Mặc dù không biết tại sao ông giời con này lại tự nhiên cáu kỉnh, nhưng Tần Tử Quy vẫn bình tĩnh nhắc nhở: "Tôi không có ý kiến gì về việc cậu dùng ba đồng hai hào can thiệp việc ăn mặc của tôi, nhưng tôi không thể không nhắc nhở một câu, áo sơ mi đồng phục của học sinh chỉ có một màu trắng thôi."
Thịnh Diễn: "...?"
Đồng phục học sinh?
Cậu cúi đầu mở avatar của Dụ Thần một cái, xác nhận đúng là Tần Tử Quy mặc áo sơ mi đồng phục thật.
Áo sơ mi màu trắng khoác trên người thon dài cao ngất, di dưới bóng râm chiều hoàng hôn, nhìn qua chẳng khác nào poster phim thanh xuân vườn trường.
Nhưng sự thật là áo trắng đồng phục của họ là kiểu rộng thùng thình, vải thì mỏng dính mỏng dáng, nam sinh tuổi này phần lớn thì đều gầy như que trúc, nên hay bị nói là khoác bao tải đi học. Thịnh Diễn ghét bỏ nó hai năm liền không mặc, sao đến lượt Tần Tử Quy lại đẹp thế chứ?
Thịnh Diễn nhíu mày ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Tử Quy, sau đấy nhìn thấy bờ vai Thái Bình Dương của hắn. Lướt qua bờ vài nhìn qua tấm gương phía sau, đối diện với bản thân mình - khung xương gầy nhỏ đặc trưng của lứa tuổi này.
Thịnh Diễn: "..."
Phút yên lặng ngắn ngủi.
Cậu nhận ra rồi.
Tần Tử Quy là tên chó thô bỉ lén lút bổ sung canxi sau lưng cậu!
Cuối cùng Thịnh Diễn cũng tìm được lý do mình tức giận, thế nên cực kỳ hợp tình hợp lý gây sự: "Thì anh không mặc đồng phục học sinh nữa là được!"
"?" Tần Tử Quy không hiểu Thịnh Diễn suy nghĩ kiểu gì mà lại lôi áo sơ mi trắng vào đây, nhưng dù sao hắn cũng không muốn náo loạn với cậu, vì thế không chút để ý gật đầu: "Được, cậu nói thế nào chính là thế đó."
Nói rồi cúi người lấy một cái khăn tắm mới trong tủ ra: "Tắm đi, rồi thay quần áo, đừng để bị cảm lạnh."
Thịnh Diễn vốn chả cảm thấy gì, nhưng nghe hắn nói thế mới thấy cả người dính dính đến khó chịu, không nói nhiều nữa. Một hơi uống sạch bịch sữa trong tay rồi tuỳ tiện vứt đống rác trên bàn ném vào thùng rác, sau đấy lại dìu bạn học nửa tàn tật nhìn qua gần như không thể đi lại một mình Tần Tử Quy này rồi mới cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, rất nhanh đã truyền đến tiếng nước ào ào.
Tần Tử Quy dựa theo sắp xếp của ông giời con, thay một cái áo thun màu đen, đi đến trước bàn làm việc, vừa cầm điện thoại lên định hỏi Trần Du Bạch hôm nay có những bài tập gì thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
"Lão Tần, Tần ca, đại hội trưởng Tần, mở cửa, tôi đại diện hội học sinh đến hỏi thăm cậu đây." Ngoài cửa truyền đến giọng nói uể oải của Trần Du Bạch.
Tần Tử Quy dùng tư thế đi lại cơ bản coi như bình thường, từ tốn đi qua hành lang, mở cửa nhìn Trần Du Bạch lưng đeo cặp sách, tay trái xách một cái cặp to, tay phải còn cầm một cái cặp nữa: "Sao cậu lại đến đây?"
Trần Du Bạch giơ hai cái cặp sách lên: "Bài tập về nhà của các cậu, lão Chồn bảo tôi mang đến cho các cậu, hơn nữa còn bảo tôi đặc biệt chuyển lời cho Thịnh Diễn, trong ba ngày đã xin nghỉ hai lần, loại hành vi này gọi là con lừa tè nhiều lười kéo phân*. Vậy nên vì để đốc thúc, lão yêu cầu hôm nay cậu ta phải tự giác sửa lại tất cả các bài thi cuối kỳ, nếu không... tất cả các đề sai trong kỳ thi này sẽ phải chép lại mười lần."
*做懒驴上磨屎尿多 ám chỉ con lừa vì lười biếng không muốn kéo phân mà thích lấy việc đi tè để trốn, dùng để nói những ai lười biếng trốn việc.
đề sai: là một kiểu chữa bài bên Trung Quốc, theo đó sẽ chép lại những câu làm sai sang một bên, bên còn lại sẽ ghi cách làm đúng.
Tần Tử Quy cầm lấy cặp sách: "Không phải là tôi cùng xin nghỉ với cậu ấy à?"
"À, về phần cậu thì, lão Chồn nói cứ nghỉ ngơi đi, chăm sóc cơ thể cho tốt, trước khi chặt củi cần mài đao thật sắc." Trước giờ Trần Du Bạch đều nói chuyện chầm chậm, cảm giác như đang trào phúng ngầm vậy.
Tần Tử Quy nghe vậy hơi nhíu mày, thái độ thiên vị này của Hoàng Thư Lương cũng thật là.
Trần Du Bạch biết hắn đang thấy bất bình thay cho Thịnh Diễn, nhưng nghĩ đến chuyện của hai người họ thì không nói tiếp đề tài này nữa, chỉ liếc mắt nhìn hai chân dài đang yên đang lành đứng trên đất của Tần Tử Quy: "Chưa què à?"
Tần Tử Quy mặt không đổi sắc: "Què rồi."
Trần Du Bạch: "... Hiểu rồi."
Im lặng đầy ăn ý.
Trần Du Bạch nói: "Cần anh em phối hợp diễn cùng thì cứ nói."
Tần Tử Quy lười quản y: "Cậu đừng làm loạn thêm là được."
"Sao lại gọi là làm loạn thêm chứ!" Trần Du Bạch rất có tinh thần đồng đội, "Có điều nói đến chuyện này, tôi ngược lại có một thứ không biết có nên nói hay không."
Tần Tử Quy nhướng mày.
Trần Du Bạch lấy một ly trà sữa từ trong túi ra: "Dụ Thần lớp 6 bảo tôi đưa cho cậu, nói là Thịnh Diễn đánh cậu, cô ấy thân là lớp trưởng đến cáo lỗi thay cậu ấy."
"Thịnh Diễn đánh tôi?" Tần Tử Quy nhạy bén nắm được trọng điểm.
Trần Du Bạch ừ hử một tiếng: "Toàn trường đều đồn như vậy đấy, nói là vì cậu bắt được Thịnh Diễn trốn học, hại cậu ta bị lão Chồn bắt chép nội quy học sinh, cậu ta lại trào phúng cậu không phải là chim tốt, hai người các cậu liền hẹn trưa nay ra sau trường đánh nhau, sau đấy thì đều cùng nhập viện, từ nay trở đi kết huyết hải thâm thù, một sống một còn."
Tần Tử Quy: "..."
Không biết nếu những người đó biết Thịnh Diễn giờ đang trong phòng tắm của hắn, ngâm mình trong bồn tắm của hắn, dùng sữa tắm của hắn thì sẽ có cảm giác gì.
"Nhưng Dụ Thần là ai?" Tần Tử Quy nghiêm túc hỏi.
Trần Du Bạch: "..."
Được rồi, Tần Tử Quy cả đời này cũng chỉ biết mỗi cái người họ Thịnh kia thôi.
Y nhân cơ hội mở danh thiếp wechat của Dụ Thần ra giơ trước mặt Tần Tử Quy: "Nhìn đi, người một lòng một dạ coi cậu là nam thần, ảnh đại diện wechat cũng đặt là cậu, nói muốn khích lệ mình từ lớp 6 thi được vào Thanh Bắc, cậu có thể có tâm chút được không?"
Tần Tử Quy không nói gì, chỉ nhìn vào ảnh đại diện của cô gái này.
Là ảnh hắn mặc áo sơ mi trắng.
Hơn nữa còn học lớp 6, là người Thịnh Diễn quen biết.
Tần Tử Quy nháy mắt hiểu ra, hình như hắn biết vì sao Thịnh Diễn lại tự nhiên cáu kỉnh rồi.
Chỉ là... có chút... hắn vẫn chưa thể xác thực được.
Vì có lẽ kiếp trước Thịnh Diễn hẳn là con cá nóc thành tinh, đang dưng không có việc gì cậu cũng có thể nổ tung được cơ mà.
Nhưng trà sữa vị này lại là vị Thịnh Diễn thích uống.
Cũng không biết sau khi uống thì có thể tiêu bớt oán khí được không.
Nghĩ nghĩ, Tần Tử Quy nhận trà sữa từ tay Trần Du Bạch: "Cốc trà sữa này tôi nhận, cậu mua cho tôi một cốc y như đúc trả lại cho cô gái kia, nói là tôi tịch thu."
Trần Du Bạch: "?"
Y vừa định đặt câu hỏi, trong phòng đã truyền đến âm thanh của Thịnh Diễn: "Tần Tử Quy! Người đâu rồi!"
Chỉ thấy Tần Tử Quy trực tiếp lật mặt, không chút do dự "phanh" một tiếng đóng sập cửa nhà, quay đầu lại đáp: "Tôi ở đây."
Để lại Trần Du Bạch bất ngờ không kịp đề phòng tí nữa thì bị phang thẳng mũi: "???????"
Dùng xong liền ném??
Tần Tử Quy có còn là con người không?!
Mà Thịnh Diễn vừa tắm rửa xong lau tóc đi ra ngoài không biết chuyện gì, chỉ biết vừa ra khỏi phòng đã thấy Tần Tử Quy đang dựa vào cửa, hơi giữ lấy cái chân bị thương kia, nhìn qua có chút không thoải mái, nhíu mày hỏi: "Chân anh đã thành vậy rồi mà còn chạy loạn là sao hả?"
"Hoàng Thư Lương bảo Trần Du Bạch mang cặp sách về cho chúng ta." Tần Tử Quy nói xong, nhân tiện truyền đạt lại bài tập với yêu cầu trừng phạt mà lão Chồn giao cho Thịnh Diễn.
Thịnh Diễn đang lau tóc mà như bị sét đánh, đứng ngây ngốc tại chỗ.
Mắt thấy Tần Tử Quy chuẩn bị khom lưng cầm cặp sách trên đất lên cậu mới phản ứng lại, vứt khăn tắm xuống: "Anh đừng lộn xộn."
Rồi một tay xách cặp, một tay đỡ Tần Tử Quy đang vô cùng yếu ớt về phòng.
Dìu xong, ném Tần Tử Quy lên giường, đang chuẩn bị giáo dục hắn không có việc gì thì đừng chạy lung tung, kết quả còn chưa kịp chống nạnh đã liếc thấy trà sữa trong tay Tần Tử Quy, vì thế lời nói đến bên miệng liền biến thành: "Ở đâu ra đấy?"
Tần Tử Quy đang chuẩn bị mở miệng.
Thịnh Diễn đã nghĩ ngay đến, hỏi: "Dụ Thần nhờ Trần Du Bạch tặng à?"
Tính toán, nhưng lại không suy tính cặn kẽ.
Tần Tử Quy nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
Mà sự do dự ngắn ngủi này ở trong mắt Thịnh Diễn là ngầm thừa nhận, thế là cảm giác khó chịu nào đó nháy mắt phóng đại vô hạn trong từng tế bào của cậu: "Đồ tồi!"
Tần Tử Quy: "?"
Hắn chỉ là chưa kịp giải thích thôi mà, sao lại thành đồ tồi rồi?
Thịnh Diễn thở phì phì ném ra một câu với hắn: "Uống trà sữa đi! Trong 24 tiếng nữa đừng có mà nói chuyện với tôi! Đừng làm phiền tôi học tập!"
Nói xong liền xách cặp trên bàn, lấy ra một quyển rồi ngồi quay lưng lại với Tần Tử Quy mà học, xem ra thật sự không muốn nói chuyện với Tần Tử Quy.
Tần Tử Quy nhìn cốc trà sữa trong tay, không biết rốt cuộc là Thịnh Diễn và Dụ Thần đã từng có gì, hay là vì cảm thấy Dụ Thần coi hắn là nam thần mà không phục, hay là vì cái gì khác.
Chỉ là sợ hắn với Thịnh Diễn vất vả lắm mới làm hoà được, giờ lại náo loạn, nên hắn chỉ khẽ mím môi cúi đầu đặt trà sữa ở nơi Thịnh Diễn xoay người là có thể lấy được, không nói gì nữa.
Hắn không nói lời nào, Thịnh Diễn lại càng tức giận. Mà muốn nổi giận thì lại nhớ đến nhiệm vụ trong vòng 24 tiếng không được phép tức giận; muốn tông cửa rời đi thì lại phải chăm sóc kè kè bên người kia; không hiểu sao vô duyên vô cớ tức giận mà còn không được bộc phát, chỉ có thể vừa cầm bút vừa lải nhải sửa bài thi.
Nhưng chưa được bao lâu, cái bút đã ngừng.
Bài thi này sao mà cmn khó thế hả!
Mặc dù trông bài tập về nhà của cậu và Tần Tử Quy giống nhau, đều là sửa lại bài thi, nhưng trên thực tế lại có sự khác biệt về lượng.
Điểm tối đa là 750, Tần Tử Quy được 723, từ vựng bị trừ 4 điểm, đọc hiểu trừ 5 điểm, viết luận bị trừ 6 điểm, tiếng Anh bị trừ 2 điểm, ngoại trừ những chỗ này, các bài thi khác bị sai rất ít.
Mà Thịnh Diễn được 327 điểm, ngoại trừ những lỗi chủ quan và bài luận, những chỗ không làm sai hay không cần sửa rất ít.
Cho nên hai người, một người thì dựa vào đầu giường, gập một chân, tay cầm bút bất động, nghĩ đến thứ mình muốn đến xuất thần.
Còn người kia thì nằm sấp lên bàn, nhìn đống bút đỏ rực rỡ khắp núi rừng, nóng nảy gãi gãi tóc thành ổ gà, cảm thấy đầu mình ong lên rồi.
Thịnh Diễn cảm thấy đống việc mà lão Chồn giao cho cậu không hợp lý tí nào.
Nếu cậu biết sửa bài thi thế nào thì chẳng phải là cậu đã biết làm đúng rồi à? Nếu cậu đã biết làm đúng bài thì cậu sẽ làm sai trong kỳ thi được chắc?
Cũng không phải chỉ 2 ngày mà cậu có thể đột nhiên hiểu được hết chỗ đề này. Logic đơn giản như vậy, sao Hoàng Thư Lương lại không hiểu được chứ?
Thịnh Diễn lật qua lật lại những đề này, nhìn thế nào cũng không hiểu, bực hết cả mình.
Vốn cậu định hỏi Tần Tử Quy, kết quả vừa quay đầu đã thấy Tần Tử Quy đang dựa vào đầu giường, đeo cặp kính gọng bạc, đôi chân dài gập lại, làn da dưới lớp áo thun màu đen khi hắn cúi đầu lạnh lùng đến chói mắt, mặt mày đen nhánh càng tô điểm thêm cho vẻ lạnh nhạt. ấy, cả người nhã nhặn bại hoại đến cực điểm, nhất thời cậu lại càng tức giận hơn.
Đồ tồi!
Suốt ngày chỉ biết ra cái vẻ đẹp trai đi trêu ong ghẹo bướm!
Lúc trưa mình mua cho hắn cốc trà sữa siêu to khổng lồ thì một ngụm cũng không uống, kết quả vừa quayd dầu đã nhận lấy trà sữa của người khác, tức tím người!
Thịnh Diễn cũng không biết rốt cuộc mình đang tức giận cái gì, chỉ là vừa nghĩ đến nếu Tần Tử Quy thật sự có bạn gái thì sẽ không có thời gian đi chơi với mình, cũng sẽ không ở bên mình giống như trước kia nữa. Trong lòng Thịnh Diễn nghẹn đến hoảng hốt, cảm thấy Tần Tử Quy là người có mới nới cũ.
Cậu cũng biết mình như thế rất không hợp lý.
Nhưng cậu chính là không nói đạo lý như thế đấy!
Dù sao cậu chỉ biết cậu không muốn nói chuyện với Tần Tử Quy, nhưng nếu cậu không nói chuyện với Tần Tử Quy thì những đề sai này cậu sẽ không biết làm, mà không biết làm thì sẽ không sửa xong, không sửa xong thì sẽ phải chép lại mười lần đề sai.
Thế có khác gì giết cậu đâu!
Hơn nữa phải đến thứ tư tuần sau thì mới có thể làm mới hệ thống ước nguyện được, mấy ngày nay rốt cuộc nên chịu đựng thế nào đây? Thịnh Diễn nằm sấp trên bàn, khuôn mặt xinh xẻo đã tuyệt vọng lắm rồi.
Sớm biết đã không lãng phí cơ hội được ước nguyện cho Tần Tử Quy chỉ đáng ba đồng hai hào kia, mặt người dạ thú không có lương tâm, còn không bằng hứa lần tới thi môn nào cũng qua còn hơn.
Thịnh Diễn nghĩ thì nghĩ thế, nhưng suy nghĩ muốn mở app đổi nguyện vọng thì một chút cũng không có.
Chỉ là nghĩ đến lần tới thi môn nào cũng phải đạt chuẩn thì cậu đột nhiên ngẩn người, sau đó đột ngột ngồi thẳng dậy, ha, đâu phải chỉ có mỗi Tần Tử Quy mới học giỏi đâu!
Lúc trưa vì muốn được thi tốt, không phải Cẩu Du đã giới thiệu cho cậu một "soái thần" sao?
Hỏi cậu ta đi!!!
Thịnh Diễn cảm thấy quả thực mình đúng là thông minh nhất thế giới luôn, dù sao vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đều không thành vấn đề, vì thế lập tức nhân cơ hội mở QQ ra, click vào ảnh đại diện của "Soái thần đệ nhất thiên hạ", gửi tin nhắn: "Alo?"
Bên kia nhanh chóng trả lời: [?]
[S.]: "Nhận mối làm ăn mới không?"
[Soái thần đệ nhất thiên hạ]: "???"
[S.]: "Sửa đề sai, lựa chọn điền vào chỗ trống mỗi câu 10 tệ, câu hỏi lớn mỗi câu 20 tệ, nhận hay không?"
[Soái thần đệ nhất thiên hạ]: "..."
[Soái thần đệ nhất thiên hạ]: "Anh đợi một chút, tôi suy nghĩ đã."
Cái này còn cần phải suy nghĩ á?
Thịnh Diễn nhíu mày.
Chỉ riêng bộ đề thi này của cậu, làm xong đã nhận hơn 1000, chẳng lẽ lại không dễ kiếm hơn việc chỉnh sửa tài liệu học tập chắc?
Hay chê ít tiền?
Thịnh Diễn suy nghĩ một chút, trực tiếp nhắn: "Nếu chê giá thấp, cậu cứ tuỳ tiện ra giá, tiền không thành vấn đề."
Dù sao cậu có đủ vốn cho tên kia lừa gạt.
Một lúc lâu sau, bên kia trả lời: "Đây không phải vấn đề tiền."
[S.]: "?"
[Soái thần đệ nhất thiên hạ]: "Chủ yếu là vấn đề về thời gian."
[S.]: "??"
[Soái thần đệ nhất thiên hạ]: "Gần đây tôi quả thật không có thời gian, có điều nếu như anh sốt ruột thì cũng không hẳn là không có cách."
[S.]: "Nói nghe thử xem."
[Soái thần đệ nhất thiên hạ]: "Tôi có một đồng nghiệp có thể giới thiệu cho anh, người này học cùng khối với anh luôn, thành tích cũng rất tốt, chỉ là thân thế có hơi đáng thương, cho nên càng cần mối làm ăn này hơn tôi. Nếu anh đồng ý thì thêm acc này nhé."
[Soái thần đệ nhất thiên hạ] gửi một danh thiếp [Đáng thương đệ nhất thiên hạ] cho bạn.
Thịnh Diễn nhìn danh thiếp cùng một loại ID và avatar sặc mùi HKT kia: "..."
Thật sự đúng là cùng một băng đảng, nhìn qua chẳng đáng tin cậy chút nào.
Có điều cậu không có tư cách chọn, chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống, nhanh chóng nhắn lại "Được, cảm ơn cậu" rồi gửi lời mời kết bạn với nick kia.
Hẳn đối phương đã được [Soái thần đệ nhất thiên hạ] phím trước, nên chấp nhận lời mời kết bạn rất nhanh.
Thịnh Diễn cũng một phát đi thẳng vào vấn đề luôn, chả buồn nói nhảm mà trực tiếp gửi ảnh bài thi và thu lao qua, đoạn mới hỏi: "Anh em, xem có vấn đề gì không? Bài thi thực tế của trường tôi còn khó hơn các trường khác một chút, nếu không được thì cứ nói thẳng."
Cậu cũng chỉ nói thật thôi, chương trình giảng dạy ở Thực nghiệm khó kinh người, đề thi cũng là trường tự ra, độ khó so với các trường công lập bình thường thì cách xa tám con phố, nên học bá ở trường khác cũng có thể chỉ là học thường ở Thực nghiệm, có một vài câu hỏi lớn chưa chắc đã biết làm.
Tuy nhiên, bên kia chỉ trả lời ngắn gọn súc tích: "Không khó, dễ thôi."
[S.]: "???"
[Đáng thương đệ nhất thiên hạ]: "Tôi đi thi, thấp nhất là 720 điểm."
[S.]: "???"
[S.]: "Anh bạn, đừng khoe khoang, người bạn giỏi nhất của tôi lần kiểm tra liên thành phố này cũng chỉ được 723, cậu có thể giỏi hơn cậu ấy được chắc?"
[Đáng thương đệ nhất thiên hạ]: "Nếu cậu ta giỏi thế thì sao cậu không đi nhờ cậu ta luôn?"
[S.]: "..."
[S.]: "Không quen."
[Đáng thương đệ nhất thiên hạ]: "Không phải là bạn tốt nhất sao?"
Thịnh Diễn: "..."
Sao mà phiền thế!
Cậu cúi đầu nhanh chóng gõ chữ, đang chuẩn bị nhắn "Chúng ta đang bàn chuyện làm ăn, không nói chuyện cá nhân." thì đối phương đã gửi trước: "Giận rồi sao?"
Thịnh Diễn: "..."
Người này có vấn đề!
Rất nhanh, đối phương đã gửi tiếp: "Nếu cậu không chê thì có thể nói chuyện phiếm với tôi, bởi vì gần đây cậu bạn thân nhất của tôi cũng giận tôi, nói không chừng chúng ta còn có thể đồng cảm với nhau."
Hơi dừng lại, rồi bổ sung thêm một tin: "Dù sao có vài lời đối với người quen thì không dễ nói, nhưng lại có thể nói với người lạ. Hơn nữa, người trong cuộc u mê, nói không chừng người ngoài có thể đưa ra lời khuyên tốt thì sao!"
Cũng đúng.
Bình thường Thịnh Diễn không phải là kiểu người thích nói về mấy chuyện tình cảm với người khác, bởi cảm xúc của cậu trực tiếp và rõ ràng, đến nhanh mà đi cũng nhanh, cơ bản là không hình thành nên vấn đề gì lớn.
Nhưng hôm nay, mớ phiền não này khiến cậu thấy khó hiểu.
Hơn nữa cậu lại không phải người giỏi giấu diếm chuyện gì đó, cậu mà không nói ra thì nghẹn ứ cả người mất.
Chắc đối phương là một đối tượng trò chuyện không tệ...nhỉ?
Dù sao đối phương cũng không biết cậu là ai, cũng sẽ không tiết lộ chuyện riêng tư, ngay cả họ tên cũng không biết, nói chung so với việc giữ mãi trong lồng ngực thì nói ra tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Vì thế Thịnh Diễn mím môi, sau một thời gian ngắn cân nhắc, trịnh trọng gõ ra một dòng chữ: "Nếu cậu đột nhiên cảm thấy anh em tốt nhất của cậu đẹp trai đến mức khó chịu, cậu sẽ làm gì?"