Cô chớp chớp mắt, nhìn chăm chăm vào khoảng tối trước mắt, ba giây sau,cô nhờ vào ánh sáng lờ mờ của đèn trên tường để nhìn xung quanh, mới lấy lại được ý thức.
Đáng chết, vậy mà cô lại ngủ ở đây.
Giật mình một lát từ sô pha bật dậy, vì vậy cái mền trên người cô cũng kéo xuống đất một nửa.
Nhớ ra rồi,buổi sáng hôm nay cô mới vào nhà,bên công ty chế tác bộ phim truyền hình 8h chạy đến, báo rằng bản thảo hôm qua không thấy đâu, muốn đến lấy bản phụ, ai biết được khi cô vừa mở máy tính, lại phát hiện đĩa cứng máy tính lại bị anh ta phá hỏng gần hết.
Bọn họ gọi người đến sửa chữa, đối phương lại nói nhất thời không thể lập tức sửa được,cho dù là sửa được đi nữa, tài liệu cũng không thể khôi phục lại, hơn nữa muốn đợi người sửa xong chắc chắn là không kịp.
Thế là hai người họ đành phải ôm một máy tính khác mà gấp rút làm việc, đánh máy lại phần ngày hôm qua, cộng thêm kịch bản ngày hôm nay, học bận rộn liên tục cho đến 11h tối, 2h...
Nhưng sao cô lại nằm ở đây?
La Lan ngơ ngác nhìn khắp phòng khách, bất giác dùng tay nắm đầu,tay vừa nhấc lên, cô vì đau mà bất giác co người lại một chút, như thế mới nhớ lại bởi vì tay cô bị bong gân, nên anh ta mới cho Tiểu Lâm thay cô đánh máy, để cô ở phòng khách chuồm đá, sau đó cô vì quá mệt mà ngủ quên ở đây.
Xem ra cái chăn này có lẽ là anh ta mang vào.
La Lan vén chăn ra,bĩu môi, nói thầm một tiếng.
Anh ta vẫn còn chút lương tâm.
Rời sô pha, cô đi đến tủ lạnh của phòng gần đó lấy nước uống, thuận tiện mượn ánh sáng tủ lạnh xem đồng hồ Woah, 3h rồi.
La Lan rót ly nước đá, lại phát hiện tay phải bị bong gân sớm đã được dán lên mấy miếng Salonpas.
Cô chau mày lại, vừa uống nước vừa nhìn mấy miếng dán xiêu vẹo, lặng lẽ lặp đi lặp lại.
Thật là, đây nhất định là do cái tên biến thái đó dán, kĩ thuật quá tệ, lộn xộn thành như vậy, xấu chết đi.
Nhìn chăm chăm mấy miếng thuốc dán, La Lan bực bội đóng tủ lạnh lại, đem ly nước đặt lại trên bồn rửa, ai ngờ đột nhiên lúc này có người phía sau kéo áo của cô, làm cô giật nảy người.
“Uống?!” Cô kêu lớn,xoay người nhìn,lại không thấy gì hết, bất giác mặt trắng bệch.
Không ngờ, vạt áo lúc này đột nhiên lại bị ai đó kéo xuống hai lần, La Lan nhìn chằm chằm vào bóng tối không có gì,bị dọa đến lùi mấy bước, lần này mới nhìn rõ phía trước phần eo của cô có một cái đầu nhỏ, cô hít một hơi lạnh, còn tưởng rằng gặp ma,suýt chút lại kêu lên, cũng may tẻn nhóc con này lên tiếng.
“Nước.”
“Cái gì?” Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt mơ hồ của cái tên quỷ nhỏ,chắc chắn mình nghe thấy tiếng của nó
“Em muốn uống nước.” Cậu ta lại kéo vạt áo của cô.
“Em từ đâu chạy ra vậy?” Cô vẫn trừng mắt nhìn cậu ta, giống như đang đợi cậu ta đột nhiên biến mất vậy.
“Trên lầu” Cậu bé ngẩng đầu nhìn cô, không kiên nhẫn được lại nói: “Tôi muốn uống nước”
Trên lầu? La Lan ngẩng ra giây lát, đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay cậu ta, phút chốc mở cửa tủ lạnh, đem cậu ta đến trước ánh sáng.
Trong tủ lạnh phát ra ánh sáng màu vàng, phản chiếu gương mặt còn vẻ ngáy ngủ của cậu bé.
Phải không? Ấm mà.
Cảm thấy tay cậu bé có độ ấm, La Lan không kìm được dùng ngón tay chọc chọc gương mặt hồng hồng như thiên thần của cậu ta, thật sự là người, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu bé chán ghét né tránh ngón tay của cô, không nhịn được nói: “Đừng có đụng tôi, tôi muốn uống nước!”
La Lan chau mày vì kiểu cách mệnh lệnh người khác của cậu ta, nhưng vẫn quay lại rót cho cậu ta ly nước, và hỏi:“ Quỷ nhỏ,em là ai?”
Cậu bé hai tay cầm lấy ly nước, ko thèm để ý đến cô, chăm chú uống nước lạnh.
“Này, chị đang hỏi em đó, em có nghe không?” La Lan khoanh hai tay trước ngực, không vui híp mắt nhìn xuống.
Cậu ta uống sạch cả ly nước,lại đưa lại cho cô “ Thêm nữa”
La Lan quay lại rót nước tiếp cho cậu ta, cậu bé muốn đưa tay ra cầm,La Lan lại nhanh chóng giơ ly nước lên cao, híp mắt uy hiếp nói: “ trả lời trước em là ai?”
Cậu ta không vui chau mày lại, dáng vẻ đó La Lan cảm thấy rất quen, quả nhiên, cậu ta vừa mở miệng nói:“ Đây là nhà tôi, tôi mới phải hỏi chị là ai đó? Bà chị!”
Nghe thấy cái giọng điệu heo đất này,La Lan phút chốc hiểu được tính cách này là giống ai rồi, cô nhếch mày,không thân thiện nói: “ Quỷ nhỏ, Triệu Tử Long là gì cùa em?”
“Đưa nước cho em trước, em trả lời cho!” Cậu ta khí thế hơn người, không chịu yếu thế trả lời.
Cái đầu nhỏ này thật tinh ranh, La Lan nhếch miệng, đem ly nước đang cầm phía trên xuống cho cậu ta. Cậu ta bê ly nước uống ừng ực mấy ngụm, mới thở hắt một hơi.
“Này, em vẫn chưa trả lời.” Cô mở miệng nhắc nhở, trong lòng thầm bực bội,tên quỷ nhỏ này chắc không phải là con trai của tên đáng ghét chứ? Cô thấy tên quỷ nhỏ này dáng vẻ tuy giống, nhưng diện mạo so với Triệu Tử Long đáng yêu hơn nhiều, chỉ là cái tính thích ra lệnh người khác thì giống như đúc.
“ Anh ấy là chúc của em.” Cậu ta bê ly nước lại uống thêm mấy ngụm, vừa không lễ phép đánh giá cô tử trên xuống dưới, mới không ngại hỏi: “Chị là ai?”
“Người đánh máy” La Lan nói nhỏ một tiếng tự chế giễu, mới hỏi lại: “Quỷ nhỏ, em tên gì?”
“Triệu Tử Lân”. Cậu ta đem ly nước đã uống hết đưa lại cho cô.
“Muốn uống nữa không?” La Lan cầm lấy, nghiêng đầu một chút hỏi.
Triệu Tử Lân lắc đầu, ngược lại hiếu kì chau mày hỏi: “ Bà chị, chị tên gì?”
“Cái gì bà chị? Em biết lễ phép không vậy? Gọi là chị!” Cô mang ly rửa sạch và cất lại trên kệ, quay người lại hai tay chống eo nói: “Chị là La Lan, La Lan của hoa lan tím.”
“Chị hả?” cậu ta lại nghi ngờ nhìn cô lần nữa nói: “Gọi là dì thì còn được, em năm nay chỉ mới mười tuổi thôi!”
“ Mới mười tuổi mà miệng mồm đã cay độc như vậy, lớn lên thì toi rồi! Chị nói cho em biết, em giống như chú em thiếu lễ phép, coi chừng lớn lên không kiếm được bạn gái đó!” Cô trợn mắt hung dữ cảnh cảo, mới vỗ cái đầu nhỏ của cậu ta nói: “Được rồi, uống xong nước rồi lên lầu ngủ đi!”
“Không được vỗ đầu em!” Cậu ta hất bàn tay đang vỗ đầu mình của cô ra nhăn mày kháng nghị.
“Chị nói cho em biết, chị ghét nhất là con nít, kêu nữa chị vỗ thêm mấy cái!” Cô giơ tay lên cao dọa nạt, bộ dạng của một mẹ ghẻ hung dữ.
Nhìn thấy gương mặt lộ ra sự hung ác của cô, Triệu Tử Lân vội che đầu chạy lên cầu thang, đến cạnh cầu thang lại không nhịn được quay đầu lại làm mặt quỷ với cô, hù dọa nói: “ Chị dám ăn hiếp em, em sẽ nói chú đuổi việc chị!”
La Lan dựa vào cửa bếp khoanh tay, hỉnh mũi lên, hậm hực nói tiếng: “ Đuổi việc thì cứ đuổi việc, chị muốn còn không kịp, hứ!”
“Em chết chắc rồi đấy!” Cậu ta thè lưỡi lại với cô.
“Con nít thối, em còn không đi lên nữa, cẩn thận chị đập dẹp em!” Cô nắm chặt hai tay lại, bộ dạng sắp lên trước đánh cậu ta.
Triệu Tử Lân vừa thấy, bị dọa đến nhanh chóng chạy lên lầu.
“Con nít quỷ! Uổng cho em có khuôn mặt đáng yêu, nhưng lại có một cái miệng giống với chú em! Hứ, đúng là cả nhà sâu bọ, người lớn như thế nào thì sẽ có quỷ nhỏ như thế đó!” La Lan hướng lên lầu đưa một động tác tay, vừa lẩm bẩm đến văn phòng thu dọn vật dụng của mình, mới rời khỏi nhà họ Triệu.
9 giờ sáng, không có ai mở cửa.
La Lan khó chịu đứng ở lầu 19, nhấn chuông lần thứ mười, mỗi lần nhấn vào cũng cả một phút mời buông ra.
Đáng ghét, tên khốn khiếp đó đang làm cái quái gì vậy?
Cả đêm không ngủ, mới sáng sớm đã phải bò dậy mà đến đây báo cáo, tâm trạng tiểu thư cô đã rất khó chịu rồi, không ngờ cô đến rồi, lần này lại không có người mở cửa giúp cô!
Nhấn chuông cả nửa ngày không có ai mở cửa, La Lan hết kiên nhẫn vỗ vào cửa sắt hai phát, nói: “Này, Triệu Tử Long, còn không mở cửa nữa thì tôi đi đây! Mở cửa”
Không thấy phản ứng, cô mới phải vỗ thêm hai phát nữa, một phát vỗ xong, sắp vỗ phát thứ hai, thì cửa đột nhiên mở ra, bạt tay của tiểu thư cô vỗ phát một tiếng, vô cùng không khách sáo mà giáng vào trước ngực Triệu Tử Long.
“Cô có thôi đi không, đợi một chút sẽ chết sao?” Trán của anh ta hiện lên gân xanh, dùng đôi mắt gấu trúc do thiếu ngủ trừng cô nói.
“Anh hung dữ gì chứ? Anh tưởng là chỉ có thời gian của mình là quý giá sao?” cô giận dữ mà trừng mắt lại với anh ta, ngữ điệu khó chịu.
Anh ta vốn muốn mắng lại cô, lại liếc thấy miếng Salonpas trên cánh tay phải của cô, bất giác ngậm miệng, rút lại cơn tức giận, mặt không biểu cảm hỏi lại: “Tay của cô còn có thể dùng không?”
“Tàn phế rồi anh có bồi thường tiền thuốc không?” Cô khó chịu châm chọc, vẫy vẫy tay nói: “Không thể dùng được thì tôi sẽ không đến đâu.”
Nghe được lời nói chanh chua của cô, Triệu Tử Long thật muốn đáp trả, nếu không phải hôm qua cô đã giúp đỡ rất nhiều, anh ta nhất định sẽ tiếp tục cãi nhau với cô.
Trong lòng nhắc nhở bản thân nhẫn nhịn tức giận, anh ta hít một hơi sâu, xoay người đi đến phòng làm việc, nói: “Sau này một tuần cô nghỉ hai ngày có thể đợi đến chiều hãy đến, công việc hôm nay chỉ có một nửa. Còn nữa, ngày mai nghỉ phép”
“Nghỉ phép?” La Lan theo sau anh ta vào cửa, nghe nói mà ngẩn ra một lúc, quên cả tức giận.
“Chủ nhật, nghỉ ngơi.” Anh ta trả lời ngắn gọn.
“Chủ nhật?” La Lan lại thẩn thờ, woa, thời gian sao mà trôi qua nhanh như vậy? một chốc thôi mà một tuần đã trôi qua rồi. Suy nghĩ của cô mới xoẹt qua trong đầu, đột nhiên có một chuyện khác lại xuất hiện trong đầu.
“A, thảm rồi!” Nhớ đến là cô còn chưa nói với cô Ngô chuyện hẹn gặp xem mắt lần nữa vào ngày mai, bất giác mặt trắng bệch, hét lớn một tiếng.
Bị cô dọa cho một phát, Triệu Tử Long cau mày, quay lại nhìn cô, “Chuyện gì vậy?”
“Cho tôi mượn điện thoại một chút!” Cô chạy như bay lướt qua anh, xông thẳng đến sô pha nhấc điện thoại lên gọi.
“Alô, Cô Ngô à?”
“Đúng…là tôi.” Giọng điệu nhẹ nhàng nhút nhát từ điện thoại truyền đến.
“Tôi là La Lan, cô còn nhớ tôi không?”
“Tôi biết…” Giọng nói của cô Ngô nhỏ đến nói gần như không nghe thấy.
“Là như thế này, hôm đó lúc tôi đến thì cô đã đi rồi, tôi nói anh Lý là bạn cô gặp tai nạn, anh ấy không để bụng, cho nên tôi đã giúp cô hẹn với anh Lý ngày mai, cũng vẫn là quán cà phê Bạch Vân, 12h trưa gặp.”