Đừng Nói Lời Tạm Biệt

Chương 5



Phần 1Sáu năm sau

Tận cùng của một ngõ nhỏ u tĩnh có một cửa hàng bánh kem, bởi vì nơi này rất yên tĩnh cho nên hiếm có người đi đến đây, ngày thường chỉ có vài khách hàng thân quen, nếu không nữa thì chính là người không cẩn thận bị lạc đường tới đây.

Nhưng, nó lại vô cùng đặc biệt, bên trong đó trưng bày rất nhiều loại bánh đều được ra đời từ bàn tay thiết kế khéo léo của bà chủ, loại bánh này chỉ có ở đây, không có chợ nào bán cả, số lượng mỗi ngày, hình thức mỗi chiếc bánh cũng không đa dạng, nhưng vô cùng tinh xảo ngon miệng, bình thường những người ăn ở đây một lần thì chắc chắn sẽ quay lại lần nữa.

Buổi trưa vừa qua, không có vị khách nào, một cô gái đứng ở góc tập trung tinh thần nhìn tạp chí trên bàn, ánh mắt thật lâu không động đậy.

Tiếng chuông gió thanh thúy vang lên, chiếc cửa kính bị đẩy ra, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi vào, giương mắt thoáng nhìn qua quẩy thu ngân sau đó lợi dời đi chỗ khác.

“Tiểu Hạ, chị mua cơm hộp rồi, mau tới đây ăn.”

“Chị Trịnh, chờ một chút.” Đôi mắt lay động một chút rồi nán lại trên tạp chí, khao khát tham lam đọc từng chữ.

“Bài viết đó em đã xem hơn một tuần rồi, thuộc chưa vậy?”

“Còn chưa thuộc được.”

“……” Ý của cô là thật sự muốn học thuộc sao? Chị Trịnh lắc đầu, quả thực không có biện pháp với cô ấy.

“Có thời gian xem chuyên mục y học nước ngoài, làm sao không dành ra chút thời gian nghiên cứu bánh kem hồng bổ sung vào thực đơn?” Lúc đầu người nào đó tiếng Anh chỉ là tạm được, vài năm đầu cô còn phải nhờ người phiên dịch nữa, vì đọc tạp chí này quá nhiều, mấy năm nay tiếng Anh của cô có thể nói là đột nhiên tăng vọt, có khi còn đọc đến mất ăn mất ngủ.

Làm ơn, cần học cái ngôn ngữ đó làm gì chứ!

Di động trong góc thực không đúng thời điểm vang lên, chỉ thấy hai mắt cô vẫn còn lưu luyến ở trên tạp chí, lấy tay sờ soạng cái di động bên cạnh, nhận điện tùy ý nói “alo”, chỉ chốc lát sau, vẻ mặt Hạ Vịnh Tự biến đổi, lại kích động nói:“Vâng vâng! Tôi lập tức qua đó.”

Chờ cô cúp điện thoại, chị Trịnh quan tâm hỏi thăm:“Có chuyện gì sao?”

“Nhà trẻ gọi điện đến, nói Tiểu Tinh đang ở bệnh viện……”

“Tại sao có thể như vậy?”

“Nói là cả lớp bị ngộ độc thức ăn, bây giờ em phải vào bệnh viện ngay.”

“Được rồi, được rồi, vậy em nhanh đi, tiệm bánh để chị coi được rồi.”

“Cám ơn chị, chị Trịnh.” Lấy cái túi xách, xoay người vội vàng đi được hai bước, lại dừng lại.

“Làm sao vậy?”

“Là……” Hạ Vịnh Tự ấp úng, mặt lộ vẻ khó xử.“Là bệnh viện kia……”

“Kia?” Nhìn thấy biểu cảm cảu cô, chợt hiểu ra.“Trùng hợp vậy sao?”

“Bây giờ…… Làm sao bây giờ?”

“Cái gì làm sao bây giờ? Bệnh viện cũng không phải hắn mở, Mặc kệ đi!”

“Nhưng mà……”

“Hạ Vịnh Tự!” Làm lão bản nương hét lớn một tiếng:“Em làm gì vậy hả, con em ở bệnh viện, em không nhanh chóng qua đó đi, còn ở nơi này tranh cãi với chị mấy chuyện vớ vẩn ấy, rốt cuộc con em quan trọng hay là tên bạn trai đã chia tay lâu rồi không có liên quan gì quan trọng! Lời nói tuyệt tình đó đã là 800 năm trước rồi, bệnh viện lại lớn như vậy, đến cũng chưa chắc đã gặp, mà cho dù gặp, hắn cũng chưa chắc đã nhớ mình đã từng nói gì, sao em cứ để tâm vào mấy chuyện lặt vặt này vậy?!”

Một hơi quát lên một câu dài, Hạ Vịnh Tự bị mắng, ngoan ngoãn thấp giọng:“Em đi ngay đây!”

Nhìn thân ảnh kia biến mất trước mắt, chị Trịnh nhịn không được một trận lắc đầu thở dài.

Chưa thấy qua cô gái nào ngốc như vậy, thành thật như vậy, lại…… si tình như vậy, rõ ràng ngày ngày đêm đêm vướng bận người kia, cũng biết rõ người kia ở đâu, nhưng lại chỉ dám mỗi ngày sưu tập chuyên mục mà anh viết, chăm chú xem từng tiết mục phỏng vấn để quan tâm đến tình hình gần đây của anh, từng chữ từng chữ đọc hơn một ngàn lần để thỏa nỗi nhớ, cũng không dám tới gần nơi anh công chỉ cách đây có mười cái ngõ, cũng chỉ bởi vì một câu nói của anh trước khi chia tay:“Vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt anh.”

Cô thật đúng là ngoan ngoãn theo lệnh, mặc cho nỗi nhớ dày vò, cũng không chịu vi phạm mong muốn của anh, hôm nay nếu Tiểu Tinh không có chuyện bất ngờ như vậy, làm cho cô bị sợ hãi bao vây ép cô tiến lên một bước, cô chỉ sợ cho đến chết cũng không dám đi tìm anh.

Cô luôn nói rằng: đáng đời mày, đây là những thứ mày phải chịu. Nhưng sáu năm đã qua rồi, ngồi tù cũng có thời hạn, huống chi là cô? Vài năm nay cô như thế nào, người ngoài đều nhìn rất rõ, có lẽ đã từng nợ anh, nhưng sáu năm từng chút từng chút, chẳng lẽ không đủ để bồi đắp đủ hay sao?

Cũng không biết, cô gái ngốc ngếch này có biết tranh thủ thời cơ nắm chắc đoạn hạnh phúc kia không?

Phần 2Vội vã cũng đã tới nơi, là muốn đi thăm con, nhưng nhàn rỗi lại nghĩ ra nhiều chuyện lắm.

Không đâu, không thể nào, anh đã là bác sĩ ngoại khoa nổi danh như vậy, cần anh động tay đều là những bệnh nhân quan trọng, sẽ không ở phòng cấp cứu bình làm việc, cho nên xác suất gặp mặt thấp lắm –

Cô không ngừng thuyết phục chính mình, hỏi han y tá, vội vàng tới phòng cấp cứu phía trước.

Vô cùng ầm ỹ.

Phòng cấp cứu hôm nay quả thực giống cái chợ, hơn hai mươi tên tiểu quỷ khóc nháo lên quả thực khiến người ta đau đầu, khó trách có người nói, trẻ con là sinh vật khủng bố nhất trên đời.

Dỗ dành không được, lại càng không thể dọa nạt, nhân viên cứu hộ ngoài việc bận rộn khám bệnh, còn phải bận rộn dỗ dành, tâm lực hoàn toàn cạn kiệt. Trong đám trẻ khóc nháo đó, có một bé trai năm tuổi khác hẳn, rất an tĩnh, yên lặng nằm trên giường bệnh. Bất ngờ nhìn vào cặp mắt kia, trái tim Quan Tử Tu tự nhiên co rút.

Có lẽ bởi vì trong cặp mắt kia, có im lặng, sợ hãi, bất lực và có cả… cô đơn.

Nhưng mà, nó không hề khóc.

Hai chân không tự chủ được tiến lên phía trước, khẽ hỏi:“Sợ không?”

“Sợ.” Ôm bụng, giọng nói yếu ớt thật đáng thương.

“Vậy vì sao không khóc?”

“Con trai không được khóc, phải bảo vệ mẹ.” Bởi vì nếu khóc, mẹ nhìn thấy sẽ đau lòng, buồn bã.

Cậu bé này dùng phương thức như vậy bảo vệ mẹ. Quan Tử Tu nghe thấy lại càng muốn quan tâm.

Đây là đứa trẻ được trưởng thành trong hoàn cảnh thế nào? Hiểu chuyện sớm đến như vậy.

“bác sĩ thúc thúc, cháu không chết chứ?” Dù sao đó cũng chỉ là một cậu bé 5 tuổi, đối mặt với ốm đau vẫn không thể không sợ hãi.

“Không đâu, chỉ cần cháu ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ thúc thúc, sẽ không có việc gì cả.” Quan Tử Tu điều chỉnh bình truyền dịch, lại nhìn vào giấy theo dõi ở đầu giường.“Cháu tên là Hạ Tử Tinh?”

“Vâng. Mẹ đều gọi cháu là Tiểu Tinh, không phải bút sáp màu Tiểu Tân Tiểu Tân, mà là ngôi sao trên trời Tiểu Tinh. Mẹ nói, chúa và ngôi sao Tiểu Tinh giống nhau đều phát sáng, cho mẹ vui vẻ và hy vọng!”

Hai mẹ con này có lẽ rất yêu thương nhau.

Quan Tử Tu xoa xoa đầu cậu bé.“Cháu thực sự rất giống.” Cậu bé này vẻ ngoài mi thanh tú, thật sự rất đáng yêu, bất luận là ai có được đứa trẻ xinh xắn và hiểu chuyện như cậu cũng nên cảm thấy kiêu ngạo.“Sống trên đời, phải luôn có hi vọng.”

“Mẹ cũng là hy vọng của cháu.” Cậu phải nhanh lớn lên một chút mới có thể chăm sóc mẹ được.“Vậy bác sĩ thúc thúc, hy vọng của thúc là gì?”

Hy vọng của anh?“Thúc vẫn đang tìm.”

“Vậy thúc phải nhanh lên mới được, mẹ cháu nói, có hi vọng mới biết được mình vì đâu mà sống, trước kia lúc chưa có cháu, mẹ cũng không biết phải làm gì.”

Có hi vọng, mới biết được mình vì đâu mà sống……

Anh hơi ngạc nhiên.

Dù giỏi thế nào, có được bao nhiêu thành tựu, nhưng trái tim vẫn hoang vắng, khi đêm khuya thanh vắng, anh cũng từng hỏi mình: Anh vất vả vì ai, bận rộn vì ai?

Phục hồi tinh thần lại, một tiếng lách cách của vật gì đó bị rơi xuống khiến cho anh chú ý, nghiêng đầu, nhìn vào chỗ phát ra âm thanh, vô tình gặp một đôi mắt đầy sợ hãi.

Đôi mắt của tròn và sáng như tiểu bạch thỏ, lại còn có sự sợ hãi quen thuộc đó.

Phần 3Lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô chính là như vậy ngã ở trước mặt anh, dùng một đôi mắt to rất ảo não, rất muốn khóc nhìn anh, ánh mắt bất lực như vậy khiến người ta không đành lòng.

Cũng vẫn ánh mắt đó, cũng vẫn con người đó, cô vẫn không thay đổi – mơ hồ ngốc nghếch hệt như xưa.

Rất khó tưởng tượng được rằng một người chỉ có đi trên đường mà cũng làm đổ chiếc xe phát thuốc, làm cho thuốc trên đó văng ra tung tóe, tiếng va chạm leng keng xen lẫn với tiếng thủy tinh vỡ vụn, rất đặc sắc, làm cho âm thanh khóc nháo không ngừng ở phòng cấp cứu càng thêm hỗn loạn.

Thật là tai nạn.

Trạng thái thuốc nước bắn lên người cô, đỏ, tím, nâu…… Màu gì cũng có, chỉ có thể dùng bốn chữ “Vô cùng thê thảm” để hình dung.

Chờ khi anh ý thức được, anh đã đứng ở trước mặt cô.

“Vẫn ổn chứ?”

Hạ Vịnh Tự sững sờ một lúc lâu, mở miệng câu đầu tiên chính là –

“…… Không, em không cố ý đâu.”

Đối tượng cô nên xin lỗi hình như không phải anh. Nhíu mày nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô y tá phía sau, nhẹ nói:“Anh biết em không cố ý.”

Nhìn thấy rất rõ ràng cô muốn đem sự sợ hãi của mình giấu đi, anh vẫn bình tĩnh trầm ổn, vươn tay ra phía cô.

Chăm chú nhìn cánh tay đang đưa ra ấy của anh, dường như là sửng sốt, một lát sau mới vội vàng nắm lấy, đôi bàn tay quen thuộc ấy trong chốc lát làm cô chua xót muốn khóc.

Không muốn buông ra, sự ấm áp của anh mang đến cho cô nhiều xúc cảm, khi cô vừa đứng lên, anh vội rút tay về, không mang theo chút cảm xúc nào.“Đã lâu không gặp, sáu năm rồi nhỉ?”

“Sáu năm bốn tháng bảy ngày.” Cô không cần nghĩ ngợi, theo bản năng thốt ra.

Quan Tử Tu hơi ngạc nhiên nhíu mày. Cô ấy nhớ rõ như vậy sao? “Anh không thể nói rằng rất vui được gặp em.”

“Em hiểu mà.” Cô cúi thấp, ảm đạm nói nhỏ:“Thực sự không thể nào quay lại nữa.”

Cũng chẳng có ai muốn quay lại nữa, phải không? Cô đúng thật là mắc bệnh nan y khó chữa rồi. “Anh có thể giúp gì cho em?”

“Không! Không cần!” Hạ Vịnh Tự vội vàng xua tay. Cô đã nợ anh quá nhiều rồi.

Anh mở miệng định nói gì đó, một tiếng gọi tinh tế truyền đến –

“Mẹ……”

Anh quay đầu lại, Hạ Vịnh Tự đã chạy nhanh về hướng đó.

“Bảo bối của mẹ, con vẫn ổn chứ?” Người mẹ đau lòng thương xót, cậu bé an tâm ôm chặt, không nghi ngờ gì nữa, đây thật là một màn cảm động về tình cảm gia đình.

Quan Tử Tu ngẩn người, chợt hoàn hồn.“Hạ Tử Tinh là con em?”

“Vâng……”

“Cũng là con của “hắn”?” Nhẩm tính tuổi của cậu bé, trừ khi rất nhanh bắt đầu một đoạn tình yêu khác, bằng không thì chắc là con của “hắn” thật rồi.

Cô ngạc nhiên, nhưng lại không nói được chữ nào.

Không khác so với anh nghĩ, năm đó liều lĩnh như vậy để được bên nhau, bây giờ con cũng có rồi, vậy thì chẳng có lí do gì để tách ra nữa nhỉ?

“Hắn tốt với em chứ?”

Không có gì đặc biệt, chỉ là đơn thuần thăm hỏi giống như bạn cũ. Từ biểu cảm ôn đạm của anh, cô đọc ra được điều đó.

Anh thật khách khí, rất lịch sự, nhưng cũng thật…… xa cách.

Không ngờ rằng khi gặp lại anh có thể bình thản như thế, nhưng mà…… Như vậy cũng tốt, cô chỉ là không muốn tạo cho anh bất cứ thương tổn nào nữa, cho nên như vậy…… thật tốt rồi.

Cô chua xót, cười nhẹ.“ừm, tốt lắm, anh ấy tốt với em lắm……”

Anh cũng nghĩ vậy. Người kia, cũng biết là lúc đó cô có bạn trai rồi mà còn cố ý theo đuổi, có lẽ là yêu cô sâu đậm lắm, bây giờ có thể quang minh chính đại cùng nhau, làm sao có thể không tốt với cô chứ?

Anh gật gật đầu.“Vậy tốt rồi –”

“Bác sĩ Quan, bệnh nhân tai nạn giao thông giường số 3 chảy nhiều máu lắm.” Phía sau truyền đến tiếng gọi của cô y tá.

Anh quay đầu thoáng nhìn.“Anh có việc bận rồi, đi trước… chắc không còn gặp lại được nữa.”

Anh xoay người, bước đi gọn gàng, không hề quay đầu lại.

Không còn gặp lại, cũng…… không muốn gặp lại, cô hiểu.

Nhìn bóng lưng của anh, cô thật lâu không thể dời ánh mắt đi nơi khác, rất nhẹ, rất khẽ dường như chỉ có cô mới nghe thấy lời nói của mình –

“Tạm biệt, Tử Tu.”

“Mẹ……” Vạt áo khẽ bị kéo, cô cúi đầu, trong đôi mắt của cậu bé già trước tuổi kia tràn ngập sầu lo, dường như cũng cảm nhận được cảm xúc không bình thường của mẹ mình.

“Sao thế, Tiểu Tinh? Vẫn không thoải mái sao?”

Cậu bé lắc đầu, muốn vươn tay tìm kiếm một chút cảm giác an toàn trấn áp nỗi lo sợ trong lòng, xác định bản thân còn có gia đình.

Cô ôm chặt con, nhẹ nhàng vỗ về. Ở trong lòng mẹ yêu, cậu lặng lẽ mở mắt thật to, nhìn về phía người kia bước đi.

Bác sĩ thúc thúc kia…… có phải là người rất quan trọng với mẹ không?

Phần 4

Tối đó, Hạ Vịnh Tự bị mắng tới thảm.

“Em thật ngốc nghếch, ngốc nghếch, ngốc nghếch! Khó lắm mới gặp nhau, vì sao không nói chuyện rõ ràng với hắn?”

“Em không muốn nói gì cả –”

“Không có?!” Tiếng thét của Trịnh Minh Quyên càng làm màng nhĩ thêm đau.“Em có thể nói cho hắn, thực ra em không có lỗi với hắn; Em có thể nói cho hắn, trong lòng em còn có hắn. Em thậm chí có thể nói cho hắn, thân thế của Tiểu Tinh…… Nhiều thứ có thể nói như vậy, em lại còn nói ‘Không muốn nói gì cả?! Vậy sáu năm chờ đợi của em cuối cùng là vì cái gì vậy –”

Nhưng cô quả thực có lỗi với anh, sai lầm là sai lầm, , lấy hiểu biết của cô về Tử Tu nếu không có lí do gì anh sẽ không chấp nhận.

“Em không đợi chờ gì cả –”

“Câm miệng, chị còn chưa mắng xong!” Uống một ngụm trà, tiếp tục mắng mỏ.“Ngốc nhất là, em lại đến nói cho hắn Tiểu Tinh là con của Dương Gia Chương, muốn tiệt đường sống của chính mình, như vậy hắn cho dù trong tâm có muỗn tha lỗi, cũng sẽ bị hành động của em làm cho tức hộc máu, cái đầu đầy bã đậu của em không biết tính đến sao?!”

“Chị à, chị suy nghĩ nhiều quá rồi!” Quay lại? Sáu năm trước còn không dám nghĩ đến, huống chi là bây giờ? Cô hiểu được hảo ý của chị Trịnh, nhưng bát nước đổ đi không thể lấy lại, dù có nói gì cũng vô dụng, anh cũng không muốn nghe.

“Em và anh ấy kết thúc rồi, anh ấy có cuộc sống của anh ấy, chuyện đã qua anh ấy đã sớm không còn quan tâm, chúng em không còn hi vọng gì nữa rồi.”

“Em không phải hắn, làm sao biết hắn không quan tâm?”

“Nhìn là thấy mà.” Thái độ đó hoàn toàn chỉ là tiếp chuyện với người xa lạ, không có chút gì đặc biệt, trước kia với người không quan trọng thái độ của anh chính là như vậy.

Trịnh Minh Quyên mở miệng còn định nói tiếp, cô nhanh hơn một bước cắt ngang:“Tiểu Tinh đói rồi, chị để em đi nấu cháo cho nó ăn trước được không?”

Ừ nhỉ, thiếu chút đã quên con nuôi bảo bối của cô.

Người phụ nữ không dám đối mặt với thực tế nhanh như chớp tháo chạy vào phòng bếp, Trịnh Minh Quyên tạm thời buông tha cô, ngồi vào bên giường. Vẻ mặt buồn bã của tiểu tử kia làm cô rất đau lòng.“Bảo bối, mẹ nuôi vừa mới lớn tiếng quá có dọa đến con không?”

Tiểu Tinh khẽ lắc đầu.“Mẹ làm sai việc gì sao? Vì sao mẹ nuôi lại mắng mẹ?”

“Không làm gì sai cả, chỉ là mẹ con ngốc quá!” Hạnh phúc của chính mình lại không biết cách nắm lấy, để nó tuột khỏi tầm tay, ngốc ngốc ngốc, ngốc chết mất!

Cô còn không hiểu kẻ ngốc kia sao? Vừa mới ở trước mặt cô nói rất mạnh mẽ, vẻ ngoài thì rất kiên cường nhưng cô dám chắc bây giờ đang trốn trong phòng bếp vụng trộm khóc lóc.

Dùng hiểu biết bấy lâu nay mà nói, cô dám chắc nha đầu ngốc kia nhất định sẽ giữ lấy tình yêu đầu đời ấy, cho dù đối phương cả đời không biết, cô vẫn sẽ ở phương xa yên lặng yêu, đến già, đến chết!

Tình cảm sâu nặng đến như vậy, vì sao không thử một lần chứ? Dù sao người đàn ông đó cũng từng thật lòng yêu cô, mặc kệ cảm giác lúc trước còn lưu lại vài phần, ít nhất cô cũng phải cố gắng vì chính mình, cho dù cuối cùng có thể không quay lại, như cũng không còn tiếc nuối gì cả!

Cuối cùng cũng chỉ có cô là mệt mỏi nhất, đến già vẫn cảm thấy sai lầm mà mình đã phạm phải là không thể tha thứ, không thể tha thứ cho chính mình từng làm thương tổn anh, nói đi nói lại cũng là không tư cách đi nói yêu đương với anh.

Sáu năm nay, sự hối hận ngày đêm tra tấn cắn rứt cô, cô luôn tự trừng phạt chính mình, cố tình tự ngược mình để bù lại những tổn thương đã gây ra cho anh, cuối cùng tới khi nào cô mới bằng lòng buông tha cho chính mình đây?

“Mẹ nuôi, con có thể hỏi mẹ mọt chuyện không?” Tiểu Tinh do dự một chút, nhẹ giọng hỏi:“ Bác sĩ thúc thúc kia, là người rất quan trọng đúng không?” Nếu không tại sao sau khi gặp người đó mẹ lại không an tĩnh như thường, giống như thương tâm đếnhình như mẹ đang rất buồn…… Chính là muốn khóc mà không khóc được.

Người đó với mẹ quan trọng đến thế nào mà có thể khiến mẹ như vậy.

Trịnh Minh Quyên có chút ngoài nghi ngờ. Ngay cả Tiểu Tinh cũng nhận ra, vậy mà cô ấy bây giờ còn làm bộ không sao cả!

Nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn trông chờ đáp án kia, suy nghĩ của cô vừa được khai thông– đúng rồi, nếu không lay chuyển được tảng đá kia, cô không ngại phải nhờ đến đứa trẻ này đâu!

“Tiểu Tinh, mẹ nuôi nói thầm với con, con không được nói cho mẹ nha!”

“Vâng.”

“Thực ra, bác sĩ thúc thúc kia là người trong lòng của mẹ con, nhưng con không biết đâu, mẹ con nhát gan lắm, thậm chí nhìn thấy con gián cũng sẽ gào thét đến chói tai, đương nhiên không dám nói cho người ta biết rồi! Sau đó người kia không biết, mẹ con cũng rất buồn, buồn lắm đó, bình thường vẫn thường trốn trong góc mà lén lút khóc lóc đó.”

Thì ra, bác sĩ thúc thúc kia, chính là người mẹ luôn nhớ nhung, người khiến mẹ mỗi buổi tối đều trốn trong chăn khóc trộm!

“Vậy…… Người kia có thể không thích con không?”Người đó rất quan trọng với mẹ, nhỡ đâu người ta không thích cậu, có phải mẹ cũng sẽ không cần cậu nữa không?

“Đương nhiên sẽ không rồi! Tiểu Tinh của chúng ta đáng yêu như vậy.” Ôm tiểu soái ca một cái, hôn cậu vài cái tiếp tục chứng minh.“Tiểu Tinh có phát hiện ra không, con và bác sĩ thúc thúc đó rất giống nhau, hắn làm baba của Tiểu Tinh thì thật tốt, cùng nhau đi trên đường, mọi người sẽ nói hai cha con nhà này rất đẹp trai, Tiểu Tinh không muốn có ba ba sao?”

Nếu là ba ba như vậy…… Cậu đương nhiên là muốn rồi!

“Còn nữa, Tiểu Tinh không hy vọng mẹ con vui vẻ sao? Bác sĩ thúc thúc có thể làm cho mẹ con cười rất vui vẻ nha!”

Như vậy, mẹ sẽ không vụng trộm khóc lóc một mình nữa phải không?

“Tiểu Tinh dũng cảm như vậy, nhất định sẽ giúp mẹ, đúng không?” Cuối cùng là đòn kích tướng.

Tiểu Tinh nghiêm túc gật đầu.

Lá gan của mẹ nhỏ cũng không sao hết, cậu lớn rồi, sẽ giúp mẹ đánh con gián, cũng sẽ giúp mẹ vui vẻ.

Tuy rằng cậu chưa theo đuổi ai, không biết phải theo đuổi thế nào, nhưng những cô bé trong nhà trẻ rất thích gọi cậu đi chơi, mẹ nuôi nói đó là vì mấy cô bé đó thích cậu, muốn “theo đuổi” cậu, nếu đây đúng là việc theo đuổi kia, vậy cậu có thể hiểu được. Mẹ rất yêu cậu, cậu phải giúp mẹ theo đuổi người đàn ông mà mẹ thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.