Đừng Quậy Nữa! Nghe Lời Tôi Mau!

Chương 4



Hai đôi bạn trẻ đi trên đường thì ........ ào ....ào ..... Mưa xối xả như ông trời đang chút giận lên Thủ đô này vậy (ông trời giận cá chém thớt á)

Nó thì vui sướng reo lên: " Mưa rùi, mưa rùi! " Sau đó hào hứng ra tắm nước mưa và chạy theo Thiên Bảo về phía ngôi nhà có mái hiên che ( cậu ta đang tìm chỗ trú )

Còn có thì chạy ra đường tắm mưa ( nhỏ này thần kinh không vững vàng hà )

- Kim Nhã, cậu đi vào đây nhanh! - Cậu nói

- Cậu bị khùng à, tui nghịch thì liên quan gì đến cậu chứ! - Nó cãi lại nhưng vẫn vui vẻ đùa nghịch với những giọt nước mưa

- Đừng quậy nữa! Nghe lời tôi mau! Một là vào đây, hai là trả tiền ăn lúc nãy! - Cậu nói không được bèn quay sang sử dụng biện pháp mạnh

Nó không nói gì chỉ ngúng ngẩy đi vào mái hiên nhà với Thiên Bảo.

- Nghe lời tôi ngay từ đầu có phải hay hơn không? - Cậu vừa nói vừa cười, một nụ cười tỏa nắng hơn cả nó ý chứ và ánh nắng từ nụ cười của cậu khiến trái tim chưa từng rung động của nó đã lỡ một nhịp mất rồi!

Và bây giờ nó đang trong tình trạng co dúm người lại vì bị nước mưa ngấm vào, người lạnh như ma lun!

- Này cầm lấy mặc vào đi! - Cậu đưa cái áo khoác ngoài của cậu cho nó mặc vào với một thái độ vô cùng khó coi (các bạn biết sao cậu lại có thái độ đó không, bởi vì cậu chưa bao giờ cho một đứa con gái nào động vào đồ của cậu trừ mẹ và.... bà giúp việc (để giặt đồ cho cậu) vậy mà tự nhiên hôm nay cậu lại dằng co đấu tranh tư tưởng có nên đưa cho Kim Nhã nhà ta áo khoác không nữa, nhưng đôi khi tình cảm lại chiến thắng lí trí và cậu bất giác đưa chiếc áo khoác cho nó mặc trong lòng không hiểu mình đang nghĩ cái gì nữa @-@ (iu rồi còn cứ giả vờ haha)

- Cảm ơn..... - Nó nhận lấy cái áo trong bộ mặt đỏ ửng và nóng ran.

Cậu đưa nó về nhà trong không khí vô cùng vô cùng im lặng (xí hổ ý mà).......

*Trong nhà nó*

- Đi đâu mà bây giờ mới về nhà hả con! Mà con mặc áo ai đấy! - Mẹ nó hỏi, sắc mặt vẫn lo lắng

- Bạn con bị ốm nên con đưa bạn ra bệnh viện nên về hơi trễ ạ! - Nó nói với sắc mặt đỏ không kém lúc trước

- Thế còn áo ai đây con - Mẹ nó hỏi tiếp

- À ...à ... - Nó lúng túng không biết trả lời còn tim thì đập liên hồi vì vừa sợ mẹ vừa vẫn còn xí hổ vì chuyện lúc trước

- Thôi con nó vừa về để nó lên phòng nghỉ ngơi đã. Hỏi con như tra cứu như thế thì con lo sợ chứ lo gì mà trả lời nữa! - Ba nó cứu nó một phen làm nó thở phào nhẹ nhõm rồi biến thẳng lên phòng.

------------------------------------------

* Sáng hôm sau *

Trong bộ đồng phục nhà trường, nó đến trường, vừa đi vừa cắm cúi vào cái điện thoại thì bỗng ..........

- Vụt ... xượt ...

- Á! Ăn trộm ăn trộm - Rồi nó hối hả chạy theo tên vừa giựt điện thoại của nó

Nhưng có một người bỗng từ đâu chạy đến đuổi theo tên ăn trộm và lấy lại đồ cho nó. Nó đang ngẩn người ra suy nghĩ về dáng người của vừa làm siêu anh hùng đó. Rất giống một người ..... đó là hắn!

- Của cậu này! Á! Là Kim Nhã à. Lâu rồi không nói chuyện lại nhỉ? - Hắn nói rồi chìa tay ra bắt tay nó. Cả hai đi đến trường bằng giọng líu lo nói chuyện cũ

" Chơi với cậu bạn này cũng không tồi nhỉ? Nhưng thế có hơi phản bội Nguyệt Lam không ha? ( nếu không nhớ chuyện quá khứ của Khánh và Lam thì các bn quay lại" - Nó nghĩ rồi lắc đầu một cái rồi cho qua

Tua nha: vào lớp ... ra chơi....vào lớp .....ra về ........

- Kim Nhã ới - Nghe thấy tiếng gọi đằng sau khiến nó quay người lại

- Sao? - Nó hỏi

- Tôi về với cậu, không thì giống như sáng nay thì chẳng có ai tốt như tui mà bắt cướp cho cậu đâu - Hắn nói rồi cười nhăn nhở khiến nó tự dưng thấy ngại

- Tùy cậu - Nó trả lời

Đằng xa, có ai đó nhìn về phía hai người đang nói nói cười cười mà trong lòng lại rực lửa: - Haizzzzzz ..... Sao mình lại cảm thấy khó chịu dữ vậy nhỉ? Nó có là gì của mình đâu cơ chứ! - Cậu nói rồi lắc đầu để hình ảnh đó biến mất trong đầu ( khó chịu gì chứ, có mà ghen ý cha nội)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.