Đụng Phải Bà Mai Đẹp Nóng Bỏng

Chương 2-2



Nhìn những căn nhà ở bên dưới, cô buồn chán nhìn dòng người đi lại trên phố giống như kiến, không hiểu sao cảm thấy có chút buồn cười.

Ở nơi cao như vậy thật không tệ, giống như thượng đế địa vị trên cao.

Cô hét lên, vì cách nghĩ ngây thơ của mình mà cười tự giễu một tiếng.

Cầm điếu thuốc đưa lên miệng, cô rít một hơi thật dài, một tay chống cằm, nhoài người ra phía tường của ban công híp mắt nhìn núi non ở nơi xa, thật ra thành thật mà nói nếu không có cái tên mặt thối đó, đến đây phụ giúp cũng là chuyện khá tốt, ít ra tạm thời có thể thoát khỏi ba người cô sáu người dì ở nhà.

Gần đây mấy người lớn đó cứ thích lải nhải ở bên tai cô, nói cái gì mà cô đã hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chưa gả đi được, nói ra thật muốn tức cười chết mất, rõ ràng là gia tộc mai mối, con gái trong nhà từ trên xuống dưới đều là bà mai, chuyên giúp người khác nối lương duyên, như vậy cũng tốt, lương duyên nhà người ta ngược lại nối rất tốt, con cưng nhà mình thì ít người đối hoài, đây là cái đạo lý gì thế?

“Này, các người nói lại đi, con nhóc của chúng ta cũng không phải không ngực không mông, xinh đẹp không bệnh tật, sức khỏe rất tốt, đầu óc cũng rất thông minh, sao mà đến hai mươi tám tuổi rồi vẫn không thể gả đi?” Lời nói của cô cả ngày hum qua lại vang lên bên tai.

“Đúng đó, ai da, thật không biết có vấn đề gì, nói thật gia tộc nhà chúng ta cũng thuộc loại khá, sao lại không có người nhìn trúng con nhóc vậy?” Dì hai chau mày, hỏi cô hai.

“Đúng không, dì hỏi tôi thì tôi hỏi ai đây? Ai hiểu được con mắt của mấy người đàn ông mọc đâu rồi.”

“Có điều, chị hai à, em thấy không thể nói như vậy, nói thật lòng, tính tình A Lan không tốt lắm, em nghĩ có phải là vì nguyên nhân này không?” Cô ba giương mày hỏi.

“Nó đâu chỉ có tính tình không tốt, cái miệng à” Người cô sinh đôi của cô cả mở miệng.

Dì hai tiếp lời: “Hễ mở miệng là muốn giết người, một chút cũng không hiểu cố kỵ là gì.”

“Chậc, cái miệng này của A Lan thành như vậy, còn không phải đều là do mọi người dạy ra sao.” Bà nội nghe vậy nhướng đôi mày bạc trắng, dạy cho mấy cô con gái một câu.

“Mẹ, như vậy cũng không thể trách tất cả mọi người, là con dạy không tốt.”

Người mẹ bộ mặt uất ức lau nước mắt nói, lại không quên dùng đôi mắt chứa nước mắt, giận dữ quét mắt cái người đang cúi thấp đầu ra sức ăn cơm.

Nhận thấy cái trừng mắt đó, La Lan cầm bát cơm trong lòng thầm than xui xẻo, nếu sớm biết lúc nãy cô đã ở chỗ của Bạch Vân ăn cơm rồi không cần phải quay về chịu giáo huấn, thật là…

“Ai ya, ai đánh tôi?”

Trên đầu bị người ta gõ một cái, La Lan đang ngậm điếu thuốc đột nhiên bừng tỉnh, ngước đầu lên mới thấy, cả người bị chậu nước lạnh tạt thẳng vào.

“Oái cái quái gì thế?!

Cô bị dọa đột nhiên lùi phía sau một bước, đáng tiếc vẫn chậm một chút, bởi vỉ nửa thân trên của cô hầu như dựa trên tường, sớm đã bị ướt một nửa, phía trên giống như lúc này mới phát hiện dưới ban công có người, nước đang chảy xuống đã dừng lại.

La Lan vừa nhìn, lập tức đi nhanh ngẩng đầu lên nhìn xem, thì nhìn thấy cái tên chết tiệt đó cũng đang cúi đầu xuống nhìn, khuôn mặt ung dung (bình tĩnh) đang cầm cái nắp bình tưới hoa. Đáng ghét nghĩ cũng biết lúc nãy cô chắc là bị cái nắm rớt trúng rồi.

“Cô ở bên dưới làm gì vậy?”

“Anh nói xem?” cô giương khuôn mặt nước nhỏ từng giọt, cắn điếu thuốc lá bị anh ta làm tắt, tức giận hỏi lại.

Liếc thấy mái tóc bị ướt đang nhỏ nước của cô, khóe miệng anh khẽ nhếch, giống như trong lòng cảm thấy vui vẻ, biết còn cố tình hỏi: “Tôi không biết cô nóng đến nỗi muốn tắm rửa, nếu như cô muốn tắm, tầng một chỗ cô có phòng tắm.”

Chết tiệt, cái tên này nói cứ như cô tự làm ướt người vậy.

“Quỷ mới muốn tắm rửa! Anh vốn dĩ là cố ý mà!” Cô lấy điếu thuốc trong miệng xuống, tức giận lớn tiếng với anh ta đang ở trên lầu.

“Tôi đang tưới hoa.” Anh thông thả ngậm điếu thuốc trả lời, vừa nói vừa xấu xa lắc lắc bình tưới hoa, kết quả là nước bên trong lại rớt xuống từng giọt.

La Lan lại tránh, tức giận trừng mắt: “Bây giờ là buổi trưa mà! Giữa trưa như vậy anh tưới hoa gì chứ!”

“Có người nào qui định buổi trưa không được phép tưới hoa sao?” Anh nhướng mày, bộ dạng vô cùng vui mừng lúc này tưới hoa, cô nghĩ không biết là cái đức hạnh gì.

“Giữa trưa tưới hoa, hoa sẽ chết đó biết không, anh không có thường thức sao?”

“Vậy sao?” Triệu Tử Long nhìn cái bình tưới hoa ở trong tay, lại nhìn một loạt hoa cỏ bên cạnh, thật thà nói, anh thật ra không nghĩ nhiều như vậy, thực ra cái việc tưới hoa này vốn dĩ không phải việc anh đang làm, chỉ là lúc nãy buồn chán, đúng lúc nhìn thấy hoa cỏ ở đây nóng đến nỗi sắp chết khô rồi, mới lấy bình tưới hoa bên cạnh tưới cho chúng.

“Cái gì mà vậy sao? Vốn dĩ chính là không đúng!” La Lan chống nạnh mắng anh: “Làm gì có ai buổi trưa tưới hoa, anh bị điên sao!”

Tầm nhìn của anh dời đến trên người cô gái dưới lầu, thờ ơ nhếch khóe miệng: “Vậy nếu không thì phải tưới vào lúc nào?”

“Lúc nào? Đương nhiên là sáng sớm và chập tối rồi!” Cô không tin nổi liếc một cái, hất tóc ướt ở trước trán ra, rất không vui trừng mắt với anh ta, mới xoay người rời khỏi ban công tìm khăn để lau khô, vừa nói thầm: “Ngu ngốc, lười nói với anh.”

Triệu Tử Long ở trên lầu vươn thẳng vai, thấy cô rời khỏi ban công, đột nhiên gọi cô đứng lại.

“Nè!”

La Lan dừng lại ngước đầu, không vui hỏi: “Có chuyện gì?”

Anh nhìn chăm chăm vào điếu thuốc cô kẹp trên tay, mặt không cảm xúc ném một câu: “Con gái hút thuốc không tốt.”

“Vậy à?” La Lan chớp chớp đôi mắt to, lúc đầu trên mặt nở nụ cười, lúc sau lập tức cay nghiệt trả lời: “Liên, quan, cái, rắm, gì, đến, anh! Trọng nam khinh nữ!”.

Nói xong cô tức giận sôi lên đi vào trong phòng.

Mày trái của Triệu Tử Long nhếch cao hơn, tuy rằng trên mặt không biểu hiện gì nhiều, nhưng điếu thuốc anh ta đang ngậm trong miệng suýt chút bị anh ta cắn đứt.

Cái cô gái này, trăm phần trăm là thiếu sự dạy dỗ!

Ngày tháng giống địa ngục liền bắt đầu từ ngày đầu tiên, tranh chấp giữa bọn họ cũng vậy.

Mỗi ngày buổi sáng chin giờ cô có mặt, mãi cho đến buổi chiều năm giờ mới rời khỏi, trong khoảng thời gian này, hai người hiếm khi có lúc nào câm miệng mà không cãi nhau, hai người nhìn nhau không thuận mắt, gần như cãi từ sáng tới tối.

Anh ta cảm thấy quần áo cô đang mặc rất chướng mắt, cô thì ghét anh ta suốt ngày vẻ mặt không đổi.

Bọn họ cãi nhau vì công việc, cãi nhau vì nội dung kịch bản, cãi nhau vì chữ sai, ngay cả đến những việc nhỏ nhặt cũng có thể khiến học cãi nhau không ngừng.

“Động tác cô nhanh một chút!”

“Anh nói chuyện chậm một chút!”

Mỗi lần, luôn là anh ta nói một câu, thì cô không chịu yếu thế trả lời lại một câu.

“Cô La, xin cô ngồi nên có dáng ngồi một chút!”

“Anh Triệu, Phật Tổ cũng ngồi xếp bằng, anh giữ câu nói này cho ông ấy đi!” Anh ta cay nghiệt nhắc đi nhắc lại dáng ngồi của cô, cô lại tiếp tục xếp bằng đôi chân trắng đẹp của mình ngồi vững vàng như núi.

“Ăn mặc ít như vậy, do cô không có tiền mua vải đúng không?”

“Sao nào, anh ngưỡng mộ thân hình đẹp của tôi à? Bây giờ thời tiết rất nóng, anh mặc nhiều như vậy mới là có bệnh!”

Anh ta cảm thấy cô mặc quá ít gây cản trở mỹ quan, cô ngoài trả lời ra, mỗi ngày dứt khoát mặc quần Jean siêu ngắn càng thiếu vải và lộ ra cái eo nhỏ dễ thương.

Anh ta híp mắt trừng mắt nhìn quần áo cô mặc, lạnh giọng mỉa mai: “Cô cho rằng mình còn là thiếu nữ trẻ trung mười bảy mười tám tuổi sao?”

Lông mày La Lan khẽ giật, kiêu ngạo vỗ cái eo hai mươi hai tấc thon nhỏ của mình, nhẹ nhàng nói: “Hừm, mười bảy mười tám tuổi cũng không thấy có được thân hình đẹp như tôi đâu!”

“Một bộ xương không có bao nhiêu lạng thịt cũng dám dương dương tự đắc.” Anh ta bực bội trả lời.

“Anh” La Lan nghe xong giận đến đỏ mặt, mới phải đưa tay đẩy anh ta, vả lại thấy Triệu Tử Long đột nhiên tự động lùi hai bước liền, giống như cô sẽ xâm phạm anh ta vậy.

“Anh làm gì vậy?” Cô nghi hoặc tức giận hỏi.

Hai tay anh ta bỏ vào túi quần, không nói một lời mà nhìn bàn tay nhỏ của cô, ý nghĩa không nói cũng hiểu.

La Lan tỉnh ngộ, trên gương mặt xuất hiện phiến mây hồng, lửa giận trong lòng càng lớn.

“Tôi mới không làm kẻ ngốc lần thứ hai! Lần trước chỉ là tôi nhất thời choáng váng đầu óc mới chiếm tiện nghi của anh!”

“Tùy cô muốn nói sao cũng được.” Một chút cũng không tin được cô gái bốc đồng này, anh ta giương mày trái, xoay người vào cửa.

“Triệu Tử Long” Cô tức giận gọi cả tên họ của anh ta.

Anh ta vốn dĩ chẳng thèm để ý đến cô, đi thẳng đến văn phòng, điều trùng hợp là Lâm Thượng Nhân xui xẻo hôm nay đúng lúc đi làm sớm, La Lan vừa quay đầu thấy là Tiểu Lâm, tức giận đến nỗi đẩy cả anh ta, tức giận quát: “Tôi chịu đủ rồi! Tại sao tôi phải mỗi ngày đến đây để anh ta sỉ nhục, cái con heo tự cho là đúng đó! Bà đây không làm nữa!”

Cô một tay hất anh ta ra, cơn giận xông lên muốn rời khỏi.

Lâm Thượng Nhân thấy như vậy sắc mặt trắng bệch, đùa kiểu gì vậy, nếu cô gái này đi, vậy kịch bản làm sao kịp giao đây?.

Anh ta vội vàng kéo cô lại nói: “Cô La, cô đợi đã, đợi một chút đã!”

“Bỏ tay ra! Tôi lại không phải không có tự trọng, mỗi ngày đều phải đến đây cho anh ta phê phán! Bỏ tay ra! Tôi cảnh cáo anh, anh mà không bỏ tay ra tôi đạp cho anh chết! Bộ mặt của cô hung dữ, lửa giận càng muốn ném tay anh ta ra.

“Không thể nói như vậy được, là cô đụng trúng anh Triệu, anh ấy mới không thể đánh máy được mà! Cô không giúp đỡ, lẽ nào muốn bồi thường mười triệu sao?” Tiểu Lâm bị dọa buông tay, mày chau mặt ủ nhắc nhở cô.

“Mười triệu thì có gì to tát” La Lan bế tắc, nhanh chóng nhận thức rằng mười triệu quả thật không thể xem thường, đành phải ngậm miệng lại, nhưng vừa nghĩ đến phải vào tiếp tục chịu đựng tính khí của cái tên mặt chết tiệt đó, cô cảm thấy vô cùng không vui.

“Thôi nào, tôi biết tình tình anh Triệu không tốt, cô cứ mỉm cười nhịn một chút, thì hai tháng sẽ qua thôi, hà tất phải gây đến lên tòa chứ?” Tiểu Lâm khuyên bảo hết lời.

“Nhịn một chút?” Cô trừng anh ta tùy ý nói, đưa tay chỉ về phía văn phòng mắng: “Bảo tôi nhịn một chút? Có lầm không vậy? Anh ta là cái tên biến thái chết tiệt, vừa chua ngoa vừa bảo thủ, ăn thịt người không nhả xương, mắng người không thương tiếc, cái miệng độc ác chết người, lời từ trong miệng anh ta, mười câu thì hết chin câu khiến người ta nghe xong cũng muốn nhảy lầu! Từ sáng đến tối mang bộ mặt chết người, giống như tôi và anh ta có mối thù giết cha vậy! Bảo tôi nhịn anh ta? Chi bằng bảo anh ta đụng vào tường còn nhanh hơn!”

Tiểu Lâm ngại ngùng mở lời: “Ậc….Anh Triệu đúng là thiếu một chút chút khẩu đức, nhưng con người anh ấy thật ra rất tốt.”

“Một chút chút? Anh ta không có khẩu đức chứ nào có một chút chút! Anh ta vốn dĩ cay độc!” La Lan kéo cao giọng, rất không vui trừng anh ta, hai tay trước ngực nói: “Tôi cho anh biết, anh cảm thấy con người anh ta tốt, vậy anh tự mình giúp anh ta đi, dù sao thì bà đây cũng không làm nữa!”

“Ý của cô là muốn lên toà à?” Anh ta ai oán nhìn cô, bộ dạng đầy đáng thương.

La Lan ngậm miệng trừng anh ta, vừa nhắc đến lên tòa thì cô đau đầu, nếu như thật sự phải lên tòa thì phần thắng của cô không lớn, nếu như thua không chỉ phải bồi thường mười triệu, còn phải trả phí luật sư, nói thật ra rất là bất lợi.

Nghĩ rất lâu, cô mới nói: “Tôi có thể thuê sinh viên vừa học vừa làm đến giúp anh ta đánh máy, dù sao anh ta cũng nói sinh viên so với tôi trình độ còn cao hơn, vậy thì cứ để anh ta đầu độc người khác là được rồi! Hừ!

Tiểu Lâm nghe xong đồng tình nhìn cô, sau đó nói: “Cô La, nếu như sự việc dễ dàng như vậy thì tốt rồi. Cô quên là tính khí của anh Triệu vốn không tốt, nếu như dễ như vậy thì có thể mời được người rồi, lúc đầu khi anh ấy đề nghị cô đánh máy, anh ta cũng không nghĩ cô nhanh như vậy đã đồng ý rồi.”

Anh ta thở dài, tiếp tục giải thích: “Lần trước anh Triệu cũng đã vì viêm gân mà không thể làm việc, tôi đã mời rất nhiều cô nhân viên đánh máy, người đến mỗi lần đều làm không đến ba ngày thì khóc lóc chạy ra ngoài. Cho nên nếu như cô không chịu giúp đỡ, tôi nghĩ cũng không đến người khác.”

Cô “a” một tiếng, liếc mắt.

Trời ạ, cô nên sớm biết ở đây cái tên ác ma lạnh lùng đó sẽ không dễ dàng tha cho kẻ nào.

Cô thà rằng anh ta là vì cô đụng bị thương anh ta, cho nên mới nhìn cô không thuận mắt mà thôi, không ngờ rằng đó vốn dĩ là bản tính của anh ta!

Tiểu Lâm thấy vậy lần nữa đồng tình nhìn cô, vỗ vỗ vai cô nói: “Cô La, tôi nghĩ cô chấp nhận đi.” Chấp nhận? Muốn cô chấp nhận? Đợi kiếp sau đi!

La Lan nắm chặt nắm tay híp mắt nhìn, quay đầu trừng về phía cửa văn phòng, hít một hơi thật sâu. Được! Hai tháng này đã định trước rằng cô và anh ta sẽ trói buộc cùng nhau, cô cũng tuyệt đối không để cái tên đó sống yên ổn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.