Diệp Hoa nhận được tin nhắn của Diệp Tử cũng là lúc đang họp, mọi người ngồi nghiêm chỉnh chờ anh. Sắc mặt Diệp Tuân Hoa sa sầm ở ghế chủ tịch, khiến người đọc báo cáo sợ đến mức líu cả lưỡi, giọng nói run rẩy.
“Anh, em đang ở con đường nhỏ chỗ sân lớn của tiểu khu Hướng Dương, cứu em.”
Diệp Hoa đứng vụt dậy, tiếng động trong phòng hội nghĩ yên tĩnh càng trở nên chói tai, người đàn ông đang đọc báo cáo bị dọa run rẩy, cứ tưởng rằng con trai của chủ tịch muốn phát biểu vài lời vì khó chịu với bản báo cáo của anh ta.
“Sao thế, con có gì muốn nói à?” Diệp Tuân Hoa lạnh lùng nhìn anh.
“Xin lỗi chủ tịch, con có việc gấp cần đi trước.” Diệp Hoa xoay người ra cửa, cánh cửa lớn đóng lại kèm theo tiếng quát tức giận của Diệp Tuân Hoa.
Cả trái tim anh đều như treo giữa không trung, trong đầu trống rỗng, đạp chân ga vượt tất cả đèn đỏ trên đường, cuối cùng dừng lại ở chỗ kia. Không gọi được điện thoại cho Diệp Tử nữa, anh gần như không dám nghĩ tới việc sẽ xảy ra, chỉ dựa theo địa điểm trong tin nhắn, chạy tới khắp những con đường ở tiểu khu.
Cuối cùng, khi đầu anh đầy mồ hôi, thở hồng hộc thì nghe được giọng nói cố tỏ ra bình tĩnh của Diệp Tử truyền tới từ xa. “Không phải chứ.” Giọng cô như có ý cười, “Tôi đã nói là tôi báo cảnh sát rồi, tôi không nghĩ là sức quyến rũ của tôi đủ để các anh mạo hiểm bị bắt vào tù đâu. Trong quán bar thì phụ nữ kiểu gì không có chứ, không cần thiết phải vậy.”
Diệp Hoa dở khóc dở cười, hầu như không cách nào diễn tả được tâm tình của mình lúc này. Cô bị vài người ép vào góc tường, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng cong lên, dáng vẻ tùy ý không sợ hãi.
Trái tim treo giữa không trung cuối cùng cũng rơi xuống, may mắn tràn đầy trong lòng.
“Này, các người làm gì thế?” Anh hô to một tiếng, nhân lúc mấy người kia còn chưa xoay người lại liền tung một cú đá, sau đó dùng khuỷu tay huých mạnh vào cổ đối phương.
“Mẹ nó, cái thằng ngu nào lại thích lo chuyện bao đồng.” Gã đàn ông cầm đầu hơn ba mươi tuổi, trên mặt có vết sẹo rất sâu.
“Anh.” Diệp Tử không còn vẻ bình tĩnh khi nãy nữa, vẻ mặt lo âu nhìn chằm chằm Diệp Hoa bị đám người kia vây quanh, lông mày nhíu lại. Vừa rồi Diệp Hoa ra đòn bất ngờ, giờ bị bọn họ đánh trả, còn bị phản kích rất thô bạo. Anh càng lúc càng khó khăn, chỉ nửa phút thì trên người đã trúng mấy quyền, mặt cũng đổi màu.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa.
Động tác của đám người kia chợt dừng lại, gã đàn ông mặt sẹo tức giận nhổ một ngụm nước bọt, “Chúng ta đi, mẹ nó, chẳng lấy được cái gì tốt mà còn dính đầy máu.”
Bọn họ vừa đi thì Diệp Hoa liền ngã quỵ xuống đất, Diệp Tử vội vàng tới đỡ anh, giọng nói đầy tức giận, thậm chí còn không khống chế được âm lượng của bản thân, “Bình thường thì lề mề, sao hôm nay lại đến nhanh thế!”
“Anh chạy tới cứu em làm em không vui à?” Diệp Hoa hiếm khi tức giận, thái độ của Diệp Tử làm trái tim anh lạnh lẽo, cảm giác của nhiều năm trước chợt sống lại, tất cả thiện ý và sự quan tâm đều bị báo đáp một cách độc ác, bất kể anh làm gì để lấy lòng cô cũng là thừa thãi.
Diệp Tử nghiêm túc nhìn anh, sau đó cúi đầu, tất cả cảm xúc đều bị che giấu bên dưới hàng lông mi. Bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Diệp Hoa cảm thấy yên tĩnh đến đáng sợ, anh ngẩng đầu nhìn Diệp Tử, nhíu mày, định nói gì đó thì một giọt nước mặt đột nhiên rơi lên mu bàn tay anh.
Tim Diệp Hoa cũng nhảy giật lên, anh có chút bối rối, “Em, em đừng khóc, anh không có ý trách em đâu, em giận à?”
Diệp Tử lắc đầu, lúc nói chuyện còn như bị nghẹt mũi, “Em không nghĩ là anh sẽ đến nhanh như thế, nếu anh đến muộn một lúc thì có lẽ đã không bị thương.”
Diệp Hoa sửng sốt, vẻ mặt lập tức mềm mại. Dường như có một cơn gió xuân từ đâu thổi tới, phất qua trái tim anh, khiến cả cõi lòng anh đều trở nên ấm áp. “Em…”
“Xin hỏi có chuyện gì xảy ra vậy? Là ai báo cảnh sát?”
Có cảnh sát tìm tới, Diệp Tử cũng không định nói nhiều, chỉ kể lại rằng mấy người kia đã đi rồi, cô không bị tổn thương gì nên chuyện này cũng cho qua.
Về đến nhà, Diệp Tử sống chết quấn lấy đòi bôi thuốc hộ Diệp Hoa. Cô ngồi xuống, thô bạo cởi cúc áo của anh.
“Diệp Tử, em…”
“Anh câm miệng lại cho em.” Giọng Diệp Tử lạnh lẽo đến đáng sợ, cô lẳng lặng nhìn vết thâm rất lớn trước ngực Diệp Hoa, sắc mặt sa sầm xuống.
Ánh mắt này của cô làm anh cảm thấy hơi xa lạ, cảm động và chua xót tràn đầy trái tim.
Đã bao lâu không có cảm giác này rồi? Diệp Hoa nhìn Diệp Tử đang ủ rũ tự trách, cầm rượu thuốc bôi nhẹ lên vết thâm trước ngực mình. Động tác của cô rất nhẹ nhàng, ngực cảm thấy man mát, sau đó dần nóng lên.
Hình như từ sau khi mẹ qua đời, anh đã không còn có cảm nhận như thế này nữa! Dù sao anh cũng đã quen rồi, quen rằng cha anh coi công ty là trên hết, quen rằng dù xảy ra việc gì thì cũng tự mình gánh vác, quen với sự căm thù và khiêu khích của Diệp Tử.
Khi nào thì mọi chuyện lại thay đổi? Diệp Hoa lẳng lặng nhìn cô gái đang đỏ mắt ngồi trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy có chút mừng rỡ. Bất kể là thay đổi từ khi nào, chỉ cần có thể tiếp tục như thế này thì tốt rồi.
Diệp Tử hoàn thành xong công việc liền đứng dậy.
Trong lòng Diệp Hoa đang hỗn độn nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, “Đã sợ anh bị thương thì còn gửi tin nhắn cho anh làm gì?”
Diệp Tử đi ra sau lưng Diệp Hoa, hai tay ôm lấy vai anh, có vẻ trầm mặc tựa lên lưng anh.
“Sao thế?” Diệp Hoa cố gắng nói thật khẽ, trong giọng nói còn có vẻ dịu dàng hiếm thấy.
“Anh à.” Giọng Diệp Tử rất nhẹ.
“Ừ.” Diệp Hoa rất ít khi thấy cô như vậy, giống như một đứa trẻ làm nũng với người thân.
“Xin lỗi.”
Diệp Hoa cho rằng cô áy này vì chuyện anh bị thương, vì vậy lắc đầu tỏ vẻ không có gì, Diệp Tử lại nói tiếp, “Khi còn nhỏ em đã làm rất nhiều việc khiến anh tức giận đau lòng, thật sự xin lỗi.”
“Anh, anh biết không? Khi còn nhỏ em rất ghen tị với anh, vì sao ba luôn chẳng quan tâm tới em nhưng khi dạy anh lại hiền hòa như thế. Em chưa từng được ông ấy quan tâm, vì vậy vô cùng chán ghét anh.” Nói đến đây cô đột nhiên ngừng lại, giọng có chút nghẹn ngào, “Em vừa đối chọi với anh, vừa hâm mộ khi thấy anh trai người khác bảo vệ em gái, khi đó em sẽ luôn nghĩ vì sao anh trai em lại là anh chứ?”
Diệp Hoa vươn tay trấn an Diệp Tử, gương mặt cô ướt đẫm, “Diệp Tử…”
“Thì ra đều do em đã sai, không phải anh không bảo vệ em mà là em vẫn luôn từ chối ý tốt và sự quan tâm của anh, là lỗi của em…”
“Diệp Tử.” Diệp Hoa nhíu chặt mày, trong lòng rất cảm động, nhưng lại cảm thấy cô có điểm gì đó không đúng, “Sao em lại nghĩ thế?” Dừng một chút, anh thở dài an ủi cô, “Lúc trước thành ra như vậy đâu phải đều là do em?”
Rõ ràng là anh cũng không kiên nhẫn, bị từ chối rồi thì lập tức dựng lên người tất cả gai nhọn lạnh lùng, anh có tư cách gì để trách cứ cô khiến quan hệ giữa bọn họ thành tồi tệ chứ.
“Anh.” Diệp Tử nói khẽ, “Em thật yêu anh.”
Diệp Hoa sửng sốt trong chốc lát, gương mặt phiếm hồng, “Anh…” Câu nói ‘anh cũng yêu em’ không biết vì sao lại ngạnh trong cổ, môi anh run rẩy một lúc lâu, cuối cùng nói ra một câu, “Em thật là buồn nôn!”
Diệp Tử cười khẽ, cô đứng thẳng người, “Anh nghỉ ngơi đi, em không quấy rầy anh nữa, về phòng đây.”
Một khắc xoay người đi, nụ cười trên mặt Diệp Tử tan thành mây khói, cô lặng lẽ nghe lời khen tặng của Ngô Xuyên, ánh mắt chợt lóe lên.
“Lúc trước nhìn dáng vẻ từ tốn của cô làm tôi cũng thấy vội, không phải cô đã biết trước là tuổi thọ của thân thể này không dài hay sao? Muốn nước ấm nấu ếch thì cũng phải có thời gian dài mới được!” Khen xong, Ngô Xuyên lại bắt đầu oán trách. Diệp Tử là người công tâm chuyên nghiệp, vốn dĩ anh ta không muốn can thiệp vào hành động của cô, nhưng sinh mệnh của kí chủ đã sắp kết thúc, gia trị thiện cảm của nam chỉ mới chỉ ở ranh giới đạt tiêu chuẩn, nam phụ thì hơi cao một chút nhưng vẫn còn chưa đủ, vậy nên anh ta cũng nóng nảy hộ Diệp Tử.
Diệp Tử nhếch miệng, lạnh lùng, “Có muốn làm thay tôi không?”
Ngô Xuyên bị nghẹn, tức giận hừ một tiếng, “Cô quá vô tình rồi đấy, người ta là đang quan tâm cô!”
Diệp Tử không để ý tới anh ta nữa, chỉ lẳng lặng cắt tỉa tình huống sắp xảy ra trong đầu. Sau khi nguyên chủ về nước thì càng thêm ghen ghét Bạch Y Hàm, đánh thuốc cô ta vào một buổi tiệc, cho gọi thêm mấy gã đàn ông để làm nhục cô ta. Nhưng tiếp đó thì Trầm Ngạn Hiên mang theo vòng sáng của nam chính từ trên trời giáng xuống, hai người đó củi khô gặp lửa mạnh, hầm một nồi thịt thơm ngát, còn khiến quan hệ và tình cảm của họ tiến một bước dài.
Cũng vì chuyện này mà Trầm Ngạn Hiên và Bạch Y Hàm đã trở mặt hoàn toàn với Diệp Tử.
“Á.” Nhân viên phục vụ bê khay đi qua người Diệp Tử, không cẩn thận va phải cô. Diệp Tử vươn tay đỡ lấy cô ta.
“Xin lỗi, tôi không cẩn thận va phải cô.” Khó khăn lắm cô ta mới có cơ hội nhận việc tại khách sạn, nhưng chưa quen đi giày cao gót nên đã va vào tới ba người. May mà mọi người tham gia tiệc đều rất lịch sự ôn hòa, không có ai trách cô ta.
“Không sao đâu.” Diệp tử cười tỏ ý trấn an với cô ta, nhìn cô ta cúi chào mình rồi đi về phía Bạch Y Hàm. Hình như Bạch Y Hàm đang buồn bực, cầm lấy một ly rượu trên khay, trò chuyện câu được câu không với người bên cạnh, sau đó uống một hớp nhỏ.
Diệp Tử khẽ nhíu mày, nhớ tới tình huống xảy ra ở kịch bản gốc, sau đó nhìn người đàn ông đứng cạnh Bạch Y Hàm, nụ cười trên môi càng đậm.
P/S: Lần đầu đọc đoạn này suýt thì tớ nhầm là Diệp Tử vẫn đánh thuốc Bạch Y Hàm, nhưng sau khi đọc nhiều truyện nhanh xuyên thì tớ nghĩ ko phải do Diệp Tử làm, cơ bản là bất kể người thực hiện nhiệm vụ cố gắng làm thay đổi câu chuyện như thế nào thì một số tình tiết ‘đinh’ vẫn sẽ xảy ra. Hơn nữa nếu xét một cách hợp lý, Diệp Tử ko có ý định chủ mưu việc này như kịch bản gốc, cô ấy ko thể biết được Bạch Y Hàm sẽ uống ly rượu nào, vào thời điểm nào, cô ấy cũng ko mua chuộc nhân viên phục vụ nên khả năng Diệp Tử là thủ phạm khá thấp. Nhưng nếu DT ko làm mà Bạch Y Hàm vẫn trúng thuốc thì chứng tỏ các tg Tàu quá thích vụ xài thuốc kích thích này, toàn mượn tay nữ phụ để thỏa mãn tư tưởng… của mình. Bạn nào mà có chút tìm hiểu về thuốc kích dục thì chắc đều biết trên thực tế ko có loại thuốc nào được coi là thuốc kích dục nữ cả. Chỉ có một số loại gây ảo giác hoặc làm người ta mất khả năng kiểm soát, hôn mê… chứ ko có trường hợp uống thuốc rồi cuồng lên đòi làm chuyện ấy như tiểu thuyết miêu tả đâu.