Dựng Phụ

Chương 6



“Kính thưa các vị tiên sinh, quí ông quí bà!……”

Trong lúc Tổng đốc đứng ở trên lầu, tay vịn lan can nhìn xuống mấy đầu người đang tụ tập phía dưới phát biểu, một thân ảnh cao gầy chậm rãi xuất hiện ở sau lưng Tổng đốc.

Đó là một nam nhân trên mặt mang một bộ diện cụ tinh xảo bằng đồng màu bạc, thân mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen cực kỳ có phong cách quý phái.

“Nga……Ta giới thiệu một chút, đây là trưởng tử của ta, Hưu Tư, mới từ nước ngoài trở về, là người thừa kế đương nhiệm chức vị Tổng đốc– mặt hắn bởi vì trong cơn hoả hoạn mà bị thương, cho nên mới mang mặt nạ như thế này.”

“Ba ba ba ba!”

Đối mặt với vô số nhiệt liệt vỗ tay cùng ánh nhìn chăm chú của bao nhiêu người, vị Tổng đốc tương lai Hưu Tư này cũng thản nhiên lộ ra một mạt mỉm cười.

Kia màu da tái nhợt loã lồ bên ngoài mặt nạ, khoé miệng hơi hơi cong lên, còn có kia ánh mắt xinh đẹp mà sâu sắc đang chăm chú nhìn mọi người, làm cho trái tim Khả Lạc đập liên hồi, phảng phất giống nhau bị sét đánh làm tim đập lệch nhịp.

“Phi Đặc! Phi Đặc!……”

Khả Lạc liều lĩnh từ trong đám người chen chúc đi đến phía trước, lệ nóng quanh tròng nhìn lên nam nhân thanh tú giờ phút này tên là Hưu Tư kia, cơ hồ sẽ điên cuồng lớn tiếng gọi, y chính là Phi Đặc! Hắn dám khẳng định đó là Phi Đặc, chắc chắn đó là Phi Đặc!

Hưu Tư ánh mắt cũng liếc sang thiếu niên nước mắt đầy mặt đang đứng chung với đám người phía dưới kia, lấy một loại thái độ không một chút ngạc nhiên nhìn hắn, nhẹ nhàng cho hắn một cái mỉm cười rất nhỏ, khẽ đến mức thậm chí những người xung quanh căn bản cũng không có chú ý tới.

Khả Lạc ngơ ngác nhìn nam nhân gọi là Hưu Tư kia, tâm tình mờ mịt.

Thẳng đến khi Tổng đốc lớn tiếng tuyên bố: “Vũ hội phía dưới bắt đầu!”

Khả Lạc nghe thấy tiếng vỗ tay cùng hoan hô nhiệt liệt, lách qua đám người đang chuẩn bị khiêu vũ đi đến đại sảnh bên cạnh.

Vũ khúc dịu dàng vang vọng cả đại sảnh, từng đôi thân sĩ cùng thục nữ y phục toả hương nắm tay nhau xoay vòng khiêu vũ.

“Không, cám ơn.”

“Thực xin lỗi, ta tạm thời không muốn khiêu.” [khiêu vũ]

“……”

Nghe bên người Lợi Na không ngừng mà cự tuyệt yêu vũ của mấy vị công tử quý tộc, Khả Lạc thần trí như trước vẫn mơ mơ màng màng.

Phi Đặc.

Phi Đặc.

Chỗ trống trong lòng hắn chỉ có thể hàm chứa duy nhất một ý nghĩ này, một cái tên này.

“……!”

“Khả Lạc!”

“A?” Đột nhiên bừng tỉnh lại, Khả Lạc mới phát hiện Lợi Na không biết khi nào đã muốn mặt đối mặt đứng ở bên người mình.

Nhìn Lợi Na tối nay giống như một đoá hoa bách hợp tinh khiết mà thanh lịch cao sang hướng chính mình lộ ra ánh mắt u oán, Khả Lạc nghi hoặc mà nhìn chăm chú vào nàng.

“Khả Lạc, ta cự tuyệt nhiều người muốn cùng ta khiêu vũ như vậy…… Ngươi vì cái gì……”

“Cái gì?”

“Ngươi liền như vậy không muốn cùng ta khiêu vũ sao?!”

Lợi Na rốt cuộc cũng lã chã chực khóc kêu, lại chú ý tới Khả Lạc trước mặt cả người đang run lên, ánh mắt nhìn thẳng phía sau chính mình. Đối lời nói của mình, hắn dường như hoàn toàn không có nghe thấy.

Lợi Na kinh ngạc quay đầu, phát hiện không biết khi nào thì người thừa kế Tổng đốc kia đã đứng ở sau lưng mình cách đó không xa.

Chính giữa mặt nạ thanh đồng thần bí mà cao quý kia là cặp ánh mắt tú lệ nam tính, làm cho Lợi Na đột nhiên không tự chủ được tim đập đứng lên.

“Lợi Na tiểu thư, ta có thể tạm thời mượn một chút bạn của người không?”

“Nga…… Đương nhiên! Chỉ cần ngài nguyện ý nói như vậy, Hưu Tư thiếu gia! Ta phi thường vinh hạnh!”

Mỉm cười nhìn Lợi Na đột nhiên đỏ mặt, Hưu Tư chậm rãi bước tới.

“Khả Lạc…… Tiên sinh, ngươi nguyện ý theo ta đi ra ngoài một chút không? Ta có chuyện muốn mượn sự giúp đỡ cùng thông minh tài trí của ngươi.”

Cùng Phi Đặc thanh âm giống nhau như đúc ôn nhu nhẹ nhàng, làm cho Khả Lạc nói không ra lời.

Khả Lạc mơ hồ theo thân ảnh thon dài mảnh khảnh kia đi tới hoa viên đằng sau phủ Tổng đốc, chậm rãi rời xa đám người tiệc tùng ồn ào náo nhiệt.

Đúng là mùa xuân, từng mảng từng mảng hoa sắc vi rực rở nở rộ dưới ánh trăng vẫn như trước kiều diễm bất đồng với phong tình lẳng lơ vào ban ngày.

“Nơi này không có người đến.”

Hưu Tư ở cuối hoa viên, bước tới một cái đình nghỉ mát bị đoá sắc vi che chắn thì dừng cước bộ. Xoay người đối mặt với Khả Lạc.

“Ngươi…… Ngươi rốt cuộc có phải hay không là Phi Đặc?!”

Đối mặt Khả Lạc kích động chất vấn, Hưu Tư mỉm cười, nhấc tay đến sau đầu, tháo Thanh Đồng mặt nạ xuống.

Mái tóc đen bóng phất phơ rủ xuống trán, ánh mắt xinh đẹp để lộ ra thâm tình — hết thảy đều quen thuộc như thế.

Nước mắt đột nhiên lại tràn ngập khoé mắt Khả Lạc. Hắn tắc nghẽn nói không ra lời, chỉ có thể giơ tay chạm vào mặt Phi Đặc, tinh tế sờ soạng, ánh mắt tuấn tú kia, cái mũi cao thẳng kia, cánh môi duyên dáng kia.

“Phi Đặc, Phi Đặc của ta.”

Gắt gao ôm lấy thân hình mảnh khảnh của Phi Đặc, hận không thể đem y tiến sâu vào trong cơ thể mình.

Điên cuồng mà hôn môi Phi Đặc, cả hai má lẫn cái cổ duyên dáng kia cũng không buông tha, Khả Lạc cơ hồ là dùng lực cắt đứt vòng eo Phi Đặc, ôm y đến lan can đình nghỉ mát ngồi xuống.

“Đứa ngốc……”

Bị Khả Lạc điên cuồng hôn với hôn, cả người đã muốn xụi lơ, Phi Đặc ở bên tai Khả Lạc ôn nhu cười nói.

Mang theo ôn hương hô hấp nóng rực trêu chọc ở bên tai, Khả Lạc đũng quần lập tức liền phồng lên.

Tình dục cơ khát đã lâu làm cho Khả Lạc đang muốn hỏi vô số vấn đề khó hiểu đều tạm thời quẳng ra sau.

“Phi Đặc, ta muốn ngươi, ta rất nhớ ngươi!”

Bàn tay thô lỗ xé từng mảng lễ phục dạ hội chướng mắt trên người Phi Đặc, nhanh đến nỗi thậm chí ngay cả Phi Đặc muốn cuống quít ngăn trở cũng không kịp, kết quả đã bị đứa con lột trần như nhộng.

“Ngươi nha……” Thở dài nhíu lại mày Phi Đặc muốn nói cái gì nhưng chưa kịp nói ra đã bị Khả Lạc hung hăng hôn lên môi.

Khả Lạc dùng sức mút lấy môi Phi Đặc, đồng thời lấy tay vuốt ve khuôn ngực của y.

Cảm giác được đầu nhũ nho nhỏ bởi vì mình thô lỗ xoa bóp mà chậm rãi cứng lên.

Lợi dụng ánh trăng Khả Lạc nhìn thấy rõ thân hình bên dưới, đầu nhũ đỏ tươi thản nhiên đứng thẳng như một đoá thù du phủ đầy tơ máu.

Khẽ xoa làn da non mịn của y, thân thể y cứng ngắc từ chối mọi sự đụng chạm của hắn, sắc hồng ám muội như có như không ẩn hiện dưới làn da y.

Tổng cảm thấy hiện tại Phi Đặc đang ở bên cạnh mình, Khả Lạc cao hứng tách hai chân y ra, nhìn đoá hoa mềm mại bị bao vây bởi khí quan nam tính, xác nhận đây đúng là thân thể trước kia mình ôm ấp, hắn mới yên lòng.

Bàn tay nắm lấy khí quan nam tính nằm trên hai cánh hoa kiều diễm, trước lấy tay đùa bỡn y, khiến cho y nhỏ giọng thở dốc. Khí quan nho nhỏ cũng dần dần chậm rãi cứng rắn lên. Dùng nước bọt làm ướt ngón tay, Khả Lạc bất ngờ vói tay vào u huyệt nữ tính nho nhỏ thần bí mà mẫn cảm của y.

Nhẹ nhàng ra vào vài lần, Khả Lạc chú ý tới Phi Đặc không giống như trước kia lộ ra thần sắc thống khổ, cánh tay y bám lấy lưng chính mình, phát ra từng đợt thở dốc giống như khổ sở khó nhịn nhưng cũng giống như ngọt ngào mời gọi. Mà chính mình ngón tay vẫn còn trong u huyệt chuyển động, cũng cảm giác được kia nguyên bản vách tường khô khốc, đã bắt đầu chậm rãi trở nên ướt át mà nhanh chóng bao lấy ngón tay chính mình.

“Phi Đặc, ngươi có khoái cảm sao?” Khả lạc kinh hỉ hỏi.

Phi Đặc không có trả lời, chính là đem khuôn mặt đỏ bừng của y vùi vào trong ngực Khả Lạc.

Phát hiện này quả thực làm cho Khả Lạc mừng rỡ như điên, lập tức thêm vào một ngón tay tăng cường khai thác mật huyệt của y.

Ngón tay cùng mật huyệt trừu sáp phát ra tiếng vang ướt át cực kỳ ám muội, mà Phi Đặc tựa vào trên người Khả Lạc thở dốc cũng càng ngày càng mềm yếu.

Khả Lạc rút ngón tay từ trong mật huyệt ra, ngón tay rút ra kéo theo nội bích mật huyệt đỏ au, chất dịch trong suốt dinh dính cũng theo đó mà tràn ra ngoài.

“Phi Đặc, ngươi quá tuyệt vời.”

Kìm lòng không đậu nói ra, Khả Lạc đem côn th*t nóng rực đã sớm vận sức chờ phát động để ở cửa vào Phi Đặc.

Địa phương kia tuy rằng đã có chút ướt át, nhưng là nghĩ đến trước kia thống khổ bị luân bạo cùng mạnh mẽ tiến vào, Phi Đặc thân thể vẫn là hơi hơi phát run. Cặp đùi tuyết trắng cũng không nhịn được mà hiển hiện từng đợt da gà.

“Không cần sợ. Ta sẽ thực ôn nhu, Phi Đặc.”

Cố gắng dùng nụ hôn nồng nhiệt đuổi đi cảm giác sợ hãi trong lòng Phi Đặc, Khả Lạc chậm rãi đem côn th*t chính mình đẩy vào trong cơ thể y.

Đoá hoa nữ tính mỏng manh lại bị côn th*t nam tính vừa cứng vủa nóng chậm rãi hướng hai bên đẩy ra, cảm giác được con đã muốn hoàn toàn tiến vào chính mình, lần đầu tiên cảm nhận được cái loại khoái cảm nóng rực mà dạt dào trong cơ thể Phi Đặc không khỏi cắn môi rên rỉ ra tiếng, vô lực vặn vẹo thân hình, mật nước từ nơi cùng con ái ân cũng thao thao không ngừng mà nhỏ giọt tràn ra ngoài.

Ôm lấy thắt lưng Phi Đặc dùng sức thẳng tiến ra vào lấp đầy u huyệt của y, Khả Lạc lấy tay còn lại xoa nắn cái mông trắng mịn của y, nhớ tới lần đầu tiên của mình là hái đi bí hoa ở giữa hai cánh mông y, không khỏi nghịch ngợm đùa dai đem ngón tay đến rãnh mông không ngừng run run của y, ngón tay dính ướt mật nước đoá hoa phía trước, nhiễu đến bí hoa giữa hai cánh mông, ý đồ đem đầu ngón tay sáp nhập bí hoa thứ hai vẫn đang đóng chặt cửa ra vào.

“Khả Lạc……”

Bị con trai mỗi một lần đều dùng sức thẳng tiến đến chỗ sâu nhất bên trong, Phi Đặc cả người đã muốn rã rời, chỉ có thể thở dốc dựa vào ***g ngực Khả Lạc, phát ra thanh âm kháng nghị nỉ non.

Nhưng là ngón tay Khả Lạc đã sớm “gõ cửa” bí hoa ở rãnh mông, chậm rãi cắm vào, Khả Lạc không nghĩ tới chính là, Phi Đặc chẳng những không khóc kêu cầu hắn rút ra, ngược lại giống như một tiểu miêu rên rỉ vặn vẹo cái mông, thong dong tiếp nhận ngón tay, nơi tiếp xúc với phân thân nóng rực của hắn càng ra sức tiết ra thật nhiều mật nước.

Khả Lạc càng lúc càng hứng thú, một bên lấy ngón tay tận lực xâm chiếm bí hoa phía sau của y, một bên ở mật huyệt phía trước đẩy nhanh tần suất trừu sáp, quả nhiên chỉ chốc lác sau, Phi Đặc liền say mê ở trong lòng mình rên rỉ đạt tới cao trào.

Bị đoá hoa Phi Đặc nháy mắt đóng mở đè ép bên trong, Khả Lạc cũng hăng hái tràn trề ở chỗ sâu trong cơ thể y bắn ra tinh hoa của chính mình.

Thừa dịp dục vọng tuổi trẻ chưa kịp ổn định, lần nữa tiếp tục ở trong cơ thể mê người đạt thêm một lần cao trào, Khả Lạc lúc này mới đem côn th*t từ trong Phi Đặc rút ra.

côn th*t vừa rút lui, một lượng lớn mật hoa trọc bạch cũng theo đó mà chảy ra, từ cánh mông chảy tới bắp đùi rồi lại nhỏ giọt xuống khóm hoa sắc vi phấn hồng bên dưới lan can.

Bước tới khóm hoa sắc vi, nhặt lên lễ phục dạ hội của Phi Đặc, Khả Lạc mới phi thường hối hận phát hiện nó đã muốn bị chính mình mới vừa rồi thô lỗ phá hư không có cách nào khác mặc lại lần nữa.

“Ta vừa rồi chính là muốn nhắc nhở ngươi chuyện này…… Nhưng là ngươi cũng không chịu nghe, hết thảy đều cuồng nhiệt như thế.”

Nhìn Khả Lạc chán nản, Phi Đặc nở nụ cười.

Nhìn y cười cười biểu tình tựa hồ còn mang theo một chút vui sướng khi người gặp họa, Khả Lạc nghĩ nghĩ, bỏ lại quần áo, cũng cười: “Chúng ta mặc kệ nó!”

Ôm chặt lấy Phi Đặc, Khả Lạc trong thanh âm tràn ngập nhu tình: “Ngươi ngay tại trong lòng ta, ta mới không cần ngươi mặc quần áo!”

“Ngu ngốc!”

Nhìn Khả Lạc nháy mắt biểu tình lại tràn ngập dục vọng, Phi Đặc khẽ gõ đầu Khả Lạc, bắt lấy tay Khả Lạc, đặt nó ở trên bụng mình.

“Làm sao vậy?”

Nhìn Phi Đặc vẻ mặt như đang muốn nói gì lại nói không nên lời, Khả Lạc kinh ngạc hỏi.

Phi Đặc chính là cố chấp cầm tay hắn toàn bộ đều phủ lên chiếc bụng mềm mại của mình, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt hắn.

Khả Lạc nghi hoặc nhìn Phi Đặc ánh mắt lộ vẻ tựa tiếu phi tiếu kỳ quái nhìn mình, lại đột nhiên cảm giác được một mảnh yên tĩnh, ngẫu nhiên có cái gì rất nhỏ động động, xuyên thấu từ bụng Phi Đặc truyền đến tay mình.

“Đây là cái gì?” Khả Lạc khẩn trương hô to lên.

“Ngươi nói xem?”

Phi Đặc nét mặt kỳ quái tới cực điểm cùng với thanh âm cũng kỳ quái tới cực điểm làm cho Khả Lạc trợn mắt há hốc mồm.

Đột nhiên nghĩ đến tính năng kia của y, vẻ mặt hắn dần dần đông cứng lại: “Phi Đặc, không có khả năng là đứa nhỏ trong bụng ngươi đi?”

Không, không, không có khả năng — đây là nói giỡn a. Tuy rằng Phi Đặc là song tính nhân, nhưng là — như thế nào sẽ……

“Chính nó.”

Phi Đặc trầm thấp khẳng định làm cho Khả Lạc lại trợn mắt há hốc mồm.

Nhưng lập tức hắn liền thay đổi tinh thần hưng phấn nở nụ cười, ở trên mặt không chút thay đổi của Phi Đặc hôn một cái: “Phi Đặc, ngươi cư nhiên có thể mang thai, đây là chuyện tốt nha! Đây là đứa nhỏ của ta và ngươi đúng không? Đúng hay không?”

Phi Đặc trên mặt nhan sắc nhu hòa, trầm mặc sau một lúc lâu mới khẽ nở nụ cười, rất nhanh liền cúi đầu.

“Không nghĩ tới ngươi cư nhiên có thể hoài thượng đứa nhỏ cho ta…… Phi Đặc, Phi Đặc, quả nhiên…… Đây là do trời đã an bài, kiếp này ngươi nên là nữ nhân của ta, đúng hay không? Phi Đặc?”

Hưng phấn khó có thể ức chế Khả Lạc hôn một cái thật kêu lên hai má Phi Đặc, lại nghe đến lời nói lạnh lùng lúc sau của y.

“Ta muốn bỏ đứa nhỏ.”

“Ngươi đang nói cái gì, Phi Đặc!”

Phẫn nộ bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của Phi Đặc, Khả Lạc bắt buộc y dùng ánh mắt xinh đẹp kia nhìn thẳng chính mình: “Vì cái gì?”

“Ngươi bây giờ chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, ngươi có tài cán gì có thể nuôi đứa nhỏ này cùng ta? Nói sau, ngươi như thế nào biết đây là hài tử của ngươi?”

Phi Đặc thống khổ trầm mặc một chút, Khả Lạc giống như bị một xô nước lạnh tát vào mặt, nhớ tới sự thật trước kia, trước khi Phi Đặc phát sinh quan hệ với mình, y đã từng bị bảy tám thiếu niên lưu manh thay nhau cường bạo.

“Phi Đặc.”

“Nếu đây là đứa nhỏ của một trong đám người đó, ta càng tình nguyện mổ bụng đem loại tạp chủng này băm thành thịt vụn.”

“Phi Đặc.” Nhìn Phi Đặc bây giờ cùng trước kia giống như hai người hoàn toàn xa lạ, Khả Lạc khổ sở ôm lấy y, lại thân thiết cảm nhận được bởi vì chính mình nhỏ bé yếu ớt mà không thể bảo hộ y, làm cho y bớt đi một ít thống khổ.

“Phi Đặc, ta sẽ vì ngươi mà cố gắng !”

“Ân?”

Phi Đặc ánh mắt trong suốt không kém phần trưởng thành nhìn Khả Lạc.

“Phi Đặc, ngươi chờ, ta nhất định sẽ trở thành một nam nhân kiêu ngạo cho ngươi thấy! Ta nhất định có thể bảo hộ ngươi cùng mấy đứa nhỏ của ta!”

Khả Lạc đem mặt Phi Đặc áp vào ***g ngực đơn bạc của mình: “Vì cuộc sống sau này, ta sẽ kiên nhẫn chờ đợi, đợi cho đến khi Phi Đặc nguyện ý vì ta sinh hạ đứa nhỏ mới thôi!”

Ngữ điệu nguyện thề âm vang hữu lực, trong đó có bao hàm thâm tình cùng ý chí, làm cho Phi Đặc trong mắt lập tức chảy xuống nước mắt.

Khả Lạc, ngươi chỉ là đứa nhỏ mười bốn tuổi nha……

Khó có thể miêu tả tâm tình, làm cho Phi Đặc không khỏi ở trong lòng Khả Lạc run run đứng lên.

“Mời các ngươi tới tham gia dự tiệc là ta. Ngươi đoán được sao?”

Lẳng lặng ôm Phi Đặc ánh mắt đều đỏ hồng vì khóc, đột nhiên nghe được Phi Ddặc mỉm cười toát ra một câu như vậy, Khả Lạc không khỏi ngẩn ra.

“Ngày đó, ngươi đúng là ở trong xe ngựa của Tổng đốc, đúng hay không?”

Khả Lạc thanh âm đều run run lên.–“Cảm giác của ta quả thật không sai a…… Ngày đó ngươi vì cái gì không chịu nhận thức ta? Tổng đốc vì cái gì lại phủ nhận ngươi ở trong xe ngựa? Ngươi cùng Tổng đốc rốt cuộc là quan hệ gì?”

Phi Đặc buồn cười nhìn ánh mắt đỏ thẫm vì ghen tuông của Khả Lạc: “Vừa rồi ở trong yến hội Tổng đốc cũng giới thiệu rồi đấy thôi! Ta là trưởng tử của hắn nha.”

“Ngươi gạt ta! Ta không tin! Ta không tin!”

Khả Lạc phẫn nộ kêu lên.

Tổng đốc Tiệp Khắc tấm mắt luôn nhìn chăm chú Phi Đặc, nếu là phụ thân chân chính không tà niệm chắc chắn sẽ không nhìn đứa con của mình bằng ánh mắt đó.

“Ngươi cùng hắn rốt cuộc là quan hệ gì?!

Nắm chặt lấy cánh tay tuyết trắng của Phi Đặc, Khả Lạc tới gần gương mặt thanh tú kia ép hỏi.

Từ lúc Phi Đặc ly kỳ mất tích đến nay, biết bao nhiêu chuyện hư hư ảo ảo liên tiếp xảy ra làm cho Khả Lạc có loại tâm tình rớt xuống năm dặm mây mù cùng nôn nóng không thể xác định.

Phi Đặc nở nụ cười, từ lan can vươn tay hái xuống một đóa sắc vi, cẩn thận không để gai sắc vi xước vào tay mình, đoạn lại giơ nó lên trước mặt Khả Lạc.

“Khả Lạc……Sắc vi cũng có gai nga.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.