Dựng Phụ

Chương 2



Khả Lạc rút ngón tay ra, thừa lúc Phi Đặc không chú ý mà tiến cùng một lúc hai ngón tay vào hoa viên. Khả Lạc nâng y lên, chỉ thấy hai ngón tay tuyết trắng thô to, xung quanh là cúc huyệt trắng bệt không còn chút sắc gắt gao bao quanh.



Khả Lạc có chút do dự chậm rãi đẩy ngón tay vào sâu bên trong cánh mông, đại khái là vì tinh tường ý thức được chính mình đang dùng tư thế cực kì cảm thấy thẹn thùng cùng khuất nhục lỏa trình trước mặt thân nhân của mình, làn da tái nhợt của người phía dưới hơi chấn động run run truyền đến xúc cảm trên các đầu ngón tay của Khả Lạc. Ánh mắt thống khổ như động vật nhỏ nhắn đang bị thương nhìn hắn làm cho hắn kìm lòng không đậu mà trái tim hơi hơi tê rần, đó là thâm nguyên đau đớn cho huyết mạch thân sinh!

Tuy rằng bình thường là chán ghét, căm hận người phụ thân nhu nhược yếu đuối vô năng, nhưng khi đêm nay biết được chân tướng mọi việc, biết được người phụ thân mà trong những năm qua mình luôn một mực y hẳn là nên bày ra vẻ nam tính hùng phong kỳ thật căn bản hoàn toàn không phải là một nam nhân trọn vẹn, y thống khổ trong vô lực mà cô độc cố thủ thân thể nửa nam nửa nữ của chính mình, một loại tâm tình trìu mến đột nhiên nảy lên trong lòng Khả Lạc…….Ta muốn bảo hộ ngươi.

“Khả Lạc, ngươi đang làm gì? Mất thời gian quá! Ngươi không thượng thì để cho A Kim thượng a!”

Khả Lạc hoảng sợ, cuống quít đáp lại tiếng bất mãn của tên Khải hô: “Úc! Ta chỉ là không nghĩ tới trên đời này cư nhiên sẽ có người như thế, không khỏi có điểm kỳ quái!”

Ngón tay sáp nhập vào hoa viên nữ tính của Phi Đặc, Phi Đặc lập tức phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

Bởi vì nơi đó đã bị chà đạp không ngừng đến nỗi cơ hồ vết máu còn ứa ra, chất lỏng màu trắng chưa từng khô cạn theo đóa hoa sưng đỏ không thể chịu nổi thêm nhiều đợt tấn công chậm rãi chảy ra. Ngón tay từng chút một xâm nhập chỉ thấy trên trán Phi Đặc đã thấm đẫm mồ hôi, lông mày xinh đẹp cũng vì thống khổ mà nhíu lại thật chặt. Khả Lạc thật sự không đành lòng, do dự mà đưa tay ra vào cánh mông Phi Đặc.

Hắn tuy rằng chưa từng trải qua mấy loại chuyện này, nhưng là cũng đã từng nghe thấy các huynh đệ trong bang mua về một số nam kĩ nói về phương thức làm tình giữa hai nam nhân với nhau, vì thế đầu lưỡi giương ra liếm ướt ngón tay chính mình, bắt nó miễn cưỡng sáp nhập u huyệt chặt chẽ của Phi Đặc. Phi Đặc nhỏ giọng thở dốc tuy rằng cũng phát ra rên rỉ, nhưng là vẻ mặt của y xem ra tựa hồ không có thống khổ như lúc trước nữa.

“Yêu, thật sự không ngờ a! Khả Lạc tiểu tử ngươi cư nhiên còn có hứng thú với phương diện này? Ha ha!”

Khả Lạc làm bộ như không có nghe thấy Đạt Tư lên tiếng trêu chọc, đem hai ngón tay tham tiến vào hoa viên Phi Đặc…… Sau đó là ba ngón, bốn ngón…… Tuy rằng trong quá trình “khai thác” Phi Đặc vẫn biểu hiện biểu tình không khoẻ cùng thống khổ, sau cũng gần có thể miễn cưỡng sáp nhập được hết bốn ngón tay của Khả Lạc, nhưng là sợ bị người khác nhìn ra chính mình khác thường mà biết được thân phận của Phi Đặc, Khả Lạc không thể không ngoan[độc] quyết tâm, ngay cả tiểu đệ của mình trên đỉnh cũng không nhịn nổi mà rỉ ra từng giọt chất lỏng trăng trắng, hai tay hắn dùng sức vặn bung cánh mông Phi Đặc ra hai bên, trong lòng nổi một hồi trống hăng hái lấy tinh thần đem tiểu đệ chính mình sáp nhập đi vào.

“A!” Phi Đặc phát ra tiếng kêu bén nhọn mà thảm thiết, tuy rằng Khả Lạc chỉ mới mười bốn tuổi côn th*t cũng không lớn là mấy, nhưng là địa phương cực đoan hẹp hòi bị một thứ gì đó cứng rắn nóng một hơi sáp nhập thật sâu bên trong, Phi Đặc vẫn là đau đến đầu toát đầy mồ hôi, co rút cứng ngắc thân mình.

Khả Lạc chỉ có thể dùng ánh mắt an ủi hàm chứa nước mắt Phi Đặc đang ngóng nhìn hắn, đồng thời nắm lấy vòng eo tinh tế của Phi Đặc, bắt đầu nhẹ nhàng mà đưa đẩy ra vào. Nhưng tình huống bây giờ đối với hai người mà nói đều chẳng tốt đẹp gì, không có bôi trơn cùng trạng thái cứng ngắt co rúm huyệt động của Phi Đặc, đừng nói chỉ có một mình Phi Đặc thống khổ lệ rơi đầy mặt, chính là bị dũng đạo của y siết chặt làm cho Khả Lạc không thể động đậy, mồ hôi cũng kịch liệt xối xả chảy xuống hai bên gò má.

Khả Lạc không còn cách nào khác, đành phải kiên trì dùng sức đem côn th*t chính mình rút ra khỏi huyệt khẩu, sau đó lại một hơi hung hăng sáp nhập sâu vào bên trong, cứ tiếp tục đẩy đẩy ra vào mấy cái như vậy, làm Phi Đặc khóc không thành tiếng mà rên rỉ, cảm giác được bên trong trơn trượt tựa hồ tốt hơn nhiều. Trong lúc đâm vào rút ra đều đều như vậy, Khả Lạc đưa mắt nhìn xuống, nhìn thấy trên côn th*t chính mình dính đầy máu tươi của Phi Đặc mà lòng không khỏi nổi lên một chút xót xa.

Khả Lạc hưng phấn dần dần nổi lên, bắt đầu liều lĩnh va chạm nóng cháy trong u huyệt, cái loại tình sự côn th*t bị nuốt vào thật sâu bên trong nơi ẩm ướt nong nóng này như một chất gây nghiện làm cho hắn hoa mắt thần mê, không khỏi ôm chặt lấy thắt lưng Phi Đặc, khiến cho hai chân trần trụi của y mở thật to ra hai bên, gắt gao bám vào ôm sát lấy thắt lưng của hắn, cánh mông mượt mà hơi hơi nhếch lên cao thừa nhận hắn càng ra sức kịch liệt va chạm. Phi Đặc quỳ rạp trên mặt đất, thống khổ thở hào hển, toàn thân căng thẳng cứng ngắt bao phủ, làn da tái nhợt xanh xanh trắng trắng, bị người dùng sức thâm cắm vào mật huyệt, y thoạt nhìn tựa hồ không hiểu được cái gì gọi là khoái cảm.

“Người này dường như cá tính có chút lãnh cảm nga…… Mặc kệ có bao nhiêu thống khổ phía trước hay thống khổ phía sau, đều không có một chút phản ứng sung sướng gì hết……”

Khả Lạc đâu còn tâm trạng mà nghe Khải đang đứng một bên bình luận, âm thanh của hắn thoát ra dồn dập khi đạt được đỉnh cao trào trong cơ thể Phi Đặc. Thân thể có chút mệt nhọc mà nằm lên lưng Phi Đặc, Khả Lạc cảm giác được Phi Đặc dưới thân run run kịch liệt khóc không thành tiếng.

“Tốt lắm, tới lượt ta!” Một thiếu niên khác không kiên nhẫn đứng chờ lâu thêm nữa, một bước tiến tới đêm Khả Lạc rút ra, đem Phi Đặc đang nằm úp sấp trên mặt đất kéo về phía mình, cường hãn tách hai chân y ra đem côn th*t thô to đã sớm cứng rắn của chính mình trực tiếp đẩy vào đóa hoa sưng đỏ đã đổ không ít máu của y.

Phi Đặc đang thống khổ khóc thút thít liền vì sự xâm nhập quá mức đột ngột cùng mãnh liệt của thiếu niên mà hét thảm lên một tiếng, y khổ sở không chịu nổi hung khí nóng rực sung sức ra vào trong người mình, thân thể y vô lực vặn vẹo tựa hồ muốn kháng cự thoát khỏi sự va chạm, nhưng lại bị thiếu niên không một chút lưu tình hung hăng tát một bạt tai, khóe miệng lập tức xuất hiện vài đường tơ máu, Phi Đặc chỉ có thể ngã quỵ xuống nền đất mặc cho thân thể ngăm đen của thiếu niên ra sức hành hạ mình, hai chân bị nâng lên cao cưỡng ép thân thể y phải thừa nhận côn th*t thô to đâm thủng sâu vào bên trong làm cho y ngoại trừ thống khổ cũng chỉ biết thêm hai từ đó là thống khổ để hình dung thần trí của mình, cũng chỉ có thể phí công liều mạng dùng ngón tay xụi lơ bám lấy nền đất cứng rắn lạnh lẽo, máu loãng cùng dịch thể từ chỗ sáp nhập chảy xuống đùi, rồi lại chảy xuống đất, lưu đầy dưới thân y………….

Thời điểm thiếu niên lên tới đỉnh phóng thích vào bên trong, Phi Đặc cũng kiệt sức mà nhắm mắt hôn mê. Thân mình bị tàn phá bừa bãi như một món đồ chơi dơ nhớp bị vứt bỏ nằm rã rời trên mặt đất. Ở giữa hai chân cơ hồ là vết máu loang lổ cùng dịch thể tanh tưởi không ngừng chảy ra, ngay cả mặt mũi cũng sưng vù, lưu lại từng giọt nước mắt sâu nặng trên mi.

“Đi thôi, về!”

Cả nhóm thiếu niên cuồn cuộn kéo nhau trở về, Khả Lạc do dự hỏi một câu: “Còn người này tính sao đây?”

Chợt nghe Khải thật to cười nhạo một phen, sau đúng lý hợp tình nói: “Cứ để y nằm đó! Đến sáng ngày mai nếu y không chết coi như y có vận khí, còn nếu như chịu không được…chết cũng đáng!”

Một người trần truồng sau khi bị luân bạo nằm bẹp trên nền đất lạnh lẽo mặc cho gió rét càn quét một đêm như vậy, chịu đựng được đến sáng ngày mai cho dù mệnh lớn không chết được, hai cái đùi nhất định cũng tê liệt. Huống chi thân thể Phi Đặc đặc biệt, bình thường cũng chẳng phải cái loại nam tử cường tráng.

Lo lắng cùng đề phòng đám thiếu niên đã đi xa, Khả Lạc xuất ra tốc độ nhanh nhất chạy trở về nơi Phi Đặc nằm. Khoan nói đến Phi Đặc sức lực yếu ớt không thể chịu đựng được tới sáng mai mà chết, mà là vạn nhất trong khoảng thời gian này, lỡ như bị một tên hay nhiều tên lưu manh nào đó phát hiện ra y, lại tiếp tục cường bạo y, tới lúc đó muốn cứu cũng không thể cứu y được nữa.

May mắn Thượng Đế vẫn còn có chút tình người.

Phi Đặc vẫn nằm im tại chỗ không nhúc nhích, bốn phía im ắng cũng không có ai đi qua.

Nhìn một đống hỗn độn trước mắt, Khả Lạc đau xót đem thân thể lạnh như băng của Phi Đặc ôm vào trong lòng, nhặt lên nhất kiện quần áo có thể nói là còn lành lặn bao lấy thân thể trải đầy vết thương của y.

“Phi Đặc! Phi Đặc!”

Khả Lạc chưa từng gọi Phi Đặc hai tiếng “phụ thân”, đương nhiên lúc này sau khi đã quan hệ thể xác với y, hắn càng không thể gọi. Nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt y, Phi Đặc trì độn chậm rãi mở mắt, nhìn thấy người trước mắt rõ ràng là Khả Lạc con mình, cả người lập tức run run muốn đứng lên né tránh.

Nước mắt theo khóe mắt một giọt một giọt lăn trên hai gò má, rơi xuống trên đùi Khả Lạc.

“Đừng khóc……Phi Đặc…… Đừng khóc……”

Khả Lạc không biết như thế nào an ủi Phi Đặc, chỉ có thể ngốc lăng thay y lau đi nước mắt: “Thực xin lỗi, ta hôm nay là không muốn để cho bọn họ biết thân phận của ngươi mới……, kỳ thật ta căn bản không nghĩ……cái kia của ngươi.”

Ôm lấy khuôn mặt Phi Đặc, Khả Lạc nói mơ nói hồ, không biết mình nên nói cái gì cho phải. Khi biết được bí mật thân thể của Phi Đặc, không biết vì cái gì, Khả Lạc đột nhiên thực để ý Phi Đặc sẽ suy nghĩ cảm nhận như thế nào về mình. Hắn thực sự không muốn phụ thân hắn hiểu lầm dụng ý của hắn.

“Ta hiểu được.” Phi Đặc thanh âm khàn khàn nói. Khả Lạc nhẹ nhàng thay y lau đi vết máu hai bên khóe môi. Phi Đặc không nhịn được đau đớn hít một hơi.

“Đau không?” Khả Lạc trong thanh âm tràn ngập nhu tình ngay cả chính hắn cũng không biết từ đâu mà phát ra.

“Đau. Ta cả người đều đau đến mức muốn rời ra từng mảnh……” Thanh âm run run không muốn nhắc lại những chuyện khuất nhục như vậy một lần nữa, Khả Lạc tưởng những Phi Đặc sẽ khóc một trận long trời lở đất, trách móc vận mệnh. Nhưng là y không có khóc, ngược lại chính là yên lặng đến gần thân thể Khả Lạc, đánh một cái rùng mình.

“Lạnh lắm đúng không? Chúng ta về nhà đi.” Khả Lạc đem Phi Đặc gắt gao ôm vào lòng, đem quần áo loạn thất bát tao này nọ toàn bộ đứng lên, lung tung bao lấy thân thể trần trụi của Phi Đặc.

“Không…… Ta không thể để cho……nàng……biết……” Phi Đặc nhát gan trốn tránh ánh mắt Khả Lạc, nhưng là Khả Lạc đương nhiên biết cái gọi là “nàng” kia chính là chỉ mẫu thân của chính mình.

Một loại tình cảm trìu mến đột nhiên nảy lên trong lòng, Khả Lạc ôn nhu càng ôm chặt Phi Đặc hơn, khẽ hôn hai gò má ẩm ướt của y: “Ta cam đoan với ngươi, trên thế giới này người biết bí mật của ngươi cũng chỉ có một mình ta.” Ngẫm lại cảm thấy không ổn, lại bổ sung một câu: “Ta là nói người còn sống a.”

____


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.