Đừng Nói Hoàng Đế Vô Tình

Chương 5: Đệ ngũ chương



Trình Phong đến buổi trưa mới tỉnh lại, vừa tỉnh lại đầu cháng váng hôn trầm tự biết là do uống rượu quá nhiều gây ra.

“A!” Trình Phong dựa vào đầu giường ngồi dậy.

Một cỗ chất lỏng từ trong hậu đình y chảy ra, lành lạnh .

Trình Phong mở mắt ra thấy được vết máu loang lổ trên chăn liền lộ ra nụ cười trào phúng.

( ha! Nguyên lai nam nhân cùng nữ nhân là giống nhau lần đầu tiên đều đổ máu , mà y từ nay cũng không bao giờ là Trình Phong lập chí đền nợ nước, dĩ cầu sử thượng lưu danh làm rạng danh gia môn nữa.)

Hoàng đế hết lòng tuân thủ hứa hẹn, phái người cảnh cáo cữu cữu của Trình Phong, cữu cữu y liền vơ vét hồi lão gia, phụ mẫu y sợ lại lại có người tìm tới tận cửa. Làm cho Trình Phong khó khăn, vì thế chuyển ra thành, đến ngoài thành an gia, trừ bỏ người nhà ai cũng không nói cho.

Hoàng đế đối Trình Phong lại nói tiếp thật sự là ân sủng có thêm, không chỉ có cho y phí an gia hơn nữa ở lần đầu lâm hạnh Trình Phong sau trong vòng vài ngày cũng không có ở động đến y, sợ miệng vết thương của y nứt ra.

Gia nhân Trình Phong đều chuyển ra thành, Trình Phong tức thì bị An Đế sắp xếp tiến vào tẩm cung của mình.

Mỗi ngày, An Đế đều sẽ dỗ y ăn cơm, trấn an y ngủ, nhưng là Trình Phong không nghĩ như vậy, y cảm thấy đã mất thể diện đối thế nhân.

Một ngày này, An Đế nhìn Trình Phong ở trong lòng lăn qua lộn lại giằng co một đêm, khi hắn rời giường liền muốn đi theo vào triều sớm.

Trình Phong ở trong lòng An Đế luôn ngủ không an ổn, An Đế cũng là biết đến, nhưng là đã không làm nếu không ôm ôm, An Đế tương tư nam nhẫn.

Nhìn nhìn chằm chằm vài quầng mắt thâm của Trình Phong, An Đế không đành lòng nói.

“Ngươi cũng đừng có vào triều, ngươi tuy là tứ phẩm quan viên, nhưng là cũng không chủ quản việc, không có đại sự ngươi không đi cũng có thể, hảo hảo ngủ bù, không đi cũng thế.”

An Đế bổn ý là đau lòng y một đêm ngủ không ngon lại phải vào triều sớm đứng ban, sợ y mệt đến.

Trình Phong dừng lại động tác mặc y phục, thân mình khựng lại.

( đúng a! Hoàng đế phong y làm quan có lẽ chỉ là vì đem y làm nữ nhân, y như vậy còn thật sự ngược lại buồn cười, bây giờ người ta đã muốn nói rõ chính mình chỉ có tác dụng trên giường, ngay cả thượng triều đều có thể miễn rồi, ha ha ~ không biết y có nên cười to một hồi không. )

An Đế đắp chăn cho Trình Phong rồi đi thượng triều.

Trình Phong nhìn đến An Đế đi rồi chính mình bò dậy, không có chuyện làm rỗi rãnh quay lại hậu hoa viên đi một chút.

“Phượng nương nương!” Một tiếng thét kinh hãi nhớ tới, một lão cung nữ đi lên quỳ gối trước mặt y.

Trình Phong sửng sốt.

“Ngài nhận lầm người đi?”

Lão cung nữ nghe được giọng nam kinh ngạc ngẩng đầu. Ở chỗ lầm bầm lầu bầu.

“Thật sự giống, ngài cùng Phượng nương nương năm đó giống như đúc.”

Trình Phong tò mò hỏi thăm, thế nhưng nghe được bí mật của hoàng cung năm đó.

( trách không được An Đế hao tổn tâm cơ đem y giữ ở bên người, đối với y ân sủng mà chỉ có nữ nhân mới được, thì ra là thế. )

Trình Phong bất động thanh sắc, tuy nhiên ở trong lòng báo cho chính mình không nên động tình, đợi cho có một người mới xuất hiện càng giống Phượng nương nương năm đó y cũng sẽ vô tình bị ném xuống, cái gì cũng không biết lưu lại, đến lúc đó y là có thể giải thoát rồi.

Nói thì dễ dàng, nhưng là hiện tại trong lòng Trình Phong lại càng phát ra thống khổ.

An Đế là một hảo hoàng đế, mỗi ngày rất sớm liền dậy vào triều, lâm triều sau lại một đầu đâm vào ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, chỉ có buổi tối mới nhàn hạ, nhìn xem sử sách, cùng y tâm sự chuyện dân gian.

An Đế cũng là nam nhân tốt, nếu y là nữ cũng là có thể vừa lòng.

Mỗi sáng sớm An Đế đều sẽ nhẹ nhàng rời giường, ghé vào lỗ tai y nói lên một câu hảo hảo ngủ một giấc, chờ trẫm trở về, cũng không đợi y đáp lại. Mỗi ngày trước bữa cơm luôn hỏi y thích ăn cái gì thì làm cái đó. Mỗi đêm cũng không ép y thị tẩm, chính là ôn nhu ôm y, ghé vào lỗ tai y nói lời tâm tình dỗ y đi vào giấc ngủ.

Trình Phong biết lòng mình đang dao động, nhưng là mỗi khi Trình Phong nghĩ chính mình chính là vật thay thế của Phượng nương nương, sớm muộn gì sẽ bị người càng giống thay thế, tâm liền đau giống như đao cắt.

Trình Phong một người ngồi ở mép nước hậu hoa viên thả câu, nước mắt yên lặng chảy xuống.

An Đế hết bận quốc sự phê xong tấu chương, một thân nhẹ nhàng tìm đến Trình khanh của hắn.

“Ngươi khóc? Vì sao? Trẫm đối với ngươi không tốt sao?”

An Đế nhìn đến giọt nước mắt từ khóe mắt Trình Phong nhỏ giọt trên mặt nước nổi lên gợn sóng, đau lòng cực kỳ.

( vẫn là không được sao? Hắn đối với y vẫn là không tốt ư, làm cho một mình y yên lặng rơi lệ, y muốn như thế nào mới có thể khoái hoạt, rời đi hắn sao? Không không ~‵ đây là hắn không thể chịu đựng được . )

An Đế từ phía sau lưng ôm lấy Trình Phong.

“Nói cho trẫm, ngươi như thế nào mới có thể khoái hoạt.”

“Bệ hạ, có tất yếu sao? Thần liền giống cá bơi trong nước kia, khi ta câu được con thứ nhất, ta còn thật thích , sau lại câu được con lớn hơn sẽ thả đi, thần cho bệ hạ cũng giống như vậy, vì khuôn mặt ta giống Phượng nương nương bệ hạ mới sủng ta nhất thời, khi có người càng giống xuất hiện ở trước mặt bệ hạ, thần cũng sẽ bị vứt bỏ giống con cá này, bệ hạ cần gì phải hỏi một cái quá độ phẩm khoái hoạt hay không kia?”

“Ai cùng ngươi nói chuyện của Phượng nương nương, ngươi thế nhưng lại có ý nghĩ như thế, vì sao không nói với trẫm?”

An Đế thở dài ra một hơi, hoàn hảo Trình Phong không yêu cầu rời đi.

“Tiểu Bắc, truyền ý chỉ trẫm, về sau trong cung sẽ không lại chọn mỹ nhân tiến cung, các thần tử phụ quốc cũng không chuẩn lại ở trước mặt trẫm nhắc tới mỹ nhân, người kháng chỉ giết không tha.” An Đế ở trong ánh mắt kinh ngạc hạ hạ một đạo nghiêm chỉ.

“Phong khanh có thể yên tâm đi? Trẫm là thật tâm yêu ngươi, đúng vậy lần đầu trẫm triệu kiến ngươi là thấy khuôn mặt ngươi giống Phượng nương nương, nhưng là trẫm cũng không thích Phượng nương nương, chính là đối với nàng mang áy náy, Tần phi trong hậu cung trẫm cùng Phượng nương nương tưởng tượng cũng chỉ là trẫm đối Phượng nương nương một loại hoài niệm thôi, kỳ thật muốn tìm người cùng Phượng nương nương giống như đúc thực dễ dàng nhưng là trẫm không nghĩ, chỉ có ngươi đối trẫm là tồn tại đặc biệt a!”

“Bệ hạ!” Trình Phong bổ nhào vào trong lòng An Đế khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.