Đừng Nói Dối Với Yêu Tinh (Don't Lie To The Elf)

Chương 2: Định mệnh là thứ ma pháp cường đại nhất



Hành lang.

“Tốt lắm, Gaius”, Uther nói với lão bằng hữu, “Ta đã muốn ra khỏi phòng của Arthur từ rất lâu rồi. Hiện tại ngươi có thể nào giải thích một chút, tại sao Arthur lại gọi Merlin là ‘thân ái’?”

“Bệ hạ, ngài đã từng nói, ngoại trừ ma pháp, bất luận Arthur muốn gì, thì ngài đều đồng ý, điều đó có thật không?” Gaius hỏi, bước đi từng bước.

“…gần như vậy.” Uther nhíu mày.

“Ngài còn nhớ lời của đại long không? Có liên quan đến tương lai của Arthur đấy.”

“Lời nói đó là thứ duy nhất mà thứ dư nghiệt long tộc kia có thể làm ta vui vẻ.” Uther nhớ lại. “Nó nói rằng Arthur sẽ trở thành quốc vương, hơn nữa bên cạnh nó còn có ph… Từ từ! Chẳng lẽ Merlin chính là…”

Gaius gật đầu: “Merlin chính là người sau này sẽ đi cùng Arthur.”

“Không, không, từ từ, Gaius,” Uther càng thêm nghi hoặc, “Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ là Merlin có quan hệ với ma pháp cổ sao?!”

“Không, thưa bệ hạ. Chuyện này không hề liên quan gì đến ma pháp cùng ma pháp cổ. Đây là đều do định mệnh an bài. Hơn nữa, ngài cũng phải thừa nhận, thứ ma pháp cường đại nhất trên đời chính là định mệnh. Pháp sư cường đại nhất có thể khống chế sinh tử, nhưng lại không thể nào thay đổi vận mệnh. Mặc kệ sau này Arthur cực khổ bao nhiêu, chỉ cần có Merlin ở bên, hai người bọn họ sẽ cùng nhau đi đến tận trời cuối đất, cuối cùng, xây dựng nên một vương quốc vĩ đại.”

Qua từng lời của Gaius, tương lai tựa hồ như từng chút từng chút hiện ra trước mắt Uther. Mà ngài cũng không chút nghi ngờ gì, bởi Merlin có thể vì Arthur mà hy sinh cả tính mạng mình. Ngài không quan tâm kẻ khác gọi ngài là hôn quân, những kẻ đó không nhìn thấy được những gì ngài đã đấu tranh và hy sinh vì Camelot. Nhưng ngài không muốn về sau bất cứ kẻ nào gọi Arthur là “Đứa con của của hôn quân”. Ngài cần thêm thời gian để suy nghĩ.

“Chuyện này ta sẽ suy nghĩ. Ngày mai, gọi Arthur cùng Merlin đến gặp ta một chuyến.” Uther xoay người, chuẩn bị rời đi.

“Tuân mệnh, bệ hạ.”

Đột nhiên Uther lại quay trở lại.

“Từ từ đã, Gaius” Uther lo lắng tìm từ, “Ta nghĩ, đêm nay ngươi có thể lấy thân phận lão bằng hữu, đến phòng ta uống vài chén được chứ? Ta cần có một người tâm sự.”

“Đó là vinh hạnh của thần, thưa bệ hạ.”

Cả hai người đều nở nụ cười già nua.

———

Phòng ngủ.

“Arthur, từ từ…” Merlin thành thành thật thật bị Arthur ôm vào trong ngực, không cách nào nhúc nhích. “Ngươi không sao chứ? Tinh linh kia thì sao? Để cho ta kiểm tra một chút. Arthur?”

Arthur thoáng buông Merlin ra, cẩn thận mà nhìn cậu, càng nhìn lại càng vui mừng.

Merlin bị nhìn đến lông cũng phải dựng lên.

“Arthur, ngươi có phải là bị trúng tà không?” Merlin nãy giờ lo lắng nay lên tiếng hỏi.

Arthur cuối cùng cũng khôi phục lại một chút dáng vẻ bình thường: “Merlin, ngươi không thể im lặng một chút à? Sao lại hỏi nhiều đến thế.”

“Nhưng mà, Arthur,” Merlin ngưng giãy dụa. “Bây giờ trời còn sáng, ngươi đem ta ôm trên giường làm gì? Còn nữa, áo giáp ngươi còn chưa lau xong, y phục còn chưa sửa lại, giày cũng cầ…”

“Đủ rồi,” Arthur cau mày nhìn cậu, “Ta là chủ nhân hay ngươi mới là chủ nhân?”

“…Ngươi”

Arthur không nói hai lời liền hôn lên hai má Merlin. Vẻ mặt hắn vô cùng thỏa mãn, thần thanh khí sảng.

Merlin sửng sốt một chút, sau đó liền chui vào chăn, dù Arthur có dỗ thế nào cũng không chịu trở ra.

———–

Phòng của Morgana.

Guinevere – Gwen nghe được tin Arthur sắp kết hôn cùng Merlin, liền bị dọa. Nàng cứ cho là mình nghe lầm. Trước kia nàng thường đinh ninh trong lòng, mình chính là người sau này sẽ ở bên cạnh Arthur, không hề nghĩ tới mọi chuyện lại hoàn toàn khác.

“Gwen, ngươi rất thất vọng sao? Ngươi không muốn ở cạnh ta cả đời sao?” Morgana nhìn biểu tình thất vọng của Gwen, nhịn không được hỏi, “Bọn họ có đôi có cặp, ngươi liền rời bỏ ta?”

“Không, tất nhiên là không rồi, thưa công nương.” Gwen trấn an Morgana.

Chuyện của hai người kia, cứ để cho định mệnh quyết định đi. Gwen nghĩ.

——-

Phòng ngủ.

Đêm đó Arthur không để cho Merlin quay lại chỗ của Gaius nên cậu đành phải ở lại nơi này tắm rửa, mặc trên người cũng là quần áo của Arthur.

“Điện hạ, Merlin, thần mang thức ăn đến.” Một nữ hầu bưng hai đĩa thức ăn tiến vào, đặt cẩn thận trên bàn  liền lui ra ngoài.

Arthur rất vừa lòng. Nữ hầu này rất hiểu chuyện. Sau này thăng chức cho nàng ta, thưởng cho nàng ta và vân vân. (tâm tình tốt, cái gì cũng tốt a =v=)

“Arthur, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?” Merlin nhìn Arthur, cẩn thận hỏi, “Ngươi chắc chắn mình hiện tại đã thoát ly ảo cảnh sao?”

“Nga, thượng đế của ta ơi!” Arthur bỏ lại thức ăn, ôm chặt lấy cậu, “Đừng nhắc đến ảo cảnh. Ngươi muốn ta nhìn ngươi chết một lần nữa sao?”

“Ta chỉ là không chắc chắn…”

Arthur nhân cơ hội hôn lên đôi môi còn dính thức ăn của cậu: “Hiện tại ngươi đang nằm trên giường của ta, đó là bằng chứng tốt nhất. Tất cả đều là sự thật.”

Merlin quay mặt đi, đưa tay lau miệng: “Ân, đúng là thật.”

“Ha,” Arthur xoay mặt Merlin lại, kề sát vào, “Ngươi muốn lau?”

“Còn dính chút vụn bánh ở… Ngô…”

Arthur lần này hôn thật sâu, thẳng đến lúc Merlin hít thở không thông mới buông ra. Sau đó vẫn là bộ dáng vương tử bá đạo mặt dày nói: “Nếu ngươi lau, ta sẽ hôn ngươi. Lau một lần, hôn một lần.”

Merlin cảm thấy môi ẩm ướt, theo bản năng nâng tay lên, vẫn là muốn lau đi.

Kết quả lại bị hôn.

“Ngô…Arthur, ngươi lại đùa bỡn ta…Ta không lau…Ngô…”

“Yên nào, Merlin.”

Nữ hầu mà Arthur khen hiểu chuyện mang đồ ăn đến, cứ như vậy bị hai người bỏ quên ngoài cửa.

———

Phòng nghị sự.

“Ngươi nói cái gì?!” Uther cả kinh đến mức dao nĩa đều rơi.

Người hầu sửng sốt một chút, liền khúm núm lặp lại: “Điện hạ nói, mời ngài đến phòng ngủ của điện hạ. Merlin không đứng dậy nổi.”

Uther buông bữa sáng, hướng đến phòng ngủ của con trai mà đi tới, trong lòng chỉ có một cảm giác:

Nó nhanh vậy trời!

——

Phòng ngủ.

Merlin bị Arthur trùm chăn phủ kín, chỉ lộ ra mỗi mái tóc đen mềm mại trên gối.

“Được rồi, con trai, chúng ta đều biết,” Uther ngồi bên cửa sổ. “nếu ta cho con quyền chọn bạn đời, con chắc chắn sẽ chọn cậu ta.”

“Con rất vui khi phụ vương hiểu cho.” Arthur nhún vai.

“Con có biết cùng một nam hầu kết hôn có ý nghĩa thế nào không?”

Arthur quay lại nhìn thoáng qua Merlin còn đang say ngủ, sau đó trả lời: “Con nghĩ là cha hiểu sai rồi. Cậu ấy không phải nam hầu của con. Cậu ấy muốn làm bạn đời của con, vĩnh viễn.”

Uther nhớ đến trước khi Ygraine sinh hạ Arthur cũng đã nói như thế với ngài. Nhưng mọi chuyện lại không như ý nguyện của nàng.

“Bây giờ, Arthur, con phải hứa với ta một điều, sau đó ta sẽ không bao giờ hỏi đến chuyện của các con nữa.” Uther nói, hình như vừa nghĩ ra điều gì.

“Phụ vương cứ nói.”

“Nếu con muốn cùng cậu ta,” Uther nhìn đứa con với ánh mắt hệt mẫu hậu hắn, hoàng hậu của ngài, sau đó chậm rãi nói: “Con phải thề, vĩnh viễn yêu thương cậu ta. Vô luận là tình huống nào, cũng không bao giờ rời bỏ cậu ta. Cùng nhau gánh vác hết mọi đau đớn, khổ cực.”

“Phụ vương, chỉ bấy nhiêu đấy?” Arthur không tin là phụ thân hắn lại đưa ra điều kiện đơn giản đến vậy.

“Con trai, con không hiểu rồi. Các con kết hôn, không sinh đứa nhỏ được. Tương lai con là quốc vương, như thế thì đối với người dân Camelot thì còn gì là công đạo? Làm sao họ có thể tôn kính người con yêu giống như tôn kính con? Làm thế nào họ có thể hiểu được tại sao con lại đi yêu một nam hầu? Thậm chí, con làm sao giải thích với tình nhân cũ, người con cưới chính là chân ái của con?” Uther hỏi khiến cho Arthur không khỏi cau mày. Hắn biết phụ vương hắn sẽ làm tất cả vì vương quốc này, làm tất cả xứng danh hoàng đế, hắn cũng cũng không phải người không biết phải trái. Hắn cũng sẽ thỏa hiệp.

“Con xin thề, phụ vương. Con sẽ không bao giờ rời bỏ hay tổn thương cậu ấy. Con xin thề. Con xin thề.” Arthur lặp đi lặp lại, tựa hồ như đang niệm chú ngữ.

Trước khi rời đi, Uther nhìn thoáng qua thiếu niên đang vùi trong ổ chăn kia. Giống như từ nay về sau, con ngài sẽ không còn là con của ngài nữa, mà chỉ thuộc về thiếu niên kia.

————–

Đêm trước hôn lễ.

“Arthur, ta có thể không mặc cái này được chứ?” Merlin đang đứng sau bình phong mặc thử đồ cưới.

Arthur còn đang chọn trang sức cho Merlin: “Ngươi lại nói giỡn. Đó là do ta trêu ngươi… Nga, thực xin lỗi.”

Merlin phía sau bình phong làm mặt giận.

“Ha, tại sao lại không mặc? Cũng đâu phải là đồ của nữ nhân.” Arthur cười cười.

Merlin vừa đi ra, oán giận nói: “Như vậy mà ngươi còn nói là không giống đồ của nữ nhân? Ngươi xem, có phải là Gwen và Morgana cố ý làm thành như vậy không?”

Đó là một bộ nam trang vô cùng hoàn mỹ. Màu nâu đỏ, hoàn toàn phù hợp với tính cách đơn thuần, chân chất của Merlin. Hơn nữa, khi đứng cùng Arthur lại phải nói nói là tuyệt phối. Chẳng qua là, cổ áo bị cắt thành hình chữ V, lại dùng nút dây buộc xuyên qua, mơ hồ lộ ra làn da trắng nõn mê người. Có chút giống hình thức trang phục dạ hội của các tiểu thư quyền quý.

“Đây nhất định là chủ ý của Morgana,” Arthur cười, đem trang sức mình chọn đến cài lên người Merlin, “Thật sự là vô cùng hoàn mỹ.”

Merlin nhìn Arthur, sau đó có chút do dự mà nói: “Arthur, ta phát hiện ra ngươi gần đây rất hay cười.”

Không mấy bất ngờ, Arthur tiến đến bên tai Merlin hỏi: “Ngươi nghĩ là vì ai?”

Merlin bất đắc dĩ ôm cổ hắn, đáp lại theo ý hắn: “Ta.”

“Ngoan. Merlin, ta phát hiện gần đây ngươi càng ngày càng thông minh.”

Merlin theo thói quen nghĩ muốn đáp “Cám ơn”.

Bất quá phải chờ Arthur hôn xong mới nói được.

————-

Hôn lễ cùng yến hội.

“Hiện tại ta tuyên bố,” Uther đứng ở đầu tường thượng (), quay về phía người dân bên dưới. “Hôn lễ của vương tử Arthur cùng nam hầ…bạn đời Merlin, chính thức bắt đầu.”

Arthur cùng Merlin tay trong tay xuất hiện trước mọi người. Merlin không khỏi có chút cảm khái, sau này không còn cơ hội đi ăn vụng thức ăn rồi. (này đều là tâm lý của tiểu thụ tham ăn =w=)

Lúc này, Uther lên tiếng: “Merlin, là người chủ trì hôn lễ cho các con, ta có chuẩn bị cho con một bất ngờ.”

Uther phất tay, có người dẫn theo mẹ của Merlin xuất hiện!

“Nga, bệ hạ, cám ơn ngài! Cũng cám ơn ngươi, Arthur!” Merlin vô cùng cao hứng.

Tại hôn lễ, “tình nhân cũ” của Arthur – công nương Vivian xuất hiện.

“Arthur, thiếp không thể tin được,” Vivian cực kì bi thương, “Chàng đã quên lời thề của chúng ta rồi sao? Chàng quên chàng đã nói…”

“Được rồi Vivian,” Cha của này cau mày sau đó hướng hai người Arthur cùng Merlin nói: “Chúc mừng hai vị.”

“Ha ha, Merlin, ngươi không giận chứ?” Arthur một bên nhanh chóng mời rượu khách, một bên trộm hỏi Merlin.

“Ta không có giận, ta chỉ ghen.” Merlin nói xong, mỉm cười tự nhiên mà rời khỏi Arthur, tìm Morgana cùng mẫu thân mình.

Để lại Arthur một mình đứng đó, hắn chỉ muốn cười thật to, hét lên thật to. Lại càng muốn ôm lấy Merlin mà quay một vòng. Đáng tiếc, tất cả đều không thể làm được.

Mặc kệ nói như thế nào, từ khi tên tinh linh kia bày ra trò khôi hài, lấy hài kịch biến thành câu chuyện với kết thúc hoàn mỹ. Còn có phiên ngoại nữa, mọi người tiếp tục chờ mong đi.

(Merlin: Còn có phiên ngoại? >///<

Arthur: Tốt quá, là phiên ngoại tân hôn sao? =w=)

—————–

Lúc Merlin đỡ Arthur vào phòng, cậu do dự thật lâu.

Dù sao, chỉ cần cậu mở miệng nói không muốn, thì có thể tránh thời điểm xấu hổ sắp đến. Tuy rằng đã làm rồi, hơn nữa… cũng không đau lắm.

“Em yêu?” Arthur có chút tỉnh, trực tiếp gọi Merlin bằng ái danh. Nhưng hình như Merlin đang nghĩ gì đó, không nghe được.

Vừa rồi Gaius có trộm đưa cho cậu một thứ…

“Đứa nhỏ?!” Mắt Merlin trừng lớn đến mức đều như muốn rơi ra, “Gaius, ngài là đang đùa sao ạ?”

Vẻ mặt Gaius nghiêm túc: “Merlin, đây là muốn tốt cho con thôi! Arthur yêu con thật lòng, nhưng con đừng quên, con còn chưa nói cho hắn biết bí mật lớn nhất của con! Uther tuy bị ta thuyết phục, nhưng hắn cũng sẽ nghĩ nghĩ đến việc con có ma pháp, con không hiểu sao?”

“Con đương nhiên là hiểu! Chính là, thượng đế ơi,” Merlin thật không thể nào chấp nhận đề nghị của Gaius, tuy rằng ông làm như vậy vẫn là vô cùng cơ trí: “Tại sao con phải sinh con cho Arthur??”

“Tiểu tử, nghe, trên cái thế giới này, chỉ cần có liên quan đến ma pháp, Uther đều sẽ không bỏ qua. Nhưng nếu đó là người nhà của hắn liền khác!”

“Nhưng…”

“Không có nhưng,” Gaius đem liều thuốc mình tự bào chế đưa cho Merlin, “Con là người thân nhất của ta, mỗi lần nghĩ đến đứa nhỏ con, ta lại thay con vẽ ra đường đi, tránh cho con một bước sai một dặm. Hiểu chưa?”

“…Cám ơn ngài, Gaius. Cám ơn.”

“Ngô!”

Không được Merlin để ý, Arthur nheo mắt, đem Merlin kéo xuống giường.

“Ngươi cư nhiên không để ý đến ta…Đang suy nghĩ cái gì?” Arthur mặt dày nằm lên ngực Merlin.

Merlin đưa tay vuốt mái tóc vàng mềm mại của Arthur, còn đang tự hỏi rốt cuộc là nên dùng ma pháp vượt qua đêm nay, hay là nghe theo đề nghị của Gaius…

“Arthur…Ngươi thích có con không?” Merlin cẩn thận nói.

“Có con? Ha ha ha ha…” Arthur nghe vậy liền bật cười, cùng Merlin đối diện nói: “Đương nhiên là thích! Nếu chúng ta có một tiểu công chúa, con bé nhất định sẽ bị Morgana rèn luyện thành một công nương kiêu ngạo; nếu lại có một tiểu vương tử, ta đây sẽ dạy hắn kiếm thuật! Dũng sĩ giỏi nhất Camelot…”

Merlin vừa nghe liền biết Arthur là đang nói mớ, bất quá vẫn không nhịn được mà trách: “Ngươi tham quá, còn muốn có đến hai đứa?”

Arthur một đường hôn xuống dưới: “Một trăm còn chê it1~”

“Ngươi nằm mơ đi…Ngô…”

Arthur gần như hút hết không khí trong phổi Merlin, sau đó lại để lại trên cổ cậu dãy hồng ngân hồng hồng tím tím. Merlin mím môi, thừa dịp hắn không để ý, uống hết lọ thuốc kia…

“Ta phát hiện hôm nay ngươi không chuyên tâm. Có phải ngươi hối hận?” Arthur đột nhiên dừng lại, dùng âm thanh tỉnh táo lạ thường hỏi.

“Không có…Ta chỉ là…” Merlin không biết phải nói sao. Cậu chỉ biết là mình không thể gạt Arthur, chính là nên giải thích làm sao? Chẳng lẽ nói cho Arthur biết mình có ma pháp?

“…Ta yêu ngươi, Arthur, ta yêu ngươi. Ta chỉ là…có chút khẩn trương. Hôm nay không phải là đêm tân hôn sao?”

Arthur có chút giật mình, Merlin chưa từng thành thật như thế. Nhưng cuối cùng hắn cũng nói:

“Ta cũng yêu ngươi, thân ái.”

Chuyện làm cho Arthur giật mình còn ở phía sau. Merlin ngày thường thẹn thùng nay lại yêu cầu hai người đối mặt.

“Merlin, nói cho ta biết…” Arthur ôm cậu lên, nhịn xuống một tiếng thở dốc, “Nga, trời ạ, ngươi thả lỏng một chút được không…”

“Không, không được! Ta không được…” Hôm nay Merlin Merlin đặc biệt mẫn cảm, cậu muốn giãy khỏi Arthur, “Buông, Arthur, khó chịu…”

“Sao khó chịu? Ta tưởng ngươi đã quen rồi… Nói ta biết, Merlin, ngươi có phải gạt ta chuyện gì không? Hôm nay ngươi khác quá…Merlin!”

Bởi vì là dùng tư thế ngồi, cho nên động tác Arthur rất nhẹ, nhưng do tác dụng thuốc Merlin phá lệ vô cùng mẫn cảm, cậu đâu có cố ý đột nhiên dùng sức ngồi xuống…

“Arthur…Nhanh một chút…” Merlin rốt cục khóc lên, “Ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi… Ta làm hết thảy đều vì ngươi… Đừng chán ghét ta, cầu ngươi! Ta cầu ngươi!”

Arthur nhìn cặp mắt ngập nước của cậu, liền nói: “Ngươi hôm nay rất chủ động… Ta cam đoan, thân ái, vô luận xảy ra chuyện gì, ta đều yêu ngươi!!!”

Merlin đoán trên đời này có một loại ma pháp, có thể dễ dàng trói buộc lòng người… Ma pháp đó tên là hứa hẹn. Vô luận hứa hẹn kia…Là thật hay là giả.

Chính văn hoàn.

Tác giả vô lương nhắn lại:

Còn tiếp nữa. Tỷ như thời kỳ mang thai, chờ sinh, ở cữ… Ngô, không cần đánh ta.

A [vương tử bá khí]: ta muốn song sinh!!!!

M [thẹn thùng]: sinh con rất đau…

A [uy hiếp]: không được làm cậu ấy đau!!

Vô lương tác giả [chân chó]: đâu có, đâu có =v=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.