Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Chương 20



Sáng hôm sau Thịnh Diễn tỉnh lại mới phát hiện mình ngủ trên giường Tần Tử Quy.

Cậu cũng không biết vì sao mình mới chuyển đến nhà Tần Tử Quy được có 3 ngày mà đã ngủ trên giường Tần Tử Quy cũng 3 ngày luôn, hơn nữa sáng nào dậy cũng không thấy người đâu, ngay cả 1 tí dấu vết họ ngủ cùng nhau trên giường cũng không có.

Người này đang ghét bỏ cậu nên mới không ngủ chung với cậu ư?

Không đúng, nếu hắn ghét bỏ cậu thì hôm qua đã không xin được làm hoà với cậu.

Nghĩ đến chuyện hai người làm hoà, Thịnh Diễn xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi ở Nam Vụ. Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, rọi qua những hạt bụi li ti trong không khí khiến căn phòng sáng ngời, ngay cả tiếng ve kêu cũng trở nên dễ nghe.

Tuyệt ghê.

Ý Thịnh Diễn là… thời tiết hôm nay ấy.

Cậu nghĩ không biết có phải Quan Âm Bồ Tát thật sự đang phù hộ cho mình không nhỉ, chứ sao vừa hai hôm trước sinh nhật cậu ước muốn làm hoà với Tần Tử Quy thì Tần Tử Quy thật sự đã làm hoà với cậu.

Giống như mẹ Hứa nói, cuộc sống của cậu sẽ luôn có phước lành.

Dù sao Thịnh Diễn cũng cảm thấy hôm nay tâm trạng mình rất tốt.

Cho nên hiếm khi cậu không ngủ nướng, đến khi rửa mặt xong phát hiện đề sai trên bàn đã được sửa xong, còn có thêm rất nhiều kiến thức được ghi chú, tâm trạng cả người càng tốt hơn.

Quả nhiên tháng 7 là tháng may mắn của cậu.

Nghĩ, app cầu được ước thấy chính là bước khởi đầu để cậu đi lên đỉnh cao đời người.

Thịnh Diễn tinh thần sảng khoái cầm cặp mở cửa phòng, vừa đẩy cửa ra đi đến phòng ăn đã thấy Tần Tử Quy đang chuẩn bị bữa sáng hỏi cậu: “Hôm nay muốn uống sữa tươi hay sữa đậu nành?”

“Sữa tươi.”

Tần Tử Quy nghe được câu trả lời bèn lấy hai hộp sữa tươi trong tủ ra bỏ vào 2 hộp bento: “Đi thôi kẻo trễ.”

Trước kia lúc còn chưa phân lớp, mỗi sáng đi học của hai người đều như thế: Tần Tử Quy phụ trách chuẩn bị mọi thứ, bữa sáng cũng xong xuôi rồi đi sang nhà đối diện xách Thịnh Diễn dậy đi học, đến lớp thì hai người sẽ cùng nhau ăn sáng.

Rất lâu về trước rồi.

Nhưng hình như có gì đó sai sai.

“Chân anh đi được rồi à?” Thịnh Diễn nhìn Tần Tử Quy đứng bên cạnh bàn như không hề hấn gì thì hỏi.

Tần Tử Quy trả lời rất tự nhiên: “Ừm, hôm nay sau khi tỉnh dậy đột nhiên thấy không đau nữa, nếu không đi quá nhanh thì không sao, chắc do thuốc hôm qua có hiệu quả.”

Tiên đan diệu dược gì lại có tác dụng thần kỳ thế này?

Trừ phi là sức mạnh siêu nhiên.

Nghĩ dáng vẻ Tần Tử Quy hôm qua rời khỏi cậu là không đi được, Thịnh Diễn có hơi không thể tin được mà mở điện thoại.

Quả nhiên, chậu hoa cúc nhỏ thứ hai trong vườn hoa nở rồi.

Thanh thông báo hiển thị: [Chúc mừng ký chủ, vì độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu đã vượt mức 100, nhiệm vụ của ký chủ hoàn thành trước thời hạn nên nguyện vọng đã được thực hiện trước, tiến độ thăng cấp hiện tại là 2/10, mong ký chủ tiếp tục cố gắng.]

Đính kèm: [Nhân vật mục tiêu là người có ràng buộc với ký chủ, mỗi lần soát đủ 100 độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu có thể có thêm 1 cơ hội được ước nguyện, không giới hạn số lần.]

Nhân vật mục tiêu mở khoá trước mắt: [Tần Tử Quy] [chưa biết] [chưa biết]

App này thật đúng là càng chơi càng chiến, càng chơi càng nhân tính hoá nhỉ, ngoại trừ việc nguyện vọng không thực tế có thể được rút lại ra, lại còn có thể dựa vào độ hảo cảm để ước thêm nữa?

Đối với chuyện Tần Tử Quy là nhân vật mục tiêu Thịnh Diễn không có ý kiến gì, bởi vì từ lúc 3 tuổi đến giờ, Tần Tử Quy chính là người bầu bạn với cậu nhiều nhất, hiểu rõ cậu nhất, không phải là một trong những mà là người đối tốt với cậu nhất.

Nhưng đối với chuyện mỗi ngày phải soát đủ 100 điểm hảo cảm của Tần Tử Quy thì có hơi lấn cấn.

Chẳng lẽ làm hoà là có thể kéo đầy điểm hảo cảm của Tần Tử Quy ư?

Cho dù là không phải như thế thì cậu cũng muốn chung sống thật tốt với Tần Tử Quy.

Thịnh Diễn nhìn điểm hảo cảm của Tần Tử Quy trên màn hình điện thoại, nhớ lại một chút hành động của mình hôm qua, quyết tâm thử cách khác.

Nghĩ nghĩ, đoạn cậu ngẩng đầu nhìn Tần Tử Quy: “Trưa nay tôi mời anh uống trà sữa nhé.”

Tần Tử Quy một tay xách túi bento, một tay nghịch điện thoại, nghe thế thì nghiêng đầu nhìn cậu: “Sao thế?”

Độ hảo cảm không đổi.

Thịnh Diễn lại nói: “Cho anh ôm Cuckoo một cái nhớ?”

Độ hảo cảm vẫn không đổi.

Thịnh Diễn lại nói: “Tần Tử Quy đẹp trai nhất thiên hạ.”

Độ hảo cảm vẫn y nguyên.

Kỳ ghê, ngoài mấy thứ làm hôm qua ra thì đều không có tác dụng à?

Thịnh Diễn vẫn chưa kịp nghĩ ra thì bên kia Tần Như đã trang điểm xong, vội vàng đi từ phỏng ngủ chính ra vừa cầm chìa khoá xe vừa giục Thịnh Diễn: “Con cũng đừng ở đây thả rắm cầu vồng cho anh Tử Quy của cháu nữa, muốn thả thì đến trường thả không thì trễ mất bây giờ.”

*thả rắm cầu vồng: tâng bốc ai lên tận trời

“Biết rồi ạ, dì Tần.” Thịnh Diễn cũng không vội, hơn nữa hôm nay tâm trạng cậu đang vui nên đáp thêm một câu: “Có điều cháu cũng không sợ, nếu mà đến trễ thì cháu sẽ nói là vì anh Tử Quy của cháu bị què nên cháu phải đỡ ảnh qua đường.”

Vừa nói xong, độ hảo cảm +1, tiến độ hảo cảm hiện tại là 1/100.

Thịnh Diễn: “?”

Cậu ngẩn người, thử thăm dò nói lại một câu: “Anh Tử Quy?”

Độ hảo cảm +1 lần nữa, tiến độ hảo cảm 2/100.

Thịnh Diễn: “…”

Tần Tử Quy này sao thế?

Thích nghe người ta gọi mình là anh thế à? Nếu cậu mà gọi là baba thì có tăng gấp đôi không?

Có điều thế cũng vô dụng, anh hùng sẽ không vì một điểm hảo cảm mà cong lưng, hạn ngạch 1 tuần 2 nguyện vọng với cậu là đủ rồi, cậu sẽ không vì hiếm lạ mà đi lấy lòng Tần Tử Quy đâu.

Thịnh Diễn nghĩ rồi cất điện thoại đi, ngâm nga một khúc hát nhỏ rồi đi theo Tần Tử Quy ngồi xe Tần Như đến trường.

Đến khi hai người cùng xuống xe, cùng đứng trước cửa lớp 1 thì tất cả mọi người trong lớp đều ngẩn người.

Chủ yếu không phải vì cái gì mà chính là hai người trong lời đồn đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, thế bất lưỡng lập, hai anh đẹp trai huyết hải thâm thù lại tay trong tay cùng xách bữa sáng hoà bình xuất hiện ở cửa lớp. Nhìn có hơi khủng bố.

Chính xác mà nói thì là không phải kéo, là đỡ.

Có điều vì vóc dáng Tần Tử Quy quá mức cao lớn, khung xương lớn hơn Thịnh Diễn một chút, trên tay còn cầm theo một cái túi lớn còn Thịnh Diễn chỉ khoác một cái cặp sách lỏng lẻo, nhìn qua rất có cảm giác dẫn bạn trai ra ngoài dạo phố, vừa dạo vừa ăn vặt, bạn trai còn phải xách đồ cho cậu.

Lâm Khiển là cán sự môn ngữ văn, ví von trong lòng như thế.

Nhưng cô nàng không dám nói thẳng ra, dù sao đọc truyện ngôn tình đu CP bao nhiêu năm chút đạo lý không khua môi múa mép trước mặt chính chủ cô vẫn hiểu.

“Cho nên… hai người các cậu… không có gì đấy chứ?” Lâm Khiển không quá chắc chắn hỏi một câu.

Thịnh Diễn lười nhác buông lỏng tay Tần Tử Quy, ngồi lại chỗ mình: “Tạm thời xem như không có việc gì đi, chủ yếu là xem thái độ của anh ta.”

“?” Lâm Khiển không hiểu, “Xem thái độ của ai cơ?”

Tần Tử Quy đứng sau Thịnh Diễn lạnh nhạt nói: “Tôi.”

Lâm Khiển: “???”

Ai cơ?

Không đợi cô nàng nghi ngờ lên tiếng thì đã thấy được một màn kinh khủng hơn.

Giang hồ truyền lại rằng: Tần Tử Quy lạnh lùng vô tình khiến người ta sợ hãi, nay lại mặt không đổi sắc  lấy ra một hộp bento hoạ tiết gà con màu vàng, lại lấy trong hộp bento ra một quả trứng gà rồi bóc nửa vỏ, gọi: “Thịnh Diễn.”

Thịnh Diễn quay đầu lại nhận lấy, vừa ăn trứng gà vừa cúi đầu xem video trận bóng rổ hôm qua phát lại, sau khi ăn xong cậu đưa chỗ vỏ còn lại cho Tần Tử Quy rồi nhận một miếng hoa quả từ tay Tần Tử Quy, rồi thuận tay rút hai tờ khăn ướt trên bàn Tần Tử Quy, sau đấy thì xem trận đấu tiếp mà không ngẩng đầu lên nữa.

Còn lại một mình Tần Tử Quy thu dọn tàn cục bữa sáng.

Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, vợ chồng người ta kết hôn 7 8 năm có khi cũng không được thế này.

Lâm Khiển: “…”

Cô cảm thấy cảnh tượng này có gì đó kỳ cục.

Nhưng không đợi cô nàng cân nhắc lại thì cửa sau lớp học đã có một tiếng kinh thiên động địa vang lên: “Thịnh Diễn!”

Thịnh Diễn trở tay giấu điện thoại xong mới đứng dậy.

Hoàng Thư Lương đến lớp không phát hiện điện thoại trong tay Thịnh Diễn, chỉ đứng trước mặt cậu lớn tiếng hỏi: “Tôi hỏi cậu, hôm qua tôi giao bài cho cậu đã hoàn thành chưa?”

“Hoàn thành,” Thịnh Diễn rất thành thật, “Nhưng cũng chưa hoàn thành.”

Vì nhìn vào kết quả thì đúng là hoàn thành nhưng không phải do tự tay cậu làm, cho nên cụ thể là hoàn thành thế nào thì phải xem Hoàng Thư Lương hiểu thế nào.

Hoàng Thư Lương lại cảm thấy cậu đang khiêu khích mình: “Hoàn thành chính là hoàn thành, chưa hoàn thành chính là chưa hoàn thành, cái gì gọi là hoàn thành nhưng cũng chưa hoàn thành, cậu mang đề thi đây cho tôi xem!”

Tuy rằng Thịnh Diễn tính tình thiếu gia nhưng vì từ nhỏ trong nhà đã dạy dỗ tốt nên trước mặt người lớn cậu luôn luôn ngoan ngoãn, cho nên cậu không cãi lại mà chỉ lấy bài thi ra cho thầy xem.

Hoàng Thư Lương cầm lên xem, nháy mắt nổi giận: “Thịnh Diễn! Tôi yêu cầu trò sửa lại đề sai là cho cậu tự suy nghĩ về câu trả lời chứ không phải bảo cậu tìm người khác làm giúp mình! Cậu nhìn chữ viết này rõ ràng là mấy chữ xấu quắc của cậu, chữ này rõ ràng chính là… Hả? Sao lại giống chữ Tần Tử Quy thế này?”

Hoàng Thư Lương thuận tay cầm bài thi Tần Tử Quy bên cạnh xem một lát, đúng là giống nhau như đúc.

Lại nghĩ hôm qua Tần Tử Quy vì Thịnh Diễn nên mới bị thương, phải bỏ dở nửa buổi học thêm huấn luyện thi đấu để sửa lại bài thi rách nát này cho Thịnh Diễn, không biết đã lãng phí bao nhiêu thời gian học tập quý giá.

“Thịnh Diễn! Cậu thành thật nói cho tôi biết, vì sao trên bài thi của cậu lại có chữ của  Tần Tử Quy? Có phải cậu dùng bạo lực đe doạ bạn cùng lớp để người ta làm bài tập về nhà cho cậu không?” Giọng nói của Hoàng Thư Lương hùng hổ như bắt gian người ta, chứng cớ xác thực.

Vẻ mặt Thịnh Diễn đầy dấu chấm hỏi: “?”

Cậu cực kỳ tò mò vì sao Hoàng Thư Lương lại có được kết luận này.

Công bằng mà nói, cái người tên Tần Tử Quy này có  thể bị uy hiếp sao?

Từ nhỏ đến lớn cậu đều không thiếu thứ gì nên trong lòng có sự tự tin và tâm tính người thường khó lòng bì được, nên không cảm thấy lời này đả thương người ta nhiều bao nhiêu, cũng không tức giận, chỉ là đơn thuần không biết nói gì.

Nhưng Tần Tử Quy bên cạnh lại đứng lên, thản nhiên nói: “Thầy, là em tự muốn sửa giúp cậu ấy.”

Hoàng Thư Lương hơi khựng lại.

Tần Tử Quy vẫn duy trì sự lễ phép: “Bất kể là bài tập vượt xa năng lực của học sinh hay là phạt chép lại đề quá nhiều đều không hợp lý, dưới tình huống này Thịnh Diễn chủ động đến hỏi em làm thế nào để sửa đề  sai, em chủ động nói để em sửa giúp cậu ấy, giảng giải cho cậu ấy, em cảm thấy không có vấn đề gì cả.”

Lần này không phải chỉ Hoàng Thư Lương mà cả lớp đều rơi vào trong khiếp sợ thầm lặng.

Tuy rằng bình thường Tần Tử Quy không phải người quá khó tiếp xúc, nhưng vì thái độ với tất cả mọi chuyện đều hờ hững nên rất ít khi phát sinh xung đột chân chính với người khác, càng không thích phản bác bất kỳ lời nói nào của thầy cô, hắn là kiểu nên làm thế nào thì tự mình làm thế đó là được.

Đây là lần đầu tiên hắn phản bác trực tiếp lời nói của giáo viên trước mặt nhiều người.

Mặc dù ngôn từ vẫn lịch sự nhưng thái độ đã rõ ràng.

Hoàng Thư Lương cũng ý thức được những lời vừa rồi của mình có hơi xúc động quá mức, không chiếm được lý trước mặt một đám học sinh nên giọng điệu cũng hoà hoãn lại: “Thầy bảo Thịnh Diễn chép lại bài thi cũ cũng là vì tốt cho em ấy, với thành tích này của em ấy căn bản không hiểu được bài, chi bằng chép nhiều nhớ nhiều, học thuộc lòng rồi ít nhiều cũng có thể gỡ gạc lại chút.”

Mặc dù ông thích học sinh giỏi nhưng tuyệt đối không muốn để học sinh kém cứ thế bê tha, nếu không cũng không đến mức ngày nào cũng mắng Thịnh Diễn sa sả, còn muốn đổi chỗ cho cậu.

Nghĩ đi nghĩ lại, Hoàng Thư Lương không nhịn được nên bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa thành tích của em và Thịnh Diễn chênh lệch quá lớn, em giảng đề cho em ấy căn bản vô dụng, chính là lãng phí thời gian học tập của em. Đừng để bùn nhão không trát được tường còn ảnh hưởng đến bùn tốt của chúng ta.”

Ông vừa dứt lời Tần Tử Quy đã nhìn sang Thịnh Diễn, đến khi nhìn thấy “bùn nhão” không có chút nào là tự tôn bị đả kích thì mới thoáng yên lòng.

Sau đấy mặt mày lạnh đi, quay lại nhìn Hoàng Thư Lương: “Vậy nếu như có tác dụng thì sao?”

Hoàng Thư Lương: “?”

“Hôm nay là thứ ba, nếu bài thi trắc nghiệm toán vào tối chủ nhật Thịnh Diễn có thể vượt qua, mà em cũng có thể giữ vững vị trí số 1 cả lớp thì chính là có tác dụng, Thịnh Diễn không phải bùn nhão. Vậy kế hoạch học tập của Thịnh Diễn sau này sẽ do em phụ đạo, thầy chủ nhiệm cũng không cần phải vất  vả sắp xếp thêm gì nữa.” Tần Tử Quy cố gắng giữ bình tĩnh nói.

Dù sao Hoàng Thư Lương cũng không phải là giáo viên đứng lớp, không hiểu rõ tiến độ học tập của các lớp nên không thể can thiệp vào việc giảng dạy quá nhiều, nghe Tần Tử Quy nói từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch xong thì chỉ có thể hỏi: “Vậy nếu không thể  thì sao?”

“Nếu như không thể thì em sẽ chép bài thi 10 lần giúp Thịnh Diễn.”

“???”

Lời này vừa nói ra, Thịnh Diễn đang ngồi một bên ăn dưa đánh cuộc Hoàng Thư Lương với Tần Tử Quy ai thắng thì cũng chấm hỏi đầy đầu.

Hoàng Thư Lương cảm thấy tên nhóc Tần Tử Quy này thật sự là bình tĩnh quá mức không biết trời cao đất dày là gì, lại dám nói thế trước mặt giáo viên, không sợ uy phong của ông thì thôi, lại còn không biết dụng tâm lương khổ của người làm thầy như họ.

Cho nên ông không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp quyết định: “Được, nghe đây, chỉ cần một trong hai đứa có bất kỳ ai không đạt được mục tiêu thì phải viết kiểm điểm cho thầy, không viết đủ mười nghìn chữ thì không được rời khỏi văn phòng của thầy!”

Ông nói xong thì nghênh ngang rời đi.

Chỉ còn lại Thịnh Diễn bị buộc phải tham gia vào vụ cá cược này, toán học quanh năm chỉ lơ lửng ở mức 60 điểm, hai lần thi hoàn toàn không đạt nổi ngưỡng trung bình: “??????”

Tần Tử Quy điên rồi ư?

Nhưng Tần Tử Quy lại nhìn cậu: “Trong lòng tôi nắm rõ.”

Nắm cái rắm í mà nắm.

Lòng anh chỉ có toán thôi!

Thịnh Diễn cảm thấy cùng lắm thì mình đấu trí đấu dũng với Hoàng Thư Lương, dù sao cậu cũng bị mắng riết thành quen rồi, nhưng không hiểu sao Tần Tử Quy lại đứng lên, lại còn cá cược, cá cược lại còn lôi cả cậu vào?!

Câu hỏi đặt ra là làm thế nào để trong vòng bốn năm ngày ngắn ngủi từ mức 60 điểm đạt đến mức trung bình?

Nhổ cây lên nhét cây lớn vào cũng không nhổ được đâu!

Cậu lại không gian lận, không phải là chơi đến điên rồi đấy chứ?

Nhưng nếu cậu gameover thì cũng thôi đi, cậu không đạt điểm trung bình đến phòng giáo vụ viết bản kiểm điểm mười nghìn chữ người viết cũng là Tần Tử Quy, rõ ràng là đặt hết gánh nặng đạo  đức lẫn học tập đè lên vai cậu, khiến cậu không thể không biết xấu hổ thế được.

Nhưng ván đã đóng thuyền, cá cược đã xong, muốn đổi ý cũng không kịp  nữa, cho nên ngoại  trừ phải chiến thắng lần cá cược này ra thì không còn cách nào khác.

Lấy trình độ toán học của cậu muốn vượt ngưỡng trung bình trong điều kiện không gian lận,  vậy chỉ còn một cách để tự cứu lấy mình.

Thịnh Diễn nghĩ nghĩ đoạn hít một hơi thật sâu, rồi quyết tâm siết chặt tay lại thành nắm đấm nhìn sang Tần Tử Quy: “Anh, đi ra, vào nhà vệ sinh với tôi.”

Tần Tử Quy thu hồi tầm mắt nhìn cậu: “Sao thế?”

“Đừng hỏi, bảo anh đi ra thì đi ra.” Thịnh Diễn trực tiếp ra khỏi cửa, đi vào trong nhà vệ sinh.

Tần Tử Quy lê cái chân còn hơi đau chậm rãi đi theo.

Chờ hắn vừa vào cửa Thịnh Diễn đã đẩy hắn vào góc tường, nghiến chặt răng nói: “Đếm, 98 cái nữa.”

Tần Tử Quy: “?”

Hắn vừa định hỏi đến cùng là đếm 98 cái gì thì đã thấy người trước mắt nhanh chóng gọi một tiếng: “Anh Tử Quy ơi.”

“…”

Cho nên một giây đó, Tần Tử Quy bị chặn trong góc nhà vệ sinh nam, mùa hè chật chội nóng bức, ngửi mùi amoniac nồng đậm mãnh liệt đã hiểu rõ một đạo lý.

Những gì hắn tỉ mỉ thiết kế có lẽ sẽ vĩnh viễn không theo kịp mạch não kỳ quái của Thịnh Diễn.

*

Lời tác giả: 

Tần Tử Quy: Tôi nghĩ rằng tôi sẽ nghe được  100 tiếng gọi “Anh trai Tử Quy” ngọt ngào, nhưng không nghĩ rằng…

Lời editor: Cười mệt với 2 đứa này, bớt bớt hề đi được không =))))))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.