng tròn.
Một cây rất nhanh đã bị đốt sạch, lại khôi phục sắc đen u ám.
Thẩm Khinh Lãng lại một lần nữa mở bật lửa.
Không đợi cậu đốt pháo sáng, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng hét: “Ai ở đấy! Đội duy trì trật tự trường học bắt được một đôi!”
Thẩm Khinh Lãng: “…”
Tịch Hoan ngẩn người, “Trường anh không cho phép yêu đương?”
Là giả đúng không, bây giờ làm gì có trường đại học nào không được yêu đương.
Thẩm Khinh Lãng tức giận: “Trường học căn bản không có đội duy trì trật tự.”