Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Chương 60



Editor: Jena (wordpress minjena và wattpad miknao)

*

Hoàng tử bé và cáo con trong bàn tay Thịnh Diễn không tinh tế cũng chẳng hoàn hảo, để lộ sự vụng về khắp chỗ.

Nhưng lại dễ thương nhất trên đời.

Ngay lúc này, cậu trai đáng yêu này đã vội vã chạy đến trong đêm hè, khi hắn đang mệt mỏi và cô đơn nhất, đã che chở hắn sau lưng mình, rồi tuyên bố với người đàn ông đã bỏ rơi hắn rằng, hắn cũng là thành viên của một gia đình, không ai có thể đưa hắn rời đi.

Rồi cũng chính cậu trai ấy đã tặng hắn thứ quý giá nhất, rồi hỏi hắn liệu rằng hắn có muốn lấy chúng không.

Thịnh Diễn của hắn vẫn luôn là Thịnh Diễn thích hắn nhất, quan tâm hắn nhất, và cần hắn nhất.

Bất kể là phải đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của bố ruột hay là yêu cầu phải lập tức thu dọn đồ đạc để nhường chỗ cho bà lão kia, Tần Tử Quy đều có thể bình tĩnh xử lý, nhưng ngay lúc này hắn lại đột nhiên không nói nên lời.

Thậm chí có khoảnh khắc hắn còn nghĩ, liệu mình có xứng đáng với Thịnh Diễn hay không.

Sự im lặng ngắn ngủi ấy rơi vào mắt Thịnh Diễn lại trở thành sự do dự.

Thịnh Diễn nghĩ người kia chắc là đang chê hoàng tử bé cậu làm xấu quá, vội vã nói: "Mặc dù hoàng tử bé này trông hơi xấu, nhưng là do tôi tự tay làm ra, anh xem, tay tôi còn bị chọc cho nhiều nhát nữa. Tôi muốn tặng anh vào ngày sinh nhật anh nên vẫn luôn cố sửa lại, nhưng tôi sợ anh đi mất rồi nên chỉ có thể tặng anh trước, nếu anh thực sự không thích thì tôi sẽ tặng anh thẻ ngân hàng của tôi nhé, trong đó có nhiều tiền lắm, chúng ta tự đi ra ngoài thuê nhà, chỉ có 2 chúng ta thôi, không ai có thể bắt nạt anh nữa. Chúng ta cũng có thể mang theo Cuckoo đi cùng."

Thịnh Diễn càng nói càng lo lắng, càng nói mắt càng đỏ lên.

Rõ ràng là một đứa nhỏ kiêu ngạo được mọi người yêu thích, nhưng lại vụng về háo hức muốn bày tỏ tình yêu của mình, như thể coi hắn là báu vật lớn nhất trên đời, điều này khiến trái tim Tần Tử Quy âm ỉ.

Cuối cùng cũng không nhịn được, Tần Tử Quy vươn tay ra ôm cậu vào lòng, giọng nói cũng lạc đi: "Thịnh Diễn, có phải em là đồ ngốc không vậy."

"Tôi không ngốc." Trán Thịnh Diễn đặt trên vai Tần Tử Quy, giọng nói cũng nghẹn lại, "Tôi chỉ sợ anh sẽ rời đi."

"Nếu em không ngốc thì sao em lại nghĩ là anh sẽ đi." Tần Tử Quy bất lực nói.

Thịnh Diễn cũng bực bội: "Vì anh không nghe điện thoại của tôi."

Tần Tử Quy nhẹ nhàng giải thích: "Đó là do điện thoại hết pin, anh lại ngủ thiếp đi mất."

"Ông ngoại cũng không nghe điện thoại của tôi."

"Vì tình hình của dì quá nguy hiểm, mọi người đều bận bịu chăm sóc dì."

"Anh thậm chí còn không nói với tôi là bố anh đến tìm anh."

"Ông ấy đến đây chẳng có ý gì tốt cả, anh sợ em sẽ tức giận rồi ảnh hưởng đến việc huấn luyện của em, hơn nữa anh cũng sẽ không đi với ông ấy."

"Nếu anh ở lại thì sẽ phải chịu ấm ức, nếu anh đi với bố anh thì có thể ra nước ngoài làm đại thiếu gia."

"Ai nói anh ở lại thì sẽ chịu ấm ức?"

"Họ cướp phòng của anh, lúc anh bị bệnh cũng không có ai chăm sóc, dì Tần cũng có con rồi."

"Nhưng vẫn còn em mà."

Lúc Tần Tử Quy nói câu này, ánh mắt Thịnh Diễn nhói lên, mũi cũng nghèn nghẹn: "Nhưng tôi sẽ làm này làm kia khiến anh phải lo lắng, tôi lúc nào cũng khiến anh tức giận, rồi cáu kỉnh với anh, mất bình tĩnh với anh, lúc nào cũng ngang ngược vô lý, ỷ vào việc anh thích tôi nên không thèm lo được lo mất, làm ra đủ loại chuyện. Lỡ như anh cho rằng tôi không thích anh, hoặc là tôi không xứng với tình cảm của anh rồi anh rời đi thì sao."

Giọng mũi Thịnh Diễn càng lúc càng nặng, nặng đến mức không thể giấu nổi cảm xúc của mình, cậu áp trán lên vai Tần Tử Quy như là oan ức lắm: "Nhưng mà Tần Tử Quy, tôi thích anh lắm, tôi không muốn anh đi đâu."

Khoảnh khắc lời nói ấy vang lên, Tần Tử Quy đang ôm lấy Thịnh Diễn như quên mất cách hít thở.

Thịnh Diễn giống như một đứa trẻ sợ mất đi thứ mình yêu thích nhất, cậu sẽ theo bản năng sử dụng những từ trực tiếp nhất để thể hiện cảm xúc mạnh mẽ của mình, cậu không biết cách che giấu, cậu cũng không cần học cách che giấu.

"Tôi không biết tôi thích anh có phải hoàn toàn là kiểu tình yêu hay không, nên tôi mới nghĩ hay là chúng ta cứ từ từ chút nữa, dù sao bây giờ chúng ta như thế này cũng rất tốt, việc xác nhận yêu đương hình như cũng không quá quan trọng, tôi chỉ sợ mình hàm hồ đưa ra quyết định, mộ ngày nào đó anh sẽ hối hận."

"Nhưng có người nói với tôi, tôi làm thế là không đúng. Cậu ấy nói dù tôi có thích ai đó đến mấy mà không nói ra thì sẽ có lúc người đó rời đi. Lúc đầu tôi không tin, nhưng khi nhìn thấy phòng anh trống rỗng, tôi mới cảm thấy tim mình đau thắt lại, rất đau, chưa bao giờ tôi thấy đau đớn như thế, cảm giác như mình sắp chết đi."

"Lúc tìm được anh, tôi mới cảm thấy như mình vẫn còn đang sống. Nhưng khi nghe bố anh nói những lời đó, tôi chỉ cảm thấy buồn. Sao ông ấy có thể nói anh không có nhà? Nhà của anh chẳng phải chính là nhà của tôi sao? Lúc đó tôi chợt hiểu ra tại sao chúng ta nên là người yêu, vì chỉ có những người yêu nhau mới có mối quan hệ độc nhất vô nhị dành cho nhau, và tôi sẽ có thể đường hoàng nói với những người đó rằng anh là của tôi, không phải là không ai cần anh, và anh cũng không hề là dư thừa."

"Cho nên Tần Tử Quy, tôi chỉ thích anh thôi. Dù cho là tình yêu, tình bạn hay là tình thân, tôi cũng chỉ thích mình anh thôi. Tôi muốn hôn anh, ôm anh, muốn ngày nào cũng được gặp anh, muốn được ngủ cùng anh, muốn phấn đấu học tập giống như anh, tôi chỉ muốn đối xử tốt với anh, cũng muốn anh chỉ đối tốt với tôi, tôi muốn ở bên anh mãi mãi, không ai có thể chia tách chúng ta được."

"Trước đây tôi không biết tình cảm này là gì, nhưng ngày đó anh đã nói với tôi rằng mối quan hệ của chúng ta là thuần hoá lẫn nhau. Vì chúng ta đã giành hơn mười năm để thuần hoá nhau, nên chúng ta đã trở thành tồn tại độc nhất vô nhị trong cuộc đời đối phương, khác với mọi người. Cho nên Tần Tử Quy, tôi đã đưa hoàng tử bé về nhà cho anh rồi, xin anh đừng rời đi, được không?"

Thịnh Diễn nắm chặt vạt áo Tần Tử Quy, cố gắng để khiến vẻ mặt mình bình tĩnh hơn, kiềm chế hơn, trưởng thành hơn, lý trí hơn để có thể khiến Tần Tử Quy thoải mái.

Nhưng Tần Tử Quy cảm nhận được, vai áo sơ mi của mình đã bị thấm ướt.

Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt bất an và bất lực của Thịnh Diễn khi không tìm thấy mình, trong lòng hắn cảm thấy đau đớn khôn tả.

Ban đầu hắn đã nghĩ mình sẽ phải đợi rất lâu.

Vì Thịnh Diễn khác hắn, Thịnh Diễn có quá nhiều tình cảm, cũng có quá nhiều người đặt cậu lên hàng đầu trong cuộc sống, cho nên cậu không cần lo lắng, không cần một mối quan hệ ổn định để tìm cảm giác an toàn. Cậu vẫn luôn là một bé khờ, da thì mỏng, gặp chuyện khó chỉ muốn lảng tránh.

Nhưng Tần Tử Quy không ngờ, dù có nhiều người yêu thích như thế nhưng Thịnh Diễn vẫn coi trọng hắn đến vậy.

Người hắn yêu, hoá ra cũng yêu hắn nhiều như thế.

Trên đời này chắc chẳng còn điều gì may mắn hơn.

Tần Tử Quy ôm lấy Thịnh Diễn, giọng nói khàn đi gần như nghẹn ngào, hắn hỏi lại như không dám tin vào tai mình, "Hoàng tử bé mà em nói, có phải là hoàng tử bé do chính tay em làm ra không?"

"Không," Thịnh Diễn siết chặt hoàng tử bé và cáo nhỏ trong tay.

Giọng Tần Tử Quy càng lạc đi: "Vậy là hoàng tử bé nào?"

Thịnh Diễn ngẩng đầu nhìn hắn.

Đôi mắt thiếu niên hơi đỏ, không giấu được chút cảm xúc nóng bỏng, ngây ngô kèm theo chút ngượng ngùng của tuổi trẻ, rồi cậu hơi rướn người, áp môi lên một cách vụng về mà táo bạo.

"Là hoàng tử bé này. Cậu ấy nói từ nay cậu ấy ở đâu thì nơi đó sẽ là nhà của anh, vậy anh có bằng lòng ở lại vì cậu ấy không?"

*

Hết chương 60.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.